Vưu Vật

Chương 20: Không quen, không giúp



Cô biết cô không nên tin anh!!

Lúc Chu Dịch đi tới cửa phòng, anh mới cúp điện thoại rồi cất đi, dùng đầu ngón tay thon dài thân mật mà mập mờ giúp Khương Nghênh vén những sợi tóc lòa xòa trên má ra sau tai, "Đêm nay lão Lý hẹn tôi đi ăn cơm."

Khương Nghênh liếc nhìn Kiều Nam kinh ngạc không ngậm được miệng, híp mắt, "Được."

Chu Dịch nhìn thấy vẻ không vui trong đáy mắt Khương Nghênh, anh cũng không coi trọng, quay đầu chào hỏi với Kiều Nam, "Trợ lý của Nghênh Nghênh à?"

Kiều Nam hoàn hồn, lúng túng đáp: "Chào Chu tổng."

Chu Dịch uể oải cười, "Buổi tối mua cháo cho Nghênh Nghênh đi, dạ dày cô ấy không tốt, không ăn được những món khác."

Kiều Nam vội vàng đáp lại, nhìn Chu Dịch rồi lại nhìn Khương Nghênh, luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút mập mờ.

Kiều Nam còn chưa nhìn ra mập mờ ở chỗ nào thì Chu Dịch đã sải bước đi ra ngoài.

Kiều Nam nhìn bóng lưng Chu Dịch vào thang máy, lại đi về phía Khương Nghênh hai bước, "Khương quản lý, chị cùng Chu tổng có quan hệ rất tốt sao?"

Khương Nghênh nhếch môi, "Bình thường."

Kiều Nam kinh ngạc, "Thật sao? Nhưng hình như Chu tổng lại rất thân với chị nha, còn biết buổi tối chị chỉ có thể ăn được cháo!"

Khương Nghênh thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào trong phòng, "Tối nay đi ăn tôm, cay."

Kiều Nam, "Hả?"

Khương Nghênh quay lưng về phía Kiều Nam, thu dọn máy tính bảng trên bàn trà, "Anh ta lừa em đó, buổi tối chị cái gì cũng ăn được."

Kiều Nam nhận ra Khương Nghênh nói buổi tối ăn tôm cay, thật ra là đang bác bỏ lời Chu Dịch vừa rồi.

Kiều Nam lại nói: "Khương quản lý, chị và Chu tổng có tính là thanh mai trúc mã không?"

Khương Nghênh cúi người cứng đờ, đáp: "Không tính."

Ngày thường Kiều Nam cũng không được tính là nói nhiều, nhưng hôm nay nhìn thấy Chu Dịch lại trở nên kích động, miệng nói chuyện liên tục cứ như máy hát vậy, "Nhưng em nghe người trong công ty nói hai người là lớn lên cùng nhau mà!"

Khương Nghênh ngồi thẳng người cầm máy tính bảng, "Chị là lớn lên cùng Chu Duyên, còn Chu Dịch... là sau này mới đến Chu gia."

Kiều Nam gật đầu như gà mổ thóc, "Nhớ kỹ lại, bọn họ cũng đều nói Chu tổng là con riêng của Chu gia!"

Khương Nghênh, "..."

Chu Dịch là được tính là con riêng của Chu gia sao?

Không phải.

Người ngoài thì không biết, nhưng Khương Nghênh biết rất rõ ràng, người đầu tiên Chu Hoài An lấy chính là mẹ của Chu Dịch.

Kiều Nam nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng, mới ý thức được mình nói sai, vội vàng lấy tay che miệng, trầm giọng nói xin lỗi: "Khương quản lý, em không có ý đó, em không muốn nói xấu Chu tổng."

Khương Nghênh nghe vậy nở nụ cười, "Được rồi, không cần phải xin lỗi, em ở cùng chị hai năm, chị đương nhiên biết tính cách của em."

Nghe được câu nói của Khương Nghênh, trái tim Kiều Nam đang treo lủng lẳng cũng rơi xuống đất.

Bữa tối, Kiều Nam và Khương Nghênh ăn tôm hùm chua cay ở nhà hàng đối diện khách sạn.

Cả hai đều mồ hôi nhễ nhại khi ăn, gọi thêm hai chai nước sprite lạnh*.

*Nguyên văn CV là "hai bình băng tuyết bích"... Tui khum hỉu T_T

Kiều Nam nhìn Khương Nghênh đang ngồi đối diện mình, lần đầu tiên cảm thấy trên người Khương Nghênh phát ra khí chất nóng bỏng*.

*Nguyên văn CV là "lần thứ nhất cảm thấy Khương Nghênh trên thân nhiễm yên hỏa khí tức"... Tui chính là không hiểu nghĩa của "Yên hỏa khí tức"... Cíuuuu

"Khương quản lý, có ai từng nói với chị rằng trông chị rất đẹp không, không phải loại nhan sắc tầm thường, mà là loại nhan sắc động lòng người nhìn." Kiều Nam khóe miệng đỏ bừng, không hề chớp mắt mà nhìn Khương Nghênh nói.

Khương Nghênh nhướng mi nhìn cô, khóe môi mỉm cười, "Có sao?"

Kiều Nam: "Có nha! Nếu như bình thường chị cười nhiều một chút thì tốt hơn rồi, mọi người đều là vì e ngại mối quan hệ của chị và Chu gia nên không ai dám đến gần làm quen."

Khương Nghênh chậm rãi bóc đuôi tôm, "Chị cùng với Chu gia không có quan hệ gì."

Kiều Nam không để ý lắm Khương Nghênh nói gì, cầm chai uống một ngụm lớn spite lạnh, hỏi: "Khương quản lý, vừa nãy Chu tổng có nhắc đến lão Lý, cái lão Lý đó cùng với lão Lỹ chúng ta sắp mời có phải là cùng một người không ạ?

Khương Nghênh cho tôm vừa bóc vỏ xong vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Ừm."

Kiều Nam kích động, "Vậy Chu tổng có thể giúp chúng ta không ạ?"

Khương Nghênh cởi chiếc găng tay dùng một lần xuống, "Không thể, Chu tổng không phải loại người sẽ ra tay giúp người quen của mình."

Kiều Nam không giấu nổi thất vọng, "Ồ."

Khương Nghênh biết rõ Chu Dịch, tuy bề ngoài có vẻ tùy tiện lười biếng, nhưng trong lòng luôn phân rõ việc công việc tư.

Từ nhà hàng đi ra, Kiều Nam thị lực kém, mạnh dạn kéo lấy cánh tay Khương Nghênh.

Khương Nghênh cúi đầu nhìn cô, để cô ôm cánh tay mình.

Kiều Nam bạo dạn hơn, nhỏ giọng nói: "Khương quản lý, em ở bên chị hai năm rồi, đây là lần đầu tiên cùng chị đi công tác nha."

Khương Nghênh đáp: "Ừm, hai năm nay chị ít đi công tác, thỉnh thoảng có đi công tác thì cũng không cần mang theo trợ lý."

Kiều Nam cố nén cười, "Em cảm thấy chị rất tốt."

Khương Nghênh, "Cám ơn."

Trở lại khách sạn, nửa đêm Khương Nghênh bị căn bệnh đau dạ dày giày vò, đau đớn lăn lộn trên giường.

Khương Nghênh cắn chặt môi dưới, cuối cùng cố chịu đựng đau đớn, đứng dậy uống hai cốc nước nóng mời giảm đau một chút.

Sáng sớm hôm sau, sắc mặt Khương Nghênh hơi tái nhợt, trang điểm cũng không khiến sắc mặt khá hơn.

Lúc ăn sáng Kiều Nam nhìn cô, "Khương quản lý, có phải tối hôm qua chị nghĩ đến việc thuyết phục lão Lý nên ngủ không ngon phải không!"

Khương Nghênh mím môi, "Ừm."

Kiều Nam đắm chìm trong việc uống sữa đậu nành, "Thật đáng lo, em cũng cảm thấy lo lắng."

Ăn sáng xong, Khương Nghênh đưa Kiều Nam đến sân đánh Golf từ sớm.

Thói quen của lão Lý là chơi vào chiều thứ 6 hàng tuần, nhưng bọn họ còn phải chuẩn bị rất nhiều nên mới đến sớm.

Giữa trưa Khương Nghênh và Kiều Nam chỉ đơn giản ăn một miếng bánh mì, uống chút nước khoáng để giải quyết bữa trưa, đến buổi chiều, đúng thời điểm Khương Nghênh dẫn Kiều Nam tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ với lão Lý.

Lão Lỹ đã ngoài 50 tuổi, nhưng vì chú ý chăm sóc cơ thể nên trông ông chỉ khoảng chừng 40 tuổi.

Khương Nghênh chơi golf cũng tính là tạm được, trước kia mỗi cuối tuần thường xuyên cùng Chu lão gia tử chơi.

Lý Lão một mình chơi hai ván, bị cách chơi của Khương Nghênh hấp dẫn, cười nói: "Cô gái đánh không tệ nha."

Khương Nghênh tự nhiên hào phóng đáp: "Trình độ của bác chắc hẳn là hơn cháu."

Lão Lý "Cùng ông lão này chơi hai ván chứ?"

Khương Nghênh cầu còn không được, nhưng trên mặt không biến sắc: "Mong được bác chỉ giáo."

Khương Nghênh khiêm tốn cùng Lý Lão hòa hai trận.

Lão Lý khâm phục nhìn cô, cầm lấy một chai nước khoáng đưa cho cô, "Cô nhóc đợi một chút, ta còn có một đồng đội nữa ở đây."

Khương Nghênh nhận lấy chai nước khoáng, mím môi cười đáp lại, "Được ạ, cháu cũng không vội."

Lão Lý tuy đã già nhưng lại có chút trẻ con, "Đồng đội của ta chính là một cao thủ, lát nữa cháu sẽ khóc đấy."

Khương Nghênh ôn hòa cười, "Từ sau bảy tuổi cho đến giờ cháu chưa từng khóc một lần nào."

Lão Lý nói 'Yo', "Cô nhóc khí thế không nhỏ nha."

Khương Nghênh cười đáp lại, đang muốn nói thêm vài câu để làm quen, thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Lão Lý, bác thật không tốt, có người đẹp như này sao không gọi cháu đến sớm hơn."

Lão Lý nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy Chu Dịch mặc áo sơ mi đen quần âu liền trừng mắt nhìn Chu Dịch, "Đừng nói nhảm, ta chỉ là thấy cô nhóc này chơi khá tốt, liền cùng ta chơi hai trận!"

Cổ áo sơ mi của Chu Dịch hơi mở ra, vừa đi vừa xăn lên cổ tay áo, lộ ra cánh tay lộ rõ ​​bắp thịt, ngữ khí thản nhiên cười nói: "Thì ra là tình cờ gặp gỡ!"

P/s: Trả chap 100 vote nè!!!! Chuẩn bị có thông báo update chương mới nha mọi người ❤️