Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 227



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

ở bên cạnh Hoàng Dương cũng nở nụ cười, “Ngọc Hằng từ nhỏ đã rất thông minh, có nó trở về giúp đỡ, nhà họ Hoàng chúng ta lại có thêm một vị mãnh tướng.”

“Bảo Ngọc Hằng kiểm tra chính xác lịch trình rồi báo cho mọi người trong nhà.”

Hoàng Giang Hồng mỉm cười, “Đến lúc đó, chúng ta sẽ ra sân bay đónNgọc Hằng.”

Hoàng Giang Hồng nhìn về hướng Sở Trần vừa rời đi, “Nếu Ngọc Hằng trở về sớm hơn, đệ nhất thanh niên thiên tài của

Thiền Thành chưa chắc đã thuộc về hắn.”

Hoàng Dương trở về phòng của mình, vẻ mặt âm trầm, mấy ngày nay không có chuyện gì làm cho Hoàng đại gia vui vẻ cả.

Hoàng Ngọctrước mặt toàn thành phố đăng báo gửi lời xin lỗi, đối với Hoàng Ngọc mà nói, nhà họ Hoàng đã mất hết thể diện vì đứa cháu trai trường này.

Mà lúc này đây, Hoàng Ngọc Hằnglại trở về.

“Cha, con đã tới.”

Hoàng Ngọc sải bước nhanh vào phòng.

“Quỳ xuống!”

Hoàng Dương phẫn nộ nói.

Hoàng Ngọcbịch một tiếng liền quỳ hai gối xuống, với những động tác vô cùng thành thạo, đôi mắt bỗng đỏ hoe, “Cha, con lại làm gì sai?”

“Tên vô dụng này.”

- NhayHo.Com

Nhập mật khẩu: 9273

“Hoàng Ngọc Hằng ngay từ khi còn là một đứa trẻ đã thể hiện những năng lực vượt xa người bình thường. Nó không chỉ có một bộ não phi thường mà còn có thiên bẩm kinh doanh, năm mười ba tuổi đã gia nhập Văn Đường của Hắc Diệu Đường. Ngay cả công phu quyền cước của nó cũng được tất cả các quán chủ quyền quán của Thiền Thành chỉ điểm. Vào 5 năm trước, trước khi nó ra nước ngoài, đã được phá lệ để được vào Võ Đường của Hắc Diệu Đường.”

Hoàng Dương càng nói, vẻ mặt

càng trở nên nghiêm nghị, hắn trầm giọng nói: “Hắc Diệu Đường chính là căn cơ cùa nhà họ Hoàng, khống chế Hắc Diệu Đường chính là tiếp quản gia tộc. Ông nội của ngươitrong nhiều năm qua vẫn khống chế Hắc Diệu Đường. Ta sợ rằng ông ấy có ý định truyền lại Hắc Diệu Đường cho HoàngNgọc Hằng.”

“Vậy thì càng tốt rồi.”

Hoàng Ngọc haha cười lớn, nóng lòng hỏi: “Khi nào thì Ngọc Hằng đệ về vậy cha? Con phải đích thân đến đón hắn, vì hắn bày tiệc

đón khách.”

Hoàng Dương,

“Cha, thật ra, con hiểu ý của cha.”

Hoàng Ngọc nói, tự vỗ ngực, “KhiNgọc Hằng đệ trở về, con sẽ cố gắng hết sức để có thể quan hệ tốt với chú ấy. Sau này khi chú ấy tiếp quản Hắc Diệu Đường trong tương lai, chú ấy nhất định sẽ đối xử với con tốt hơn. Cha, đừng lo lắng, con biết phải làm thế nào.”

Hoàng Dương thân thể run lên, tay chỉ vào Hoàng Ngọc nói, “Ngươi… ngươi biết cái rắm!”

Hoàng Dương gần như gào thét lên.

Hoàng Dương khóa chặt cửa phòng lại, sau đó một trận đổ ập xuống vỗ mặt Hoàng Ngọc, hắn ta chửi ầm ĩ lên, nước miếng văng tứ tung,đem Hoàng Ngọcchửi cho không ngóc đầu lên được.

Hoàng Ngọc lập tức choáng váng.

Hắn ngoan ngoãn quỳ xuống đất, không dám nhúc nhích hay phát ra tiếng động gì.

Cuối cùng, khi Hoàng Dương mệt mỏi vì bị mắng, ông ta liền ngồi xuống ghế, dùng sứccầm chén nước để nâng lên.

Hoàng Ngọc ngẩng đầu lên,

“Cha, con biết sai rồi, con sẽ không đi đón Ngọc Hằng đệ nữa.”

Hoàng Dương đầu óc vẫn còn chưa định thần lại, hắn nhịn không được muốn ngay lập tức cầm chén nước trong tay ném vào Hoàng Ngọc.

“Ta thà sinh ra một miếng thịt heo nướng còn tốt hơn là có ngươi.”

Rầm một tiếng, Hoàng Dương giận dữ đặt mạnhchén nước lên bàn.

Hoàng Ngọc bước ra ngoài với vẻ mặt đầy ủy khuất.

Khi mà Sở Trần và Tống Nhan trờ về biệt thự, vợ chồng Tống Vân và Tống Tình vẫn chưa rời đi mà vẫn còn đang ngồi uống trà ở phòng khách.

“Cô ba đã về rồi.”

Tống Vân bước tới, nhiệt tình nắm tay Tống Nhan, quan tâm hỏi: “Em tới nhà họ Hoàng không

phải chịu ủy khuất gì chứ?”

Lâm Tâm Bình bước tới, liếc nhìn Sở Trần, “Nếu ngươi ngay từ đầu hiểu chuyện thì ngươi cũng không cần đi vòng vo nhiều vòng như vậy, cuối cùng còn phải nhờ nhà họ Hạ ra tay giải quyết.”

“Tại nhà họ Hoàng cũng sẽ bị không ít chê cười đi.”

Chu Kiếm lạnh nhạt nói, “Mặc dù lần này có nhà họ Hạ giúp đỡ, nhưng không phải lúc nào cũng may mắn như vậy. Vì đã ngã một lần nên cậu hãy thông minh lên một chút.”

Sở Trần mỉm cười, “Đa tạ hai vị anh rể đã dạy bảo.”

Lâm Tín Bình và Chu Kiếm gật đầu, hiển nhiên là bọn họ đối với thái độ của Sở Trần rất hài lòng.

Quả nhiên, những thất bại có thể khiến con người trưởng thành.

Đúng lúc này, Tô Nguyệt từ trong phòng bếp bưng một bát nước chè đi ra, mỉm cười đi tới trước mặtsỏ Trần, “Sở Trần đã về rồi à, lại đây, ta vừa nấu chè xong, con thử uống xem có vừa miệng không.”

“Cám ơn mẹ.”

Sở Trần cũng có chút khát nên liền nhận bát chè.

Lâm Tín Bình và mọi người nhìn như chết lặng.

Nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể tưởng tượng nổi.

Tất cả còn đang cho là mình đang bị hoa mắt.

Mẹ vậy mà chủ động bưng bát nước chè cho Sở Trần, bọn họ ờ đây bao lâu nay nhưng chưa từng được nhận đãi ngộ này bao

giờ.

“Chẳng lẽ mẹ đã biết Sở Trần phải chịu nhiều ủy khuất tại nhà họ Hoàng sao?”

Tống Vân lẩm bẩm, “Hay là Sở Trầnđã hứa sẽ sửa sai và nhận lỗi lầm của mình.”

“Nhan Nhan, nước chè vẫn còn ở trong đỏ, con cũng vào lấy một bát để uống đi.”

Tô Nguyệt mỉm cười hiền hòa.

Tống Nhan,Vị trí của mình trong lòng mẹ dường như còn để đằng sau Sở Trần.

Sở Trần nhanh chóng uống xong bát chè, hắn đưa cái bát lại cho Tô Nguyệt, “Cảm ơn mẹ.”

Tô Nguyệt cười rồi nhận lại,

“Hôm nay đã làm việc vất vả nhiều rồi nên con vềsớm nghỉ ngơimột chút đi. Nhan Nhan nếu con không uống chè thì cũng đi cùng Sở Trần trờ về nghỉ ngơi sớm đi.”

Tống Nhan,”… “Sau khi hai người bước ra ngoài, bốn người còn lại trong phòng khách mới kịp phản ứng lại.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy…?”

Tống Tình vẫn có chút khó mà tiếp nhận, “Người vừa rồi, đó là Sờ Trần?”

“Conđang khinh thường Sở Trần sao?”

Tô Nguyệtánh mắt quét qua bốn người bọn họ,hờ hững hỏi lại một tiếng, “Khi đại nạn ập đến, lúc đó mệnh ai người đó chạy, ta cũng hiểu sự lựa chọn của mọi người. Chỉ là khi nhà họ Tống rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất, Sở Trầnkhông những không lùi bước, màhắn còn đứng ra tiếp quản nhà họ Tống.”

“Cái gì cơ?”

Bốn người đồng thời đứng dậy hét lớn. “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”

Tống Tình không tin hỏi, “Sở Trần tiếp quản nhà họ Tống?”

“Đúng vậy, khi nhà họ Tống lâm nguy nhất, Sờ Trần đã đứng ra để tiếp quản nhà họ Tống.”

Tô Nguyệt nói.

“Thật quá đáng.”

Chu Kiếm lớn tiếng nói, “Vốn dĩ là

lỗi của Sở Trần, hắn dựa vào cái gì để tiếp quản nhà họ Tống? Chẳng lẽ chỉ vì hắn có quan hệ với Hạ thiếu gia sao?”

“Đây quả thực là lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn.”

Lâm Tín Bình không cam lòng.

“Mẹ, Sở Trầndù sao cũng chỉ là một tên con rể không rõ lai lịch, làm sao có thể để hắn tiếp quản nhà họ Tống? Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì thật xấu hổ.”

Tống Tình cũng nói: “Đúng vậy, nhưng chưa từng có tiền lệ tên ở

rểxoay người làm chủ trong nhà.”

Tô Nguyệtánh mắt hờ hững nhìn bốn người bọn họ, “Lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử, thời hạn mà Sở Trần tiếp quản nhà họ Tống chỉ giới hạn trong trận phong này của nhà họ Tống, sau khi bão táp qua đi, quyền lực của nhà họ Tống, Sở Trần đã trả lại tất cả, thời gian cũng đã muộn, các ngươi trở về nhànghỉ ngơi đi.”

Tô Nguyệt không để ý đến bốn người, liền quay người bước vào.

Cả bốn người nhìn nhau.

“Không ngờ Sở Trần lại có thể mượn thực lực của nhà họ Hạ giải quyết ổn thỏa như vậy.”

Chu Kiếmkhông cam lòng nói, vẻ mặt càng thêm hối hận, lần này nhà họ Chu thực sự đã tổn thất nặng nề.

“Nhà họ Hạ muốn tiến vào thị trường dược phẩm ở Thiền Thành, vì vậy bọn họ mới nâng đỡSỜ Trần và giúp đỡ nhà họ Tống.”

Lâm Tín Bình lạnh lùng nói, “Tuy

nhiên, vụ cá cược giữa Tiền lão gia và Sở Trần đã sớm lan truyền khắp Thiền Thành, Dược Phẩm Bắc Trần muốn có thành tựu ỞThiền Thànhcàng là khó như lên trời.”

“Hừm, một khi nhà họ Hạ đầu tư thất bại, nhà họ Hạ sẽ lập tức bỏ lại Thiền Thành, đến lúc đỏ Sở Trần tự nhiên sẽ trở thành quân cờ vô dụng, chỉ định sẽ bị vứt bỏ.”

Tống Vânlạnh lùng cười một tiếng, “Hạn cược của Sở Trần và Tiền lão gia là một tháng, Sở Trần à, hắn ta sẽ không kiêu

ngạo được bao lâu nữa đâu.”

Phòng khách nhỏ cùa biệt thự.

Sở Trần đang rót trà, Tống Nhan đang phân loại tư liệu của Dược phẩm Bắc Trần.

“Hạ tiên sinh đã gọi điện thoại tới, bọn họ bên kia đã chuẩn bị sẵn sàng, đảng ký của công ty cũng đã hoàn tất.”

Tống Nhan nói, “Sở Trần, ngày mai chúng ta sẽ đến tòa nhà Kim Than, sau khi trang trí đơn giản một chút, trong vòng năm ngày Dược phẩm Bắc Trần có thể treo

biển hành nghề được rồi.”

Sở Trần đưa trà, “Bà xã đã làm

• Ạ Á t ■> X • II

việc vât vả roi.

Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, “Anh không có đề nghị gì sao?”

” Không có.”

Sở Trần cười dịu dàng, khuôn mặt tuấn lãng, “Anh phụ trách đẹp trai tuấn tú,bà xã phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình.”

Tống Nhanhá miệng, không biết nên trả lời như thế nào.

Hắn có thể đem việc ăn bám nói một cách tự nhiên như thế, Tống Nhan thực sự không có cách nào để phản bác.

Sáng sớm hôm sau, Sở Trần và Tống Nhan theo thường lệ đến gặp Tống Thu.

Thương thế trên người của Tống Thu đã hồi phục rất tốt, cậu ấy đã có thể ra khỏi giường và đi lại.

Tuy nhiên, trước khi Sở Trần bước vào phòng, từ đằng xa hắn đã nghe thấy một tiếng thờ dài thê lương.

“Tiểu Thu, sao ta thấy, cậu so với cô con dâu nhỏ bị phụ bạc trôngcòn thê lương hơn vậy.”

Sở Trần nói.

Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, vẻ mặt có chút bất thiện.

Làm sao tên ngốc này biết được con dâu của nhà người khác bị phụ bạc như thế nào?

“Anh rề, Nam Quyền, không ngẩng đầu lên được nữa rồi.”

Tống Thu nhìn Sở Trần, thở dài một hơi, trầm giọng nói, “Tin tức vừa mới truyền đến, Quán chủ của võ quán Hắc Diệu Quyềncũng đã bị tên Bắc Quyền Triệu Sơn kia đánh bại. Võ quán Hắc Diệu Quyền là gì chứ, chính là quyền quán của nhà họ

Hoàng.”

Nghe đến đây, Sờ Trần sửng sốt, hơi ngạc nhiên.

Hắc Diệu Quyền của nhà họ Hoàng hẳn là ít nhiều có liên quan đến Hắc Diệu Đường của bọn họ.

Thế mà vẫn thất thủ trước Bắc Quyền Triệu Sơn.

“Xem ra trước đó ta đã đánh giá thấp tên Triệu Sơn này.”

Tống Thu nghiến răng, “Quy củ giang hồ còn đâu, sau khi Triệu

Sơn đánh bại quán chủ của võ quán Hắc Diệu Quyền, hắn ta đã tháo biển hiệu cùa Võ quán Hắc Diệu Quyền, không những thế sau khi hắn ta rời đi, hắn còn phát ngôn một câu bừa bãi…”

Tống Thu nắm chặt nắm đấm, “Hắn nói cái gì … Nam Quyền hèn nhát, không có một ai biết đánh nhau.”

Nhìn thấy Tống Thu nghiến răng nghiến lợi,dáng vẻ vô cùng phẫn nộ, Tống Nhan vừa đau lòng vừa tức giận, “Người ta chỉ là đánh thắng một trận, nói một vài câu khó nghe, nếu cậu không thích

thì cứ mặc kệ đi, nhưng mà đừng có giận sang bản thân.”

“Tỷ à, em chỉ là nuốt không trôi cục tức này.”

Tống Thu than vãn, “Dựa vào cái gì mà hắn nói Nam Quyền toàn kẻ hèn nhát?”

“Hắn ta đánh thắng, đương nhiên là muốn nhục nhã đối phương một chút.”

Tống Nhan nói, “Nếu như hắn ta thực sự cỏ bản lãnh, tại sao không tới trước mặt Sở Trần nói Nam Quyền hèn nhát?”

Sở Trần liếc nhìn Tống Nhan cười một tiếng, “Chỉ bằng lời nói này cùa bã xã, ta chỉ dùng một tay có thể đánh ngã hắn.”

Tống Thu ánh mắt sáng lên, thần sắc cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Sở Trần, “Anh rể, anh nhất định phải thay tất cả quyền quánThiền Thành chúng ta báo cái mối hận này, cái tên Bắc Quyền Triệu Sơn kia ra tay rất ác độc, các quán chủ của chúng ta đều đã bị phế.”

“Anh không phải đã nói với cậu, chờ cậuđiều trị thương thế tốt lên, sẽ để cậu đích thân tới đối phó với hắn sao?”

Sở Trần vỗ vỗ vai Tống Thu cười nói, “Anh rể tin tưởng cậu có thề đánh bại tên Triệu Sơn kia.”

Tống Thu ngây người.

Ngay cả những đại võ sư của các quyền quán lớn nhất ở Thiền Thành cũng thua trong tay củaBắc Quyền Triệu Sơn.

Hắn làm sao có thể đánh bại Bắc Quyền Triệu Sơn?

“Anh rể …”

“Anh rể đã từng lừa dối cậu sao?”

Sở Trần lại cười nói.

Tống Thu nắm chặt nắm đấm.

Trong đáy lòng cậu, quả thực có một tia hi vọng.

Nếu như Bắc Quyền Triệu Sơn bị cậu ta đánh bại thì tên tuổi Tống Thu của cậu sẽ ngay lập tức dương danh ở Thiền Thành.

“Chỉ là ba ngày sau Triệu Sơn sẽ tổ chức cái gọi là hội triển lãm, đây chính là quang minh chính đại làm nhục các quyền quán lớn của Thiền Thành.”

Tống Thu nhíu mày.

“Ba ngày là đủ.”

Sở Trần nhẹ giọng nói, “Bất quá, thế lực đằng sau tên Triệu Sơn này chỉ sợ là không nhỏ.”

“Em cũng đã nhờ bạn bè đi điều tra, nhưng thật sự không tìm được bất kỳ lai lịch gì của tên Triệu Sơn này.”

Tống Thu nói.

“Nếu không tra được thì hãy

quên chuyện đó đi.”

Sở Trần nói, “Triệu Sơn đã khiêu chiến các quyền quán lớn, phát ngôn bừa bãi, còn đả thương quán chủ Tinh Anh quyền quán, cậu thân là một thành viên của Tinh Anh quyền quán phải có trách nhiệm đứng ra. Ba ngày sau tại buổi triển lãm này, cậu có thể tự mình lấy lại danh dự cho tất cả mọi người.”

Trên đường đến Tòa nhà Kim Than.

Tống Nhan lái xe, dừng ở đèn đỏ, nhìn ngang qua Sở Trần, “Nghe nói tên Triệu Sơn kia là một kẻ hung ác, anh phải bảo vệ tốt cho

Tiểu Thu.”

“Không có vấn đề gì, anh đã từng gặp qua Triệu Sơn, có chút thủ đoạn cống phu, Tiểu Thudư sức đối phó với hắn.”

Sở Trần tự tin nói.

Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần.

Cô vẫn không thể hiểu được Sờ Trần tại sao lại dám hùng hồn nói ra toàn những điều không thể trước mặt mọi người.

Điều khó hiểu hơn nữa là những gì Sờ Trần nói cuối cùng đều xảy

ra một cách thần kỳ.

Tống Thu vẫn còn đang bị thương, ba ngày dưỡng thương bệnh khỏi nghe còn được, muốn đánh bại Bắc Quyền Triệu Sơn, kẻ quét ngang tất cả các võ quán lớn nhỏ ở Thiền Thành, đây là si tâm vọng tưởng.

“Tôi thực sự muốn xem anh sẽ như thế nào để hữu hóa hóa mục nát thành năng lực thần kỳ.”

Tống Nhan nói.

“Ông xã của em thực sự rất lợi hại đó.”

Sở Trần chưa từng có dáng vẻ khiêm tốn khi ở trước mặt Tống Nhan.