Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

Quyển 1 - Chương 12: 12 Bệnh viện Nhân dân Số 1 Thành phố X



Là cô gái đó!

Khoảnh khắc đấy, cảm giác sợ hãi xông đến đập vào đầu cậu thành một mảnh trống rỗng!

Một thân áo đầm nhiễm máu, thân đầu tách rời, kiểu chết tứ chi gọt sạch, cùng với trên gương mặt cô ta là con số bị cắt đến da tróc thịt bong... Chính là nạn nhân thứ tư bọn họ phát hiện được. Bởi vì tiếng thét đó đã hấp dẫn kẻ cuồng giết người, gián tiếp cứu Tề Lạc Nhân một mạng.

Nhưng cô ta rõ ràng đã chết rồi mà... Người con gái có hình dạng khủng bố trước mắt, đã không còn là người nữa...

Nhận thức này càng kích phát nỗi sợ trong Tề Lạc Nhân hơn, cậu tựa như điên rồ nên muốn rút tay của mình ra, lại kinh ngạc phát hiện bàn tay nhỏ bé tái nhợt thanh tú đang gắt gao nắm chặt lấy cậu, liền giống như bị hàn cho dính chặt lại với nhau, căn bản không cách nào vùng ra.

"Tay cậu rất lạnh, là đang sợ sao?" Giọng nói cô gái ấy thay đổi rồi, không phải giọng nói trầm thấp của Tô Hòa nữa, mà là giọng điệu vừa thanh thúy lại mềm mại của một thiếu nữ. Lời nói giống nhau như đúc, nhưng so với lúc đó càng khủng bố gấp trăm lần!

"Buông tôi ra! Cút!" Tề Lạc Nhân nâng cước đá cô ta, chân kéo căng đạp vào không khí, căn bản không chạm được vào đối phương, thế nhưng cô ta lại có thể bắt được cậu! Bàn tay mạnh đến kinh người , cũng lạnh đến kinh người giữ chặt cậu!

Đôi tay nhìn như mảnh mai yếu ớt không xương mãnh mẽ đem cậu đẩy đến bên tường, vững vàng đè lên lớp thủy tinh.

Đầu cô ta hướng về một bên rũ xuống, trên cái cổ bị cưa điện tàn nhẫn cưa mở rõ rõ ràng ràng nhìn thấy được xương cổ và hệ thống bắp thịt lộ ra đầy trần trụi nhưng chả có miếng máu nào. Cô ta một tay giữ lấy cậu, một tay chầm chậm đem đầu đẩy về lại vị trí cũ.

"Cậu đang xem cái gì?" Cô ta hỏi.

Trên gương mặt xanh trắng có một sự hiếu kì vừa ngây thơ lại tàn nhẫn, con ngươi đục ngầu của cô ta theo dõi cậu, trong tròng mắt đã bị một tầng màu xám bịt kín phản chiếu lại gương mặt sụp đổ của Tề Lạc Nhân: "Cậu đang nhìn cái gì?"

Muốn thoát khỏi cô, chỉ có...

Cây đao nhỏ tìm được trong xưởng mộc đang được Tề Lạc Nhân nắm trong tay, cậu chẳng thèm suy nghĩ mà trực tiếp cắm thẳng vào trong ngực mình. Lưỡi dao băng lãnh đâm thủng lồng ngực, nhiệt độ đó so với tử vong càng lạnh hơn, ánh mắt cậu xuyên qua bả vai ác linh, nhìn về hướng điểm lưu trữ cách cậu không xa ----- còn lại 3 giây.

Cậu còn chưa chết, vết thương này chưa đủ chí mạng!

Trong cái nhìn chăm chú lạnh nhạt của ác linh, cậu dùng tay cầm chuôi đao đang dần mất đi cảm giác hung hăng đâm về phía bên cạnh ----- lưỡi dao tránh được sự bao vây của xương sườn, sắc nhọn mà đâm thủng tim.

Loading thành công.

Trước mắt chợt nhòe đi, cậu đang đứng cách đó mấy mét, ác linh đưa lưng về phía cậu tựa như cuối cùng phát hiện con mồi bản thân săn đột nhiên biến mất, cô ta chậm rãi xoay đầu lại, vừa không kinh ngạc, lại không phẫn nộ nhìn về phía cậu.

9.

Ác linh đi về phía cậu.

8.

Tề Lạc Nhân móc túi máu ra, đâm mạnh vào

7.

Nắm chặt túi máu trong tay, máu tươi phun ra.

6.

Cậu xông đến trước mặt ác linh, máu trong túi phun hết lên người ác linh, cũng bắn tung tóe lên người mình.

5.

Cô ta lùi một bước nhỏ, trong đôi mắt vẩn đục đầy hờ hững không có sợ hãi.

4.

Cô ta lần nữa vươn tay về phía cậu.

3.

Không kịp rồi!

2.

Trong mắt Tề Lạc Nhân hiện lên một thoáng cảm xúc đường cùng mạt lộ, nghênh đầu nhìn thẳng ác linh. Lưỡi dao sắc nhọn hung hãn rạch mở yếu hầu, động mạch vỡ nát, máu nương theo nhịp đập ào ạt tuôn ra.

1.

Trong 10s, vết thương chí mạng, loading liên tiếp thành công.

Tề Lạc Nhân lại lần nữa đứng ở điểm lưu trữ, trong thời gian liên tiếp chết 2 lần đã hao hết tinh lực cậu, gần như bất cứ lúc nào đều có thể ngã xuống, dù cho cậu còn một lần load, nhưng tinh thần lực đã không đủ để cậu chống đỡ, sống qua sự tra tấn hành hạ không dành cho con người này.

Bên tai đâu đâu cũng là tiếng kêu thét thê lương, ác linh giận dữ tru lên lăn lộn như thể bị tạt dầu sôi, toàn thân tản mát ra sương mù màu đen tanh hôi.

Tề Lạc Nhân gần như mỗi bước lảo đảo đến bên cạnh cô ta, cầm lấy xà beng, từ trên cao nhìn xuống cô ta.

Ác linh bị máu tươi phun lên đầy người toàn thân vặn vẹo, trong tiếng kêu gào muốn đâm thủng màng tai đều là ác ý và oán hận. Tề Lạc Nhân tỉnh táo lại đã có thể bình tĩnh xét kĩ sự xuất hiện của cô ta.

Không sai, có khoảng khắc nào đó, cậu áy náy.

Cô gái này khi còn sống trong lúc vô tình cứu cậu một mạng, khi cậu nhìn thi thể của cô ta, xác thực lòng cậu tràn đầy không đành.

Nhưng mà, chút lòng thương xót và áy náy mỏng manh đó, so với tính mạng của cậu... không đáng.

Cậu muốn sống sót, sống tiếp!

Tề Lạc Nhân giơ xà beng lên, nặng nề nện xuống, xà beng đập lên thực thể. Tiếng tru gào càng sắc bén vang lên, sương mù đen kịt uốn éo thành hình dáng kinh khủng dữ tợn, lệ quỷ trong sương mù kêu gào thảm thiết, biến thành khói đen tiêu tán.

Keng một tiếng, xà beng rơi xuống đất. Tề Lạc Nhân mông vừa đặt trên mặt đất, không còn một chút ít sức lực nào.

Lệ quỷ đã biến mất, bốn phía lại như cũ trôi nổi đám sương mù nhàn nhạt.

Cậu nhìn về hướng chậu cá vàng, thấp thoáng nhìn thấy một đoàn thi thể cá vàng bị giẫm nát.

Tề Lạc Nhân cảm thấy bản thân đã ngồi được một lúc rồi, miễn cưỡng khôi phục được chút tinh thần, đứng dậy đi đến chậu cá vàng. Khoảng cách chỉ có tầm mười mấy mét, cậu cho rằng chính mình hình như đang đi trong hầm băng, lạnh, yếu ớt, tùy thời đều có thể ngã xuống.

Quá kì lạ rồi đi, những lần loading trước đó rõ ràng đều không có di chứng kịch liệt như vậy mà.

Cậu đứng trước chậu cá vàng, nhìn thi thể chúng nó trên mặt đất.

Chỉ có một đoàn nho nhỏ như thế, dính đặc trên mặt đất, đã chết được nhiều giờ.

Chỉ còn lại một mình cậu ư? Tề Lạc Nhân mê mang tự hỏi. Bác sĩ Lữ, Tiết Doanh Doanh, Tô Hòa bọn họ còn sống không?

Trước mắt đột nhiên hoa lên, Tề Lạc Nhân tập trung nhìn vào, sau hòn non bộ một con cá vàng bơi ra.  Nó trông bất an mà tiếp cận mặt nước, kích động di chuyển muốn nhảy ra khỏi chậu cá!

"Lách cách", cá vàng vọt khỏi chậu cá, rơi xuống mặt đất, dùng đuôi giẫy chết vỗ đánh lên nền đất.

Lại "ào" một tiếng, một con cá vàng khác cũng nhảy ra khỏi chậu cá, lăn lộn trên mặt đất.

Một con chết, hai con sắp chết, trên mặt đất đang trình diễn một trò hề vừa hoang đường lại vừa nực cười.

Tề Lạc Nhân nhìn rất lâu, cuối cùng trước khi hai con cá vàng sắp bước chân vào quan tài cậu ngồi xổm xuống, đem chúng nó quăng lại vào chậu cá.

Gần như cùng một thời gian cá vàng về lại chậu, cậu đột nhiên cảm thấy gánh nặng trong lòng nhẹ hẳn đi, như buông xuôi trút xuống thứ gì đó nặng nề nhưng cơn buồn ngủ lại càng ngày càng đậm. Tề Lạc Nhân không kiên trì được bao lâu liền ngã ngồi bên tường, mí mắt mạnh mẽ chống đỡ tự nhủ chính mình không được ngủ.

Thế nhưng cơn buồn ngủ tựa hồ từ chỗ sâu trong linh hồn vọt đến đập tan đi lý trí và hoảng sợ, cậu cuối cùng không cách nào kiên trì, nhắm mắt ngủ.

...

...

...

"Tề Lạc Nhân? Tề Lạc Nhân cậu tỉnh lại đi? Này, đừng ngủ ở những nơi thế này a!"

"Có khả năng gặp phải quỷ hồn gì đi, bất quá tốt là không bị thương gì."

"Tề ca không xảy ra chuyện gì chứ?"

Bên tai đều là âm thanh nói chuyện líu ríu, Tề Lạc Nhân không chịu nổi quấy rầy cuối cùng nhúc nhích môi một cái, khàn khàn nói một câu "im mồm."

Xung quanh an tĩnh được chút, sau đó càng ồn hơn.

Sau cùng Tề Lạc Nhân bị khăn mặt lành lạnh làm cho tỉnh ngủ, nhiệt độ lạnh đó như băng, làm cậu giật mình thanh tỉnh.

Vừa mở mắt ra, ba gương mặt đều gần ngay trước mắt.

Bác sĩ Lữ, Tiết Doanh Doanh, còn có cả Tô Hòa.

"Tỉnh rồi, tỉnh rồi, cậu ổn không?" Bác sĩ Lữ hỏi.

"... Không sao." Tề Lạc Nhân dừng một chút, nói.

"Nhưng sắc mặt cậu không ổn lắm, có chỗ nào không thoải mái ư?" Tô Hòa ngồi xổm trước mặt cậu hỏi.

"Có chút thoát lực, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi." Tề Lạc Nhân miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

Tiết Doanh Doanh ban nãy cầm khăn lạnh đắp mặt cho cậu, cười hi hi nói: "Ban nãy em vừa mới đảo mắt liền phát hiện 3 người chả thấy đâu, hù chết em rồi. Đột nhiên ở đâu toát ra rất nhiều quỷ hồn, hên là trước đó có chuẩn bị túi máu, nếu không em học theo anh rạch tay rồi."

Bác sĩ Lữ một bên gật đầu: "Đúng thế, tôi cũng vừa ngẩng đầu liền phát hiện người bên cạnh biến đâu mất tiêu, dọa tôi trực tiếp chạy đến văn phòng của chủ nhiệm Lý luôn."

Ba người quái lạ nhìn hắn, không quá hiểu hắn tại sao phải đi vào trong đó.

"Mọi người không biết đó thôi, chủ nhiệm Lý ở trong bệnh viện chúng tôi rất là nổi tiếng." Bác sĩ Lữ một bộ đứng đắn nói, "Anh ta là một tín đồ cuồng nhiệt của Phật, văn phòng xếp đầy các loại tượng Phật. Tôi thực là bị quỷ hồn một đường đuổi sang đây, vừa vào liền thắp nến đàn hương bắt đầu niệm kinh Kim Cang, may mắn là linh nghiệm. Những quỷ hồn đó đều không dám tiến vào, một lát liền tản đi."

"..." Ba người câm lặng.

"Tôi và Tiết Doanh Doanh không khác nhau lắm, gặp không ít quỷ hồn, may là không gặp phải trở ngại lớn gì. Kì quái là tôi và Tề Lạc Nhân rõ ràng nắm tay nhau, nhưng đợi tôi ý thức được, bên cạnh đã không còn người rồi, quả thực giống như chạm vào ma quỷ vậy." Tô Hòa trầm giọng nói.

"Còn cậu?" Bác sĩ Lữ hỏi Tề Lạc Nhân.

Tề Lạc Nhân cười khổ, đang muốn mở miệng, đột nhiên không hề có dấu hiệu mà nghĩ đến một chuyện, vì thế cậu quay đầu nhìn chậu cá vàng.

Trên mặt đất sạch sẽ gọn gàng, không có cá vàng.

Một con cũng không.