Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 297



Hạ Bắc có chút không cam lòng, vỗ mạnh tay lái một cái.

Mình đã thềtrước mặt Trần Ca chắc nịch, Hạ Gia ít nhiều sẽ mang đến trợ giúp.

Nhưng bây giờ, hoàn toàn không có hy vọng.

Hạ Bắc thở dài một tiếng, “Chú Tư, cháu không có mặt mũi nào để gặp Trần Ca, hay là chú đến Tống Gia nói cho anh ấy biết tình hình …” Ngữ khí của Hạ Bắc ngưng lại, nghiến răng nghiến lợi, “Được rồi,vẫn là để đích thân cháu đi.”

Hạ Ngôn Hoan ngồi bên ghế lái phụ, “Ta đã sớm nói trước rồi, cháu về nhà sẽ bị đập vào mặt thôi, hiện tại nên tin tường đi.”

“Cháu tin tưởng Trần Ca sẽ

không ngồi chờ chết.”

Hạ Bắc nói,” Nếu Hạ Gia của chúng ta có thể toàn lực giúp đỡ và phối hợp cùng Trần Ca phản công, tôi tin rằng đây là một trận chiến kỳ phùng địch thủ.”

Hạ Ngôn Hoan dưới mắt kính gọng vàng, đôi mắt thâm thúy, lóe qua một tia nhỏ không thể thấy tinh quang,”Tôi cũng thực sự không hiểu thấuSỜ Trần. Bất quá, cha cậu không đồng ý sử dụng tài nguyên của Hạ Gia,cho dù muốn giúp Sở Trần, chúng ta cũng chỉ có thể làm tất cả những gì có thể.”

Xe từ từ lái vào Tống gia.

Phòng khách Tống Gia.

Đã thay mấy ấm trà, Sờ Trần vẫn thản nhiên uống trà, tuy rằng đã trấn an Tống Giakhông ít lần,

nhưng ánh mắt của mọi người Tống Gia đều không giấu được vẻ lo lắng.

Cơn bão dữ dội đã ập đến, còn bọn họ lại không thề nhìn thấy bất kỳ động tĩnh nào từ Sở Trần.

Trong lúc uống trà, có hai lần Sở Trần trả lời điện thoại, nhưng mà nghe qua lời nói củaSỞ Trần, dường như không xảy ra biến động lớn nào.

Bên ngoài, Hạ Bắc và Hạ Ngôn Hoan bước vào.

“Hạ thiếu gia đến rồi.”

Tô Nguyệt hưng phấn, theo cô ấy, điều mà Sở Trần chờ đợi chính là tin tức từ nhà họ Hạ.

Tống Thiên Dương trong mắt cũng lộ ra vẻ chờ mong.

Nếu nhà họ Hạ thực sự có thể giúp đỡ, Tống Giacòn có chỗ để phân tranh trong trận chiến này.

Mọi người đều nhìn Hạ Bắc đầy hy vọng.

Hạ Bắc càng cảm thấy xấu hổ trong lòng, nhẹ thở dài nói: “Trần Ca, em… không thuyết phục được người trong nhà.”

vẻ mặt của mọi người Tống Gia không giấu được vẻ thất vọng.

Sở Trần cười nhẹ, rót một tách trà cho Hạ Bắc và Hạ Ngôn Hoan, ‘Tiểu Bắc, Hạ tiên sinh, ngồi đi, trò hay sắp bắt đầu rồi.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của mấy người đều tập trung vào Sờ Trần.

Tống Thu đột nhiên nín thở, cậu nóng lòng muốn xem anh rể mình phải giải quyết chuyện này thế nào.

“Sở Trần, để ta phân tích tình hình hiện tại của Tống Gia một

chút.”

Tống Thiên Dương cảm thấy hai tay nặng trĩu, trầm giọng nói:

“Sản nghiệp của Tống Gia quan trọng nhất chính là gạch men sứ,Hoàng Gia mấy hôm nay chèn ép Tống Gia,chủ yếu dồn sự đàn áp vào gạch men sứ. Hơn mười nhà máy sản xuất gạch men của Tống Gia đã được lệnh đóng cửa vì nhiều lý do khác nhau chỉ trong vài giờ, nhiều đơn hàng trước đó đã nhận cũng lập tức xuất hiện nhiều vấn đề, những vấn đề này dồn dập đè lên, đủ để đè sập Tống Gia.”

vẻ mặt Tống Thiên Dương nghiêm nghị, “Đây chỉ là bước đầu tiên của Hoàng Gia.”

“Ngoài xưởng gạch men ra, các phương diện khác cũng bị ảnh hường.”

Tống Nhan nói, “Lần này, Hoàng Gia nhất định sẽ không cho Tống Giamột đường sống sót nào.”

“Vậy thì còn phải xem hươu chết về tay ai.”