Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 239



Hạ Bắc dở khóc dở cười, “Tôi thấy ngay cả chính cậu ta trong lòng cũng không có tự tin, bước chân có chút không vững.”

Trong đám người, bên người Diệp Thiếu Hoàng sẽ không thiếu được Vinh Đông.

Vinh Đông giễu cợt, “Một thứ đáng xấu hổ.”

Diệp Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm Tống Thu trên sàn đấu, trong đáy mắt hiện lên một tia hận ý.

Tại bữa tối sinh nhật của Tống Nhan, Diệp Thiếu Hoàng cảm thấy rằng mình có thể đem nhà họ Tống nắm trong tay.

Thật tình mọi chuyện sau đó, gặp phải liên tiếp đả kích đã khiến Diệp Thiếu Hoàng cảm thấy mình nhìn thấy nhà họ Tống như là gặp phải khắc tinh.

vỗn nghĩ nhân lúc cháy nhà hôi của, mang hoa tặng Tống Nhan nhưng rồi cũng bị thất bại.

“Với thực lực của Triệu Sơn, nếu hắn không nương tay, chỉ sợ sẽ đánh tàn phếTống Thu.”

Diệp Thiếu Hoàng lạnh lùng lẩm bẩm một mình.

Trên lôi đài.

Triệu Sơn nhìn chằm chằm vào Tống Thuđầy chế nhạo, không có vẻ gì là vội vàng, “Tôi muốn hỏi một chút, cảm giác của cậu như thế nào khi được Hoàng Ngọc Trân xin lỗi trên báo?”

Thần sắc Tống Thu trầm xuống.

Triệu Sơn rõ ràng là muốn lợi dụng cậu ta để giẫm lên nhà họ Hoàng.

“Hay là, cậu đăng báo xin lỗi tôi, hôm nay tôi sẽ để cậu bình an xuống lôi đài, thế nào?”

Triệu Sơn đưa ra một đề nghị mà hắn cảm thấy có lương tâm.

“Không cần.”

Tống Thu cổ gắng trấn định tâm trạng, xua tay nói: “Xin mời.”

Triệu Sơn ánh mắt trờ nên lạnh lùng.

Trong khoảnh khắc, giống như một con dã thú, hắn nhìn chằm chằm vào cơ thề Tống Thu.

“Vậy thì… để ta xem ngươi có thể giãy giụađược bao lâu.”

Triệu Sơn đột nhiên sải bước xông lên.

Nhập mật khẩu: 0596

vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.

Hắn vừa tung quyền vừa tiếp cận Tống Thu.

Mọi người trong đấu trường đều tròn mắt theo dõi.

“Ta đặt cược một triệu, Triệu Sơn một chiêu sẽ kết thúc trận chiến.”

Một giọng nói vang lên.

Đây là điều mà nhiều người đang suy nghĩ vào lúc này.

Nhìn thấy Triệu Sơn đang đến

gần.

Trong đầu Tống Thu vang lên giọng nói của Sờ Trần.

“Trong vòng ba chiêu, hãy đánh bại hắn.”

Tống Thu đột ngột nghiến răng, thay vì né tránh, ngược lại cậu liền lao về phía Triệu Sơn.

Một tràng thốt lên.

Hắn điên rồi! Ý nghĩ này nảy ra trong đầu nhiều người.

Dám xông tới Triệu Sơn trong

hoàn cảnh như vậy, chẳng phải là tự chuốc lấy thất bại sao?

“A!”

Chu Vũ sắc mặt tái nhợt, vô ý thức nhắm mắt lại.

Trong Tinh Anh Quyền quán, cậu ta có quan hệ tốt nhất với Tống Thu.

Cậu không thể chịu nổi khi thấy Tống Thu bị đánh trên lôi đài.

Triệu Sơn trên mặt cũng lộ ra ý cười.

Với cú đấm này, hắn ta chắc chắn rằng mặt của Tống Thu sẽ be bét máu.

Trong chớp mắt.

Trong đầu Tống Thuphảng phất hiện lên mai hoa thung.

Hình bóng Sở Trầnchân đạp huyền diệu Kỳ Lân Bộ.

Thức thứ nhất của Kỳ Lân Bộ, Kỳ Lân xin rượu.

Bộ pháp khẽ động, thân ảnh của Tống Thu đột nhiên như hư ảo.

Triệu Sơn không ngờ rằng cú đấm của mình lại đánh thẳng vào không khí.

Hơn nữa, còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị đánh mạnh vào yếu huyệt trên lồng ngực.

Cú đánh này, ngay chính Tống Thu cũng không nghĩ đến.

Hắn chỉ là thi triển Kỳ Lân Bộ, đồng thời thuận thế tung một cú đấm.

Ầm! Sức mạnh này vượt qua sự tưởng tưởng củaTống Thu.

Triệu Sơn thân hình trực tiếp bị bay ra ngoài, một tiếng nổ vang, hắn rơi xuống dưới lôi đài.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, gần như có thể nghe thấy tiếng kim châm, có một sự im lặng chết chóc.

Tiếng vang mà Triệu Sơn rơi xuống đất dường như khiến mọi người đồng loạt bất động, giống như một điểm huyệt làm bất động thân thề.

Không ai nhúc nhích.

Toàn trường như hóa đá.

Sau đó, có tiếng rơi xuống đất.

Nhiều người buông thứ mình đang cầm, nắm không chắc, mắt như sắp lồi ra nhìn cảnh tượng trước mắt.

Người vừa lớn tiếng nói Triệu Sơn kết thúc trận chiến chỉ bằng một chiêu đã chết lặng.

Hắn đã không sai.

Một chiêu, thực sự đã kết thúc trận chiến.

Tuy nhiên, cái kết nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Phòng triển lãm yên lặng một cách kỳ lạ.

Chu Vũ vẫn nhắm mắt lại, sự im lặng đột ngột này khiến trái tim Chu Vũ hoảng hốt, chẳng lẽ Thu Ca sắp bị đánh chết.

Chu Vũ buồn bực mở to hai mắt, khóe miệng đột nhiên mở ra đến cực điểm.

Trên lôi đài, chỉ còn lại Tống Thu. “Triệu Sơn đi đâu vậy?”

Chu Vũ buột miệng hỏi.

Tống Nhan ánh mắt liếc nhìn Sở Trầnvới vẻ mặt khó tin.

Hắn ta vậy mà lại làm được rồi.

“Chết tiệt!”

Hạ Bắc buột miệng, sững sờ nhìn Sở Trần, “Trần Ca, anh cũng quá thần đi.”

Hạ Bắc nhìn Sờ Trần với ánh mắt gần như đầy sùng bái,toàn Thiền Thành, chỉ sợ cũng chỉ có mình Sở Trần, có thể làm cho Tống Thu trong vòng vài ngày, thay da đổi thịt, đánh bại Triệu Sơn.

Không ai có thể tin được những gì đang xảy ra trước mặt mình.

Kể cả bản thân Tống Thuđang đứng trên lôi đài.

Tống Thu lúc này mới ngơ ngác nhìn nắm đấm của mình, cậu chưa bao giờ tường tượng đượcKỳ Lân Bộ pháp mà Sở Trần dạy cho cậu lại có sức mạnh lớn như vậy.

Uy lực do cú đấm đó mang lại khiến Triệu Sơn bay ra ngoài.

Thậm chí một lúc sau, Triệu Sơn vẫn nằm trên mặt đất, chưa

gượng dậy nổi.

Cú đấm của Tống Thu vừa vặn trúng đường thở khiến hắn thở dốc cũng khó, trên người truyền đến sự đau thức đến não.

Kỳ Lân xin rượu, một chiêu toàn thắng!

Tống Thu định thần lại, vẻ mặt không giấu được sự hưng phấn, nắm đấm vung khẽ, sau đó vẻ mặt bình tĩnh trở lại, đi nhẹ vài bước, đứng ở mép lôi đài, chắp tay cúi đầu hướng Triệu Sơn phía dưới, “Nam Quyền Tống Thu, đã nhường.”

Nam QuyềnTống Thu! Bốn chữ này khiến Tống Thu cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Tại thời khắc này, cậu đang đại diện cho Nam Quyền.

Giấc mơ anh hùng thời niên thiếu của hắn,vào lúc này cuối cùng cũng đã thành hiện thực.

Bây giờ đứng trên lôi đài, chỉ còn duy nhất cậu đứng.

Càn quét Thiền Thành, làm nhục Nam Quyền, Triệu Sơn vốn bất khả chiến bại, đã bị cậu đánh văng khỏi lôi đài.

Theo luật lôi đài, Triệu Sơn đã thua rồi.

Ba! Ba! Ba! Sở Trần mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay ba lần.

ở bên cạnh, Hạ Bắc cũng vỗ tay.

Trong toàn bộ đại sảnh phòng triển lãm, những người còn lại cũng tỉnh táo lại, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

“Tốt rồi!”

Nhiều người ánh mắt đều nóng rực, hưng phấn.

Dù không thể tưởng tượng được hay khó tin nhưng trên thực tế, tất cả đều chứng kiến Tống Thu hạ gục Triệu Sơn khỏi sàn đấu chỉ bằng một cú đấm.

Tống Thu đại diện cho quyền giớiThiền Thành.

Với cú đấm này, Tống Thu đã thực sự bảo vệ danh dự cho quyền quánThiền Thành.

“Thu Ca thật tuyệt vời!”

Chu Vũ và các võ sinh của Tinh Anh quyền quán xung quanh cậu hận không thể vỗ nát bàn tay.

Ánh mắt nóng bỏng, tràn đầy phấn khích.

Khoảnh khắc này là vinh quang của Tống Thu, đồng thời cũng là vinh quang của Tinh Anh quyền quán.

Là thành viên của Tinh Anh quyền quán, trong tiềm thứcbọn họ đều ngẩng cao đầu.

Các quyền quán ở Thiền Thành, xuất phát từ nội tâm cũng vỗ tay.

Dưới áp lực của Triệu Sơn, tất cả mọi người đều quá uất ức.

Tất cả như được trút giận vào lúc này, những tràng pháo tay kéo dài trong vài phút.

Tống Thuvẻ mặt tươi cười, đứng trên lôi đài, cầm tấm bảng của Tinh Anh quyền quán, “Mọi người, mau lấy lại đồ của mình, Nam Quyền, không có kẻ hèn nhát.”

Đám người lớn tiếng đáp lại, quyền quán các nhà nhao nhao gỡ xuống bảng hiệu của quyền quán mình.

Giữa đám đông, Vinh Đông cũng trở lại mang theo bảng hiệu của Vinh Quang quyền quán, đồng thời nói: “Diệp Ca, chúng tôi cũng mang bảng hiệu của Bôn Lôi quyền quán trờ lại.”

Diệp Thiếu Hoàng nắm chặt nắm đấm.

Nhìn chằm chằm vào Tống Thu trên lôi đài.

Vinh dự mà Tống Thu được hưởng vào lúc này chính là điều mà ngày hôm nay hắn muốn.

Nhưng mà đến ngay cả Lôi Báo

tiền bối cũng không thể đánh bại Triệu Sơn.

“Tống Thu này làm sao mà có thể như bật Hack vậy?”

Vinh Đông không khỏi lẩm bẩm nói, “Có điều, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng vẫn tốt hơn so với bị Triệu Sơn làm nhục.”

Diệp Thiếu Hoàng càng cảm thấy khó chịu.

Vài nhân viên bảo vệ nhà họ Triệu đỡ Triệu Sơn dậy, Triệu Sơn vẫy tay chặn lại, để bảo vệ đi ra.

Triệu Sơn ảm đạm đứng lên, nhìn chằm chằm Tống Thu.

Hắn không thể hiểu làm thế nào mà hắn lại bị đánh bật khỏi lôi đài bởi một tiểu tử nhà họ Tống.

Hắn chỉ thừa dịp mình không có phòng bị thôi.

Bên tai truyền đến các loại âm thanh hoan hô khiến Triệu Sơn cảm thấy vô cùng chói tai.

Đối với Triệu Sơn, đây là một sự mỉa mai trắng trợn.

“Tống Thu!”

Triệu Sơn đột ngột hét lên, nhanh chóng lao vào lôi đài.

Tống Thu cũng sửng sốt, quay đầu lại, nhìn Triệu Sơn nói: “Cỏn có việc gì sao?”

Thần sắc Triệu Sơnâm thầm bất định, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Chúng tađánh lại một trận.”

Đông đảo ánh mắt nhìn lại

Tống Thu không khỏi bật cười.

“Trận đấu trên lôi đài đã kết thúc, chẳng lẽ Triệu tiên sinh quy tắc nhỏ đó cũng không hiểu sao?”

Tống Thu xua tay bước ra khỏi lôi đài, “Hiện tại tôi không rảnh rỗi đễ đấu với anh.”

Tống Thu lúc này mang đến cho người ta cảm giác, đó là sự khinh thường.

Kinh thường đánh một trận vớiTriệu Sơn.

Triệu Sơn một mình đứng trên lôi đài, sắc mặt không ngừng biến sắc.

Bên tai luôn truyền đến âm thanh không thể thua..

Nắm tay Triệu Sơn nắm chặt.

Hắn tin chắc tiểu tử nhà họ Tống này chắc chắn không phải đối thủ của hắn.

Chỉ cần hắn phòng bị, nhất định có thể giẫm hắn ta dưới chân.

Nhưng bây giờ, đối phương đã biết điều này,hắn ta chỉ cần tránh trận chiến.

Triệu Sơn trong mắt lóe ra tia tức giận.

Nỗi uất ức trong lòng cứ trào dâng, tác động đến tâm hồn hắn.

Dưới lôi đài, đội ngũ nhà họ Triệu đều lộ vẻ xấu hổ khó coi.

Triệu Tín Nhiên sắc mặt càng thêm ảm đạm.

Tại buổi triển lãm ngày hôm nay, hắn dự liệu sau khi Triệu Sơn lộ thân phận, nhà họ Hoàng sẽ ra tay.

Triệu Sơn đã không phụ sự mong đợi của mình, đánh bại người của Hoàng Gia.

Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng khoảnh khắc nổi bật của nhà họ Triệu lại thực sự bị phá

hủy bởi tiểu tử nhà họ Tống.

Đây là lần đầu tiênsau nhiều năm qua nhà họ Triệu mớicao điệu như thế.

Đỏ cũng là trận chiến cao điệu đầu tiên.

Trực tiếp bị oanh kích đánh đến thảm hại.

Mặt mũi mất hết.

Triệu Tín Nhiên phẩy tay áo bỏ đi.