Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 146



Người ta có thể tưởng tượng khó khăn như thế nào đối với nhà họ Tống, người chưa từng tiếp xúc với ngành dược phẩm, chính thức hợp tác với nhà họ Hạ trong một thời gian ngắn đểđánh vào thị trường dược phẩm Thiền Thành.

Trên thực tế, hôm nay Sở Trần đại xuất danh tiếngcàng làm cho

việc mở ra thị trường Thiền Thành cho Chế dược Bắc Trần, khó càng thêm khó.

Không ai muốn nhìn Sở Trần một đường thuận lợi, phát triền nhanh chóng.

Bữa tiệc càng ngày càng có nhiều khách, đến đúng tám giờ tối, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Bàn của Sở Trần chỉ có năm người.

Lúc đầu Tống Nhan ngồi xuống, vị trí cô chọn tương đối yên tĩnh, ngoại trừ sự xuất hiện của Hoàng

Ngọc Hải, đêm hôm đó không có sự việc nào phát sinh nữa.

Sờ Trần, Hạ Bắc, Tống Thu đã uống rất vui vẻ, sau đó, Tiểu Vô ưu cũng uống vài ngụm rượu vang đỏ.

Bữa tiệc nhanh chóng đến hồi cuối.

“Không thể không nói, bữa cơm này của nhà họ Hoàng hương vị cũng không tệ.”

Sở Trần ăn no nê, ánh mắt rơi vào những món ăntrên bàn này.

Nội tâm của mấy người đồng thời thắt lại, nhìn chằm chằm Sở Trần.

Tên ngốc này không phải thực sự muốn đóng gói mang về chứ?

Hoàng Tú Tú đi tới, nhìn Sở Trần, “Ông nội kêu anhđi qua một chút.”

Hoàng Tú Tú ánh mắtnhìn Sở Trần, như là nhìn chằm chằm một quái nhân.

Tối nay là bữa tiệc mừng sinh nhật lần thứ 80 của ông nội, trong bữa tiệc, hầu hết mọi người đều

cố gắng hết sức để tìm ông nội mời rượu. Sờ Trần thân là người chiến thắng trong cuộc canh tranh đoạt Thanh ngày hôm nay, còn được đích thân ông nội mời, thế mà cả buổi tối không thấy Sở Trần xuất hiện trước mặt ông nội.

Cuối cùng, chính ông nội điểm mặt muốn gặp hắn.

“Bà xã, anh đi một chút.”

Sờ Trần đứng dậy đi theo Hoàng Tú Tú về phía trước.

Cửa phòng bị đẩy ra, Sở Trần ngẩng đầu nhìn lên, Hoàng Giang

Hồng lão gia tử đã ngồi tại chính vị, ở bàn này hầu như đều là những ông già sàn tuổi với Hoàng Giang Hồng, những người này đều là những lãobằng hữu của Hoàng Giang Hồng trong rất nhiều năm, mỗi một vị, tại Thiền Thành đều có thân phận hiển hách.

Chỉ có duy nhất một thanh niên trẻ tuổi, người này đang ngồi bên cạnh Hoàng Giang Hồng.

Nhiều lão già đều đồng thời nhìn Sở Trần.

“Văn có thể viết ra mỹ từ “không

thắng nhân gian một cơn say, võ có thể tại Thiền Thành tỉnh sư xưng vương.”

Một lão nhân gia không khỏi cảm thán, “Không nghĩ tới, dáng dấp lại anh tuấn như vậy.”

Sở Trầntoàn thân nổi da gà.

Anh tuấn?

Sở Trần không khỏi từ trong khóe mắt liếc qua, lão gia tử nói câu này tràn đầy ý cười, dáng dấp tựa như Phật Di Lặc, hai mắt híp lại thành một đường thẳng, “Sở Trần, cháu gái của ta năm nay

mười tám tuổi, ngươi nghĩ như thế nào?”

“Lão Tôn, ngươi đừng có vậy mà già lại không kính.”

Hoàng Giang Hồng nói, “Sở Trần là người đã có gia đình,Cháu gái ônggiữ lại cho người khác đi.”

Lão Tôn lắc đầu tiếc nuối, “Cháu gái của ta nhan sắc tựa tiên nữ, Sở Trầntuấn tú lịch sự, hai người quả thực rất xứng đôi.”

Sở Trần nhìn về phía lão Tôn này, tường tượng một chút cháu gái của vị Phật Di Lặc này lớn lên

trông như thế nào, toàn thân giật mình một cái, hướng về phía trước đi vài bước, “Là Sở Trần tôi không có phúc khí này.”

“Sở Trần, cuộc thi đoạt Thanh, tôi vốn chuẩn bị ban thưởng thật tốt.”

Hoàng Giang Hồng nói, “Bất quá, tôi ngược lại không ngờ tới cuối cùng cậu lại giành được chiến thắng, giải thưởng tôi chuẩn bị có chút không thích hợp với cậu, cậu hãy ra điều kiện đi, tôi sẽ thoả mãn cậu.”

Ngay khi lời nói của Hoàng Giang

Hồng rơi xuống, những lão gia tử có mặt không khỏi ngạc nhiên

Hoàng Giang Hồngkhông nghi ngờ gì chính là Thiền Thành đệ nhất nhân.

Lời hứa của ỏng ấy có giá trị liên thành.