Hoàng Ngọc Hải thân thể như bị lửa đốt, lửa giận lập lòe, giữa hai hàm răng như rút ra giọng nói, ngữ khí lạnh như băng, “Tao quỳ xuống, mày có thể chịu được không?”
Sở Trần ánh mắt nhẹ nhàng mà ôn nhu trả lời. “Anh ngược lại nên quỳ đi.”
Trương Hào tức giận xông lên phía trước, lại bị Hoàng Ngọc Hải ngán lại.
Hoàng Ngọc Hải và Sở Trần nhìn
nhau chằm chằm.
Anh ta đại diện cho thân phận của thiếu gia nhà họ Hoàng.
Đã chấp nhận cược thì phải chấp nhận thua!
Vẻ lạnh lùng trong mắt Hoàng Ngọc Hải dâng lên, hắn đập mạnh một tiếng quỳ trên mặt đất.
Vào lúc này, sự thù địch trong mắt Hoàng Ngọc Hải cũng lập tức bộc phát.
Nhìn chằm chằm Sở Trần hung tợn.
Hắn ta đã nói cái quỳ này, Sở Trần … hắn nhận không nổi.
Trong căn phòng VIP, từng người một như bị hóa đá.
Thiếu gia nhà họ Hoàng thực sự đã quỳ xuống trước tên con rể nhà họ Tống, đây chắc chắn sẽ thành trò cười của cà thành phố.
Hắn xác thực đã thua.
Tuy nhiên, cái quỳ này giống như một cơn giông tố, phải nói là kèm theo đó là núi lở, sông đổ, máu chảy thành sông.
Hắn ta sẽ không quỳ xuống vô ích.
Ngay cả Hạ Bắc,giờ phút này cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Ngọc Hải, cũng không khỏi run lên.
“Sẽ phải khiến hắn cảm thấy được quỳ xuống còn là mơ ước xa vời.”