Vưu Vật

Chương 5: Trận chiến



Chu Dịch chính là loại tính cách này, phóng đãng, không bị trói buộc xong lại tàn khốc.

Nói chuyện không bao giờ kiêng nể bất kỳ ai.

Kiểu của Chu Dịch chính là nói, đánh người mà không tát vào mặt thì tại sao phải đánh người? Mắng chửi không chỉ ra khuyết điểm thì mắng còn ý nghĩa gì chứ?

Chu Dịch vừa nói xong, nụ cười trên mặt Chu Duyên vẫn không thay đổi, chỉ thêm một chút giả dối mà xin lỗi: "A Dịch, em tin hay không thì tùy, sự việc đó thật ra chỉ là hiểu lầm, cả mẹ và Kỳ Kỳ đều không nghĩ tửu lượng của Nghênh Nghênh lại kém đến vậy."

Chu Dịch một hơi uống sạch ly rượu Chu Duyên đưa tới, cười nhẹ: "Nhìn từ xa thì trông ai cũng lương thiện."

Chu Duyên, "..."

Chu Dịch đưa lại ly rượu rỗng trong tay cho Chu Duyên, đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh rồi nghiêng người tới gần người anh ta: "Anh lo lắng tôi sẽ tranh giành vị trí chủ tịch Chu thị với anh à? Đừng lo lắng..."

Chu Dịch dừng lại vài giây, sau đó thấp giọng nói: "Tôi nhất định sẽ cướp nó từ tay anh."

Chu Duyên cười tao nhã, "A Dịch, em hiểu lầm anh rồi, nếu như em muốn chức Chủ tịch Chu thị, anh sẽ không tranh giành với em."

Chu Dịch đứng thẳng người, cười ngạo nghễ: "Vậy thì tốt rồi, tôi muốn, anh đi nói với ông nội, tôi tin ông nội nhất định sẽ đồng ý."

Bàn tay đang cầm ly rượu rỗng của Chu Duyên bỗng siết chặt, nụ cười dịu dàng trên môi suýt chút thì không giữ được.

Chu Dịch cười lạnh nói: "Anh, ở trước mặt tôi xin anh đừng dùng giọng điệu đạo đức giả đó nữa."

Chu Dịch nói xong liền sải bước lên lầu.

Sau khi Chu Dịch rời đi, nụ cười trên mặt Chu Duyên lập tức biến mất.

Chu Kỳ từ trong góc nhìn hai người, thấy Chu Dịch đi lên lầu, từ trong góc chạy ra, chạy tới chỗ Chu Duyên vài bước: "Anh ơi, tên Chu Dịch kia lại nói gì với anh mà khiến khuôn mặt anh toàn là tức giận vậy?."

Chu Duyên bực bội đưa tay giật mạnh cà vạt trên cổ: "Nó nói muốn chức Chủ tịch Chu thị."

Chu Kỳ ngạc nhiên: "Anh ta điên à? Anh ta nói thẳng với anh như vậy sao?"

Chu Duyên nói: "Mà nó có vẻ ám chỉ rõ ràng Khương Nghênh say rượu là do em và mẹ làm ra."

Chu Kỳ bĩu môi xem thường, "Tên đó biết thì sao chứ? Vốn dĩ mẹ chỉ muốn tính kế con nhỏ Khương Nghênh đó để nó không quấn lấy anh nữa, ai biết được..."

Chu Kỳ đang nói nửa chừng, chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng đưa tay lên che miệng.

Chu Duyên sắc mặt lạnh lùng: "Em vừa nói cái gì?"

Chu Kỳ: "Em không nói gì hết, cũng muộn rồi, em đi nghỉ ngơi đây."

Chu Kỳ vừa nói vừa quay người định bỏ chạy.

Chu Duyên đưa tay ra, trực tiếp kéo Chu Kỳ lại, hạ giọng hỏi: "Em vừa nói cái gì?"

Chu Kỳ có chút sợ Chu Duyên.

Cô biết rất rõ tính xấu của Chu Dịch đều chỉ là bề ngoài, xấu xa một cách công khai, nhưng Chu Duyên thì khác, anh là một kẻ ác độc thực sự, anh đều ghi nhớ mọi chuyện trong lòng, dù họ là anh em ruột đi nữa thì cô vẫn có chút sợ anh.

Chu Kỳ nhìn sắc mặt tức giận của Chu Duyên mà nuốt nước bọt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy... vậy Khương Nghênh kia không phải thích anh sao? Mẹ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân sau này của anh cho nên mới cố ý tính kế nó."

Chu Kỳ nói xong liền thoát ra khỏi tay Chu Duyên, xoa xoa cổ tay có vết đỏ của mình: "Mẹ vốn chỉ là muốn tính kế nó, nhưng ai biết nó lại chạy vào nhầm phòng, vào phòng Chu Dịch, mẹ..."

Chu Duyên: "Ra ngoài!"

Chu Kỳ giật mình, khó tin nhìn Chu Duyên.

Chu Duyên nghiến răng nghiến lợi: "Anh nói đi ra ngoài!"

Chu Kỳ dọa đến sợ hãi rụt cổ lại, quay người bỏ chạy.

Bên kia, sau khi Chu Dịch trở về phòng, cởi áo khoác tiện tay quăng đi, thả mình nằm xuống ghế sô pha, nghe tiếng vòi hoa sen từ trong phòng tắm vọng ra, đôi mắt dài nheo lại, trầm tư suy nghĩ.