Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 299



Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đồng thời biến sắc.

Vẻ mặt của Hoàng Giang Hồngtrầm xuống.

Nếu những mảnh xương gãy không được nối liền, đồng nghĩa với việc Hoàng Ngọc Hằng sẽ không bao giờ đứng dậy được.

Giọng nói của Sở Trần đột nhiên nổ lên trong đầu mọi người!

“Làm sao có thể không nối được?”

Hoàng Vũ lo lắng, đi tới, vội vàng nói: “Bác sĩ, chỉ là gãy xương, tại sao không nối được?”

“Đúng vậy, Sở Trần không dùng bất kỳ dụng cụ sắc nhọn nào để làm gãy chân Ngọc Hằng,tại sao lại không thể nối xương được?”

Hoàng Ngọc Trân chấn thanh nói, “Trình độ nối xương của ngoại khoa bệnh viện các ngươi lại thấp như vậy sao?”

Vừa nói xong, thần sắc bác sĩ

trầm xuống.

Liếc nhìn Hoàng Ngọc Trân, nghĩ đến thân phận của đối phương, trong lòng chỉ có thể đè nén bất mãn nói: “Về phẫu thuật ghép xương, trong toàn bộ bệnh viện ỞThiền Thành, không đâu có thể so sánh được với chúng ta.”

Trong lòng của Hoàng Giang Hồng càng thêm trầm xuống.

Ngồi xe lăn suốt đời.

Sở Trầngiống như âm hồn, cứ quanh quẩn trong đầuHoàng Giang Hồng.

“Mặc kệ trả giá thế nào, cũng phải chữa khỏi cho Ngọc Hằng.”

Hoàng Giang Hồng hít một hơi thật sâu,cố gắng để tĩnh tâm lại.

Lúc này, Hoàng Giang Hồng không khỏi có cảm giác bất an trong lòng.

Ông sự rằng Hoàng Ngọc Hằng sẽ cứ như thế này cả đời.

Khuôn mặt của Diệp Yên tái mét, cô khẩn cầu bác sĩ, “Các người phải cố gắng hết sức để chữa khỏi cho Ngọc Hằng, hết bao nhiêu tiền chúng ta cũng có thể

“Bác sĩ Lý, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Viện trưởng đi tới, cau mày, trầm giọng nói: “Anh gặp phải vấn đề nan giải gì? Tại sao không thể nối xương?”

Bác sĩ Lý cau mày, một lúc sau, trầm giọng nói: “Viện trưởng, trước giờ tôi chưa từng gặp phải chuyện gì lại quái dị thế này, nhìn thì như gãy xương đơn thuần, nhưng thử vô vàn phương pháp đều không có cách nào nối liền.”

“Làm sao có thể.”

Viện trưởng tự mình đi vào xem.

Người Hoàng Gia chờ đợi mười mấy phút.

Viện trưởng từ bên trong bước ra.

Người nhà Hoàng Gia trong lòng đầy kỳ vọng.

Viện trường liếc nhìn Hoàng Giang Hồng và cùng Hoàng Giang Hồng đi qua một bên.

“Lão gia tử, thiếu gia bị thương ở

chân…”

Viện trưởngvẻ mặt nghiêm túc, do dự một chút, mới lên tiếng nói: “Có chút kỳ quái.”

Con ngươi của Hoàng Giang Hồng co rút lại, trầm giọng nói: “Sao lại quỷ dị?”