Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 231



Vô Ưu lúc này vẫn đang ngồi trên

chồng sách, trên tay cầm một cuốn sách.

“Xem raTiểu Vô ưu đã tha thứ cho Hoàng gia gia.”. Ngôn Tình Hay

Hoàng Giang Hồng cười.

Vô Ưu mặt đỏ bừng lên.

Lúc này Mạc Nhàn vừa vặn chống gậy bước ra từ bên trong, mái tóc bạc trắng xóa, lưng hơi khom, tay ông chống gậy nhưng mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ vững vàng, ánh mắt vào ban ngày có ánh sáng lăng lệ.

“Không có việc không tới Tam Bảo Điện,ta hôm nay không có xem bói toán, có việc gì ông cứ nói thẳng cho ta biết.”

Mạc Nhàn ngồi xuống.

Tài xế Tiểu Lưu liếc mắt nhìn Mạc Nhàn, trước mặt Hoàng lão gia lại tự xưng chỗ mình là Tam Bảo Điện, toàn bộ thành phố Thiền Thành, ngoại trừ Tinh La tiểu điếm, chỉ sợ không tìm ra nơi thứ hai.

“Lão Nhàn, ông nói đúng, rượu của Sở Trần quả thực không phải rượu bình thường.”

Hoàng Giang Hồng đi đến ghế trước mặtMạc Nhàn ngồi xuống, “Hôm nay là ngày thứ năm, tôi cảm thấy thân thể đã gần như hoàn toàn bình phục. Tuy nhiên, từ đầu tới cuối tôi vẫn không hiểu, bệnh của tôi từ đâu mà ra?”

Hoàng Giang Hồng thần sắc trịnh trọng, trầm giọng nói, “Hôm qua, tại tòa nhà Kim Than, ngay dưới mắt nhà họ Hoàng, thế mà có người tạt sơn đỏ lên xe của Sở Trần.”

“Còn có người ở Thiền Thành dám gậy sự tại địa bàn nhà họ Hoàng sao?”

Tiểu Vô ưu ở một bên thuận miệng nói.

“Nếu tỏi là Sờ Trần, tôi cũng sẽ nghi ngờ đây là thủ bút của nhà họ Hoàng.”

Hoàng Giang Hồng nói, “Tuy nhiên, tôi có thể cam đoan rằng chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Hoàng.”

Mạc Nhàn trầm ngâm suy nghĩa, “Ông cảm thấy, chuyện này, cùng với nguyên nhân gây rabệnh tình của ông có liên quan với nhau? Có người muốn tiếp tục châm ngòi quan hệ giữa nhà họ Tống

và nhà họ Hoàng.”

“Không sai.”

Hoàng Giang Hồng nhìn Mạc Nhàn, ý tứ rất hiển nhiên, ông ta hy vọng Mạc Nhàn sẽ tính một quẻ.

Hoàng Giang Hồng rất rõ về bản lĩnh của Mạc Nhàn.

Tinh La tiểu điếm, Ngọa hổ tàng long.

Mạc Nhàn lắc đầu, “Chuyện này, ta thực sự bất lực.”

Đồng tử của Hoàng Giang Hồng hơi co lại, “Lão Nhàn, ông vẫn còn đang trách tôi sao?”

“Ta chỉ là tính không ra.”

Mạc Nhàn lắc đầu nói, “Nguyên nhân gây bệnh của ông, tôi sẽ cố gắng hết sức để điều tra ra, nhưng tôi vẫn có một lời khuyên. Mặc dù bây giờ nhà họ Tống có thể không có cái gì đáng chú ý, nhưng quan hệ giữa nhà họ Hoàng và nhà họ Tống tốt nhất nên là bạn bè hơn là kẻ địch.”

Hoàng Giang Hồng nhìn Mạc Nhàn, một chút khó hiểu.

Dựa trên những gì ông biết về Mạc Nhàn, Mạc Nhàn chưa bao giờ coi trọng một người nào đến

thế.

Địa vị của Sở Trần trong lòng Mạc Nhàn cao đến mức quá đáng.

“Nếu…” Giọng của Hoàng Giang Hồng dừng lại và nói, “Nhà họ Hoàng và nhà họ Tống là kẻ thù của nhau?”

“Tinh La tiểu điếm, không có chỗ cho nhà họ Hoàng.”

Mạc Nhàn đứng dậy và đi vào phòng.

Mười phút sau.

Trong xe hơi.

Hoàng Giang Hồng vẫn đang trầm tư.

Tài xế Tiểu Lưu nhịn không được mở miệng: “Tôi thực sự khống nghĩ rằng chỉ một thanh niên bình thường có thề làm lung lay căn cơ của cả gia tộc nhà họ Hoàng.”

Hoàng Giang Hồng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhà họ Tống, phòng khách nhỏ của biệt thự.

Di động củaSỞ Trần vang lên.

“Sở thiếu gia.”

Giọng nói của Hoàng Ngọc Hải có phần cung kính.

Sở Trần có chút kinh ngạc, “Hóa ra là Ngọc Hải thiếu gia.”

Bên cạnh, Tống Nhan đang đọc tư liệu, lập tức dừng lại, nhìn Sở Trần.

Điện thoại của thiếu gia nhà họ Hoàng.

Hẳn là chuyện ngày hôm qua đã cỏ kết quả.