Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 225



Sở Trần nói, “Tôi đã hứa với Hoàng Dương rằng sau khi Hoàng Ngọc đăng lời xin lỗi, tôi sẽ mang một bình rượu ngon đến gặp Hoàng lão gia để bồi tội.”

Sở Trần mỉm cười, “Đúng rồi, sự tiếp quản của tôi với nhà họ Tống sẽ dừng lại ở đây.”

Sở Trần bước ra ngoài.

“Trần Ca thật sự là một kẻ tài cao gan lớn.”

Hạ Bắc nói, “Tuy không biết tại sao nhà họ Hoàng lại nhượng bộ, nhưng bây giờ nhà họ Hoàng khẳng định muốn đem Trần Cabăm thây vạn đoạn. Trần Ca vậy mà vẫn dám đến nhà họ Hoàng.”

Tống Nhansuy nghĩ một chút, vội

vàng đuổi theo.

Sở Trần trở về biệt thự nhỏ của mình, mang theo một vò rượu đã chuẩn bị từ lâu, vừa bước ra ngoài, xe của Tống Nhan đã lái ra ngoài.

“Anh không phải muốn bắt taxi đến nhà họ Hoàng đấy chứ?”

Tống Nhan nói.

Sở Trần mỉm cười, “Nếu có bà xã đưa đi thì còn gì bằng.”

Sở Trần yên tâm ngồi vào ghế lái phụ.

Tống Nhan lái xe tới cửa khu biệt thự nhà họ Tống.

Các biệt thự của nhà họ Tống được xây dựng bao quanh hồ nước, có tường cao xây xung quanh, nhân viên bảo vệ túc trực ở các cồng vào.

Vừa tới cửa, Tống Nhan đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, lông mày không khỏi nhíu mày.

Đây là xe của chị hai.

Sau khi nhà họ Hoàng ban bố lệnh phong sát nhà họ Tống, đều chưa từng thấy xe của chị hai

xuất hiện trở lại nhà họ Tống.

Bây giờ cơn khủng hoảng đã qua, nhà họ Hoàng xin lỗi, chị hai lại ra mặt.

Tống Nhan khóe miệng nhúc nhích một chút, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể không nói ra.

“Em có phải đang muốn nói rằng cô ta là kẻ hám lợi, coi thường thân tình?”

Sở Trầnở một bên thayTống Nhan nói ra lời trong lòng.

Mật khẩu là 989 nhé cả nhà, đọc tại Nh ayho.com

Tống Nhan có loại cảm giác bị

vạch trần đột nhiên có chút thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Sở Trần, “Dưới áp lực của nhà họ Hoàng, việc nhà họ Chu lựa chọn nhượng bộ cũng là lẽ thường tình.”

Sở Trần nhìn Tống Tìnhchạy xe đi vào, cảm thán một tiếng, “Đây cũng là hiện thực đi.”

Khi Tống Nhan lái xe chầm chậm rời khỏi nhà họ Tống, lúc này Chu Kiếm và Tống Tình đã xuống xe,trên tay còn cầm không ít quà tặng, vẻ mặt tươi cười đi vào nhà.

“ông nội, cha, mẹ, chúng con đến rồi.”

Ngay khi vừa bước vào cửa,giọng điệu Tống Tình đã ngọt ngào gọi, “ông nội, trong hai ngày quaChu Kiếm và cháu đã đến chợ đồ cồ nhiều lần, cuối cùng chúng cháu đã tìm thấy chiếc bình hoa mà ông nội yêu thích nhất đó.”

Chu Kiếmkhông kịp chờ đợiliền mờ nó ra và đưa cho Tống Trường Thanh.

Tống Trường Thanh nhìn xuống kiểm tra, những cũng không có

ngẩng đầu đáp lại.

Chu Kiếm cố gắng giữ nụ cười trên môi, hai tay cầm cái bình, cúi xuống, nói: “ông nội.”

Tống Trường Thanh vẫn mặc kệ.

Chu Kiếm cảm thấy trong không khí tràn đầy sự ngượng ngùng cùng xấu hổ, không khỏi liếc nhìn Tống Tình một cái.

Thấy vậy, Tống Tình vội vàng đi đến bên cạnh Tô Nguyệt, nắm lấy tay Tô Nguyệt, cười nói: “Mẹ, mấy ngày nay Chu Kiếm và con chạy vạy khắp nơi, hy vọng có

thể giảm bớt áp lực cho gia đình mình, mẹ và mọi người sẽ không phải trách chúng ta không qua đây chứ?”

Tô Nguyệt kéo tay nàng ra, nhẹ nhàng đáp: “Nhà họ Chu nhà to nghiệp lớn, ta làm sao có thể trách tội được?”

“Cha của con tuyên bố với bên ngoài vềviệc tạm dừng dự án hợp tác với nhà họ Tống thực sự chỉ là kế sách tạm thời.”

Chu Kiếm trầm giọng nói, “Thực ra tất cả dự án đều đang diễn ra bình thường. Cha của con chỉ là

muốn bảo toàn thực lực mà thôi, cũng là vì chuẩn bị đường lui cho chúng ta mà làm thế thôi.”

Tống Trường Thanh ngẩng đầu lên, ông ta khẽ liếc nhìn Chu Kiếm rồi nói, “Nhà họ Chu đã thông báo chấm dứt hợp tác với nhà họ Tống, nhà họ Tống sẽ không hợp tác nữa. Anh về nói với Chu lão gia như vậy, về sau hai nhà mệnh ai người đó sống, mỗi bên tự giữ lấy mình.”

Chu Kiếm bị sốc.

Trên thực tế, nhà họ Chu dựa vào nhà họ Tống để làm ăn rất

nhiều.

Trong nhà họ Chu, Chu Kiếm đóng vai trò nòng cốt vì mối quan hệ là con rể nhà họ Tống. Đọc‎ 𝘵ruyện‎ hay‎ 𝘵ại‎ ﹍‎ T‎ R‎ Ù‎ 𝘔‎ T‎ R‎ U‎ 𝘠‎ Ệ‎ 𝑵.Vn‎ ‎ ﹍

Nếu nhà họ Tống hoàn toàn từ bỏ nhà họ Chu, công việc làm ăn của nhà họ Chu nhất định sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, địa vị của hắn ta trong gia tộc từ đó cũng sẽ không được như trước nữa.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Chu Kiếm tái mét.

“Cha, có điện thoại của nhà họ Diệp gọi tới.”

Tống Thiên Dương vừa trả lời điện thoại xong, sau đó nói: “Nhà họ Diệp nói rằng cái gọi là sai lầm của nhà họ Tống trong dự án chỉ là tính toán nhầm lẫn, là sơ suất của bọn họ, hiện tại đã rõ ràng, nhà họ Tống không phải trả năm triệu tệ tiền phạt nữa.”

Thân thể Chu Kiếm không khỏi chấn động một lần nữa.

Lời xin lỗi của Hoàng Ngọc trên báo đã khiến nhà họ Tống sống lại một cách thần kỳ.

Trước sự thúc giục của gia đình gia đình nhà hắn, hắn lập tức

chuẩn bị quà mang đến nhà họ Tống, với mong muốn nhà họ Tống sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, dù sao thì hai bên gia đình cũng là quan hệ thông gia.

Tuy nhiên, thái độ của lão gia tử còn lạnh lùng hơn so với hắn tưởng tượng.

Chu Kiếmtrên đường tới cũng vô cùng khó hiểu.

Không ai có thể ngờ tới nhà họ Tống lại có thể sống sót qua kiếp nạn này.

Nhưng giờ đây, sau khi tận mắt

chứng kiến, nhà họ Tống không những đã vượt qua khó khăn, mà còn không hề có nửa điểm tồn thất.

Có thể tưởng tượng rằng, nhà họ Tống nhất định sẽ thuận thế mà lên, sẽ có bước phát triển đại nhảy vọt.

Nhưng hết thảy, lúc này nhà họ Tống lại muốn cùng nhà họ Chu phủi sạch quan hệ.

Tống Tình sắc mặt cũng tái nhợt, cô nhìn Tô Nguyệt bằng ánh mắtcầu khẩn.

Tô Nguyệt lắc đầu.

Trong chuyện này, bà cũng không có cách nào tha thứ cho những thân gia bỏ đá xuống giếng.

Ngoài phòng khách, lại có tiếng bước chân.

Tống Trường Thanh ngẩng đầu, chế nhạo nói: “Bây giờ, nhà chúng ta lại sôi động trở lại a.”

Tống Trường Thanh xua tay, quay người liền đi ra.

Tiến vào chính làLâm Tín Bình và Tống Vân, đi cùng còn có một

ông già đang đeo hộp thuốc trên lưng.

“Cha mẹ.”

Tống Vânvẫn còn ờ đằng xa, không chờ đợi được liền kinh hô một tiếng.

“Vị này là bác sĩ Trương, đã nghỉ hưu từ một bệnh viện tỉnh và là một chuyên gia điều trị chấn thương,con đã mời bác sĩ Trươngtới đây để điều trị cho Tiểu Thu.”

Lâm Tín Bình cười nói.

“Haha.”

Lúc này, Hạ Bắc cười đứng lên, “Tôi còn có chuyện phải làm, sẽ không quấy rầy mấy người một nhà đoàn tụ.”

Lâm Tín Bình nhìn sang, vội vàng bước lên, gật đầu chào, “Thì ra Hạ thiếu gia cũng ở đây.”

Hạ Bắc quay đầu lại, “Chú Tư, chúng ta đi thôi.”

Hạ Ngôn Hoan và Hạ Bắc bước ra khỏi phòng khách.

Sau đó Lâm Tín Bìnhbọn người

mới có phản ứng.

“Hạ gia, Hạ Ngôn Hoan?”