Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

Quyển 2 - Chương 17: Hiến Tế Phù Thủy



Trong thoáng chốc, hàn ý xuyên qua trái tim nguội lạnh.

Tề Lạc Nhân khiếp sợ lùi về sau một bước, bản năng muốn chạy trốn, nhưng cậu đột nhiên ý thức được thân mình đang trong một đình viện quỷ dị, nếu như hoảng loạn chạy thục mạng trái lại dễ rơi vào trong cái bẫy của thợ săn.

Hiện tại không có gì công kích cậu, chỉ là đang không ngừng hù dọa cậu, bức bách cậu tự mình loạn trận tuyến tâm thần lung lay dao động.

Tuy cậu hiểu đây chỉ là một loại thế tấn công bằng tâm lý, nhưng ở trong một đình viện khắp nơi đều như đang giấu kín sự kì dị nào đó, muốn bình tĩnh để xem hết thảy dị thường như hư vô, điều này quá vượt bản năng của một con người rồi. Đây là nỗi sợ hãi bắt nguồn từ đe dọa đến sinh mệnh mà sinh, vốn là được khắc ghi di truyền từ đời này qua đời nọ trong gen của con người, thúc đẩy ta phải né tránh những nguy hiểm sẽ xảy ra, mà hiện tại cậu lại phải đối đầu với loại bản năng này...

Tiếng ma sát sột soạt...

Âm thanh đó lại đến nữa rồi, như âm thanh của vật gì đó đang ma sát lên mặt đất, đi lại giữa lùm cỏ. Tề Lạc Nhân đột nhiên xoay người, đem đèn rọi chiếu sáng nơi phát ra âm thanh, trong một mảnh tối tăm dày đặc sương mù, chỉ có hoa cỏ cây cối của đình viện, đang vờn quanh từng pho từng pho tượng điêu khắc bởi vì chịu cực hình mà đau khổ không thể tả.

Không ai ở nơi đấy.

Nhưng cái cảm giác bị đôi mắt tràn ngập ác ý nào đó nhìn chằm chặp tựa như mụn độc ăn vào xương đang quấy rầy cậu, bất luận Tề Lạc Nhân xoay người về phía nào, phía sau luôn luôn có một đường nhìn như thể đang rình rập cậu.

Nhưng cũng bất quá chỉ là rình mò mà thôi.

Tề Lạc Nhân hít sâu một hơi, đi đến pho tượng có gương mặt y chang cậu, thậm chí còn vươn tay ra tiếp xúc với nó, sự lạnh lẽo của kim loại từ đầu ngón tay truyền thẳng xuống đến gan bàn chân, nhưng cũng không có gì dị thường. Nhưng cậu vậy mà có cảm giác pho tượng này tựa hồ là một điểm đột phá, vì thế cậu vượt qua lan can gỗ, đi vào bãi cỏ nơi đặt pho tượng điêu khắc, khi cậu đến sau lưng pho tượng, trước mắt đột ngột rộng mở trong sáng.

Vốn là một bãi cỏ bị cây cối và bụi cây che lấp đi, thế nhưng lại xuất hiện một con đường mòn phủ đầy ánh trăng và bóng cây.

Cuối cùng đã đến, Tề Lạc Nhân không thể nói rõ đây là sợ hãi hay thư thái, nhưng tảng đá chết nặng trong lòng cậu cuối cùng cũng rơi xuống đất, cậu ngược lại cũng không giống như bộ dáng hoảng loạn vừa rồi, sau khi chỉnh đốn lại tinh thần liền đi vào con đường mòn đầy ánh trăng đó.

Gió nhẹ khẽ thổi, bóng cây lắc lư, chân giẫm lên mặt cỏ phát ra âm thanh nhỏ bé, tựa tiếng ma sát sột soạt lúc có lúc không kia, đã nhiều lần Tề Lạc Nhân cho rằng bản thân đã nhìn thấy có vật gì đó đang ẩn núp sau bụi cây, khiến bụi cây khe khẽ đung đưa, nhưng lúc dùng đèn rọi chiếu sang, thì nơi đó lại vô cùng bình thường, tựa hồ cái đung đưa khe khẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu.

Nhưng cậu biết rằng không phải.

Đi càng sâu vào trong đình viện, ánh sáng xung quanh cũng ngày càng mờ tối, lúc ngẩng đầu nhìn thì trên đỉnh đầu đã sớm không thấy ánh trăng nữa, mà là màn trời bị mây đen giăng kín. Chung quanh là một không gian tối đen tĩnh mịch, may rằng trong tay còn có đèn rọi vẫn đang cần cù chăm chỉ làm việc, chiếu sáng thế giới xung quanh.

Điểm cuối đường mòn, phía trước vậy mà là một mặt thạch bích, cao ngất chắn lại đường đi. Tề Lạc Nhân lấy làm lạ mà dừng bước chân, nhìn quanh trái phải, xung quanh đâu đâu cũng là cây cối rậm rạp, nhưng không thấy nơi nào có dị thường gì, cậu hoài nghi thạch bích có cổ quái, nhưng nhất thời nhìn không ra khác thường.

Mặt thạch bích bị cây mây và dây leo bò đầy chắc hẳn chính là phần ngoại vi nhất của đình viện như bồn địa này, ngẩng đầu nhìn mặt thạch bích thẳng tắp cao chừng mười mấy mét, căn bản không cách nào bám vào. Bốn phía cũng không có vật gì dị thường nổi bật cả, càng đừng nói đến "sắt gỉ" và "ngọn lửa" trong lời gợi ý.

Âm thanh ma sát sột soạt lại đến nữa, Tề Lạc Nhân lập tức xoay người, đèn rọi chiếu sang nơi phát ra âm thanh, trong bãi cỏ khẽ lay động phía trước hình như có vật gì đang di chuyển, là rắn sao?

Tề Lạc Nhân nắm chặt chủy thủ trong tay, đang lúc do dự có nên tiến lên trước cẩn thận tra xét không, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu nho nhỏ: "Cứu cứu tôi với..."

?!

Tề Lạc đưa mắt sang hướng phát ra âm thanh, vậy mà là trong thạch bích!

Sự nhận thức này khiến tâm người đầy hàn ý, Tề Lạc Nhân trái lại lùi về sau, thấp tha thấp thỏm nhìn thạch bích, lo sợ đột nhiên có vật gì đó từ trong đó nhảy ra.

"Tôi đau quá, nóng quá, tôi sắp chết rồi... cứu cứu tôi... cô vì sao lại không cứu tôi?"

Tiếng than nhẹ trở nên thê lương mà tuyệt vọng, trong không khí âm lãnh tràn đầy ác ý xâm nhập vào.

Bốn phương tám hướng, âm thanh ma sát sột soạt càng trở nên rõ rệt hơn, càng thêm đến gần, trong thạch bích truyền đến âm thanh quỷ dị, Tề Lạc Nhân thậm chí không biết nên trốn ở nơi nào, mà ngay lúc này, đèn rọi trong tay đột nhiên phát ra tiếng răng rắc thanh thúy, ánh sáng lúc sáng lúc tối chập chờn không yên.

Thời điểm này... nên chết! Tề Lạc Nhân dứt khoát cược một ván, chủy thủ trong tay đột ngột vung về phía truyền ra âm thanh cầu cứu, ý đồ muốn đâm vào trong thạch bích, xúc cảm của lưỡi dao khi chạm vào đá rất chân thực, không giống như ảo ảnh, mà cùng khoảnh khắc đó, đèn rọi trong tay triệt để hỏng, mảnh bóng tối xao động không yên tràn đến.

Đến rồi!

Âm thanh ma sát sột soạt đã gần ngay bên tai, từ dưới chân, từ đỉnh đầu, từ phía sau, bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng có, âm thanh bò sát xuất hiện ở mọi chỗ, ăn mòn ý chí con người, khiến nỗi sợ hãi trong bóng đêm lan ra ở mức độ lớn nhất.

Mắt cá chân đột ngột đau điếng người, Tề Lạc Nhân liền hét to một tiếng, dưới chân có vật gì đó đã quấn vào, đem cơ thể cậu treo ngược lên! Trong nháy mắt đó cậu đã hoàn tất lưu trữ, kỹ thuật đối kháng sơ cấp giúp phản ứng cậu nhanh nhạy một phần, dựa vào lực ở phần eo cả người cậu lộn nhào ra, một đao cắt vào vật đang quấn trên chân cậu.

Đồ vật trông giống dây thừng đó lập tức đứt ra, nhưng lại có càng nhiều "dây thừng" rơi xuống cơ thể cậu, trên eo, trên tay, trên chân, những thứ đồ băng lãnh gai người đang dây dưa với cậu, cậu luống cuống tay chân mà vùng vẫy loạn xạ, lại bị chúng nó càng quấn càng chặt, một số trong đó gần như làm cậu nghẹt thở.

Chỉ có thể loading thôi. Tề Lạc Nhân cố gắng nâng tay đang cầm chủy thủ, nhưng mấy thứ này quấn quá chặt, căn bản thoát không ra... Bên tai truyền đến tiếng thạch bích chuyển động, Tề Lạc Nhân mở to hai mắt, nhìn sang nơi âm thanh phát ra trong bóng tối, trước mắt đột nhiên có ánh sáng.

Thạch bích mở toang lộ ra quan tài bằng sắt được khảm trong thạch bích, tấm sắt đó dày nặng như cửa sổ hướng sang hai bên mở ra, lộ rõ dịch thể như nước thép tản mát ra ánh sáng héo úa, chúng nó đua nhau chen lấn từ trong quan tài sắt đổ ra ngoài, tựa như nham thạch nóng chảy lan tràn trên mặt cỏ, chiếu sáng hắc ám xung quanh, rồi lại vì nơi đây tăng thêm phần khủng bố nồng nhiệt!

Tề Lạc Nhân trừng lớn mắt, lúc này cậu rốt cuộc thấy rõ, vật đang quấn chặt trên cổ cậu không phải dây thừng, mà là vô số cây mây màu xanh lá! Dây mây sống chết cuốn lấy cơ thể cậu, trông như muốn xoắn đứt cần cổ cậu khiến cậu nghẹt thở.

Nước thép chảy hết hiện ra một thứ có hình dạng con người, tản ra nhiệt độ nóng bức màu chanh hồng, mơ hồ như nhìn ra được đó là dáng vẻ của một thiếu nữ, cô ấy rên rỉ, thở dài, chửi rủa: "Tôi không có làm hại cô ta... cô ta đã lừa gạt mọi người... tôi căm hận các người... các người đã giết tôi... Nóng quá, đau đớn quá... Tại sao lại đem nhốt tôi ở đây, dùng nước thép đổ vào... đau lắm, giết chết các người, giết chết các người!"

Nữ phù thủy từ sắt nóng chảy hóa thành đang lẩm bẩm, hai tay đỏ thẫm nắm chặt thành quyền, dây mây ghìm lại tứ chi Tề Lạc Nhân, chậm rãi đem cậu treo chết. Trong cơn choáng váng, Tề Lạc Nhân cảm giác được 30 giây đã sắp đến điểm cuối, không còn kịp rồi! Nhất định phải loading!

Tề Lạc Nhân dùng lực cắn vỡ nang độc trong cái răng giả, độc tính nháy mắt phát tác, cậu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu ngã quỵ sang nơi vừa rồi bị dây mây túm lấy. Trong phút chốc ngắn ngủi ngã xuống, cậu đã nghĩ đến rất nhiều. Làm sao đây? Con quái vật này thật sự là cậu đủ sức chống lại ư? Cậu có thể đối phó với người khổng lồ và quái thú, nhưng đối với loại quái vật đáng sợ thậm chí đã bị tiêu diệt qua... thực sự là có thể ư?

Nhất định phải thử, nếu như thất bại... Tề Lạc Nhân không dám nghĩ tiếp nữa, giãy dụa từ dưới đất bò dậy, xông đến thứ mang hình người hình thành từ nước thép, không chút do dự kích nổ quả bom mini.

Tiếng rầm cực vang, trong chu vi 3 thước phát sinh nổ mạnh kích liệt, Tề Lạc Nhân đầu váng mắt hoa lần nữa trở về điểm lưu trữ, trước mắt đã là một mảnh đất khô cằn, phù thủy hội tụ thành từ sắt nóng chảy bị trùng kích đến chia năm xẻ bảy, xung quanh khắp nơi đều là dấu vết nước thép nóng rực, ở trong không gian tối đen này tựa như đốm nhỏ điểm sáng màu cam, mà dây mây thì đã bị bạo tạc đến tàn phá, tạm thời nhìn không ra vết tích của chúng nữa.

Thành công rồi sao? Tề Lạc Nhân kéo cơ thể sắp hư thoát (hạ đường huyết do mất máu, mất nước) đứng dậy, nước thép chung quanh đột nhiên nhúc nhích, lấy tốc độ kinh người tụ hội lại với nhau!

Tề Lạc Nhân kinh hãi lùi lại, cơ thể đã bị loading liên tiếp rút cạn sức lực, thậm chí không cách nào chạy trốn, nhưng lại nán thêm chút nữa căn bản chỉ có một con đường chết!

Nghĩ đi nào, phải nghĩ ra gì đó, nhất định có cách mà...

Sợ hãi khiến Tề Lạc Nhân thân đang trong địa ngục cực nóng rơi vào tuyệt vọng, mà thời gian hình như cũng trong giây phút này trở nên kéo dài vô hạn.

Thật là bước đường cùng rồi sao? Không thể nào, xem xét lại lần nữa, căn cứ vào nhắc nhở của hệ thống, nữ phù thủy trước mắt chắc hẳn là người bị hại của lần hiến tế trước đó, cô ta bị nhốt trong quan tài sắt, trong quan tài đổ đầy nước thép dẫn đến cơ thể hoàn toàn bị hóa khí, vì vậy mới không hề có hình thể.

Không, đợi chút, nếu là nước thép, vì sao quan tài không bị tan chảy? Chẳng lẽ là...

Nước thép lấy tốc độ cực nhanh tập trung lại một chỗ, nửa hình người đã xuất hiện rồi, Tề Lạc Nhân không còn đường để lùi quyết định đánh cuộc, cậu xông lên như đang bay đến thạch bích, đầu vừa mới chui vào trong quan tài, kéo cánh cửa sắt đã bị phù thủy đẩy ra lên.

Một mảnh hắc ám, quan tài không lâu trước bao lấy nước thép không giống với sự tưởng tượng của cậu có nhiệt độ bỏng cháy cả da, trái lại nó trầm nặng mà băng lãnh, tản ra hơi thở đặc hữu của kim loại gỉ sét.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tim đập như nổi trống dần dần dịu lại, sự dày vò của đợi chờ làm người ta lo nghĩ, nhưng Tề Lạc Nhân không dám tùy tiện mở quan tài sắt ra, cậu vẫn còn đang đợi.

Chờ đợi nước thép mất đi nhiệt độ cao khủng bố đó, ngưng kết thành một vật chết, đem linh hồn chịu đủ mọi đày đọa trong khốn khổ ràng buộc với sự nóng cháy đó cùng nhau biến mất.

- ----------------------------------

P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện nha.

P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment vào đoạn văn chứa điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.

P/P/P/S: có thể tìm thấy tui qua blog cá nhân tofushen: Âu hoàng hay Tù trưởng đây? ở bên Facebook ấy. Mình có để liên kết trong profile đấy. Qua lượn thử, chắc chơi cũng vui lắm đó (≧▽≦)