Thiết Quải Lý: Trừ phi tìm được một thanh Thần khí, có thể vượt qua hàng rào hai giới, vượt biên chặt đứt tơ tình.
Tiểu Hồ Đồ Tiên: Dạng Thần khí này người nào có?
Thiết Quải Lý: Không có nghe nói người nào có.
Phốc!
Lâm Hải hận không thể đạp lão hai cước, không có nghe nói người nào có, thì ngươi tại chỗ này nói cái lông a.
Tiểu Hồ Đồ Tiên: Ý kia cũng là không thể cứu thôi?
Lâm Hải có chút thất vọng, mẹ nó a giày vò đến giày vò đi, kết quả là bận rộn toi công.
Thiết Quải Lý: Ngược lại là còn có một biện pháp, bất quá cùng không có cũng không khác biệt nhiều.
Lâm Hải xem xét, đây là còn có biện pháp a.
Tiểu Hồ Đồ Tiên: Còn có biện pháp nào, nói một chút đi.
Thiết Quải Lý: Trừ phi người Đào Hoa Kiếp nguyện ý thân thể hóa hoa đào, linh hồn tiêu vong ở trong trời đất, nhập Địa Ngục muôn đời trầm luân, dùng tình cảm cả đời để tỉnh lại người ứng kiếp. Đại giới lớn như thế, có ai chịu nỗ lực?
Muôn đời trầm luân!
Lâm Hải nhìn Đào Đào một chút, lông mày không khỏi nhăn lại.
Đại giới lớn như thế, nàng ấy có nguyện ý hay không đâu?
Ngẫm lại, Lâm Hải hít sâu một hơi.
“Đào Đào, nếu có một cái biện pháp, có thể cứu sống Hầu Tiên Phẩm, nhưng, lại cần ngươi nỗ lực trả đại giới cực lớn, ngươi, nguyện ý không?” Lâm Hải nhìn chằm chằm vào con mắt Đào Đào nói.
Đào Đào nghe vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Ngươi là nói, ngươi có biện pháp cứu sống Hầu ca? Ta nguyện ý! Cái đại giới gì ta cũng nguyện ý!” Trong ánh mắt Đào Đào lóe ra quang mang nóng rực.
“Nếu như phải cứu y...”
Lâm Hải đem cái giá đắt mà Đào Đào cần phải trả nói hết một lần.
“Cứu, hoặc không cứu, chính ngươi quyết định đi.”
Đào Đào ngốc một chút, nàng ta làm sao cũng không nghĩ tới, để cứu sống Hầu Tiên Phẩm, cần phải bỏ ra đại giới thảm trọng như vậy.
Chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của Hầu Tiên Phẩm, trong lòng Đào Đào kịch liệt đấu tranh.
Chậm rãi, thời gian cùng Hầu Tiên Phẩm từ khi quen biết đến khi ở chung, thời gian tuy không dài nhưng tình cảm ngọt ngào qua lại, từng màn xông tới.
Ánh mắt mâu thuẫn giãy dụa của Đào Đào, bỗng nhiên trở nên nhu tình như nước.