Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

Quyển 2 - Chương 27: 27 Hiến Tế Phù Thủy



Ninh Chu bước nhanh đến trước huyễn ảnh của Lục Hựu Hân, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc mà nhìn cô ta.

Huyễn ảnh Lục Hựu Hân giống như một đoạn chương trình đã được viết tốt, đang vận hành ổn định: "Ninh Chu, hoặc là Tề Lạc Nhân, hoặc là cả hai người, huyễn ảnh hai người đang thấy bây giờ, là một widget tôi đạt được trong Tháp đầm lầy, sau khi tôi chết được một đoạn thời gian nó sẽ đem ý chí trước khi chết của tôi truyền đạt đến trước mặt người tôi chỉ định, vận khí của cậu thực sự không tệ. Ngoài ra còn có mấy chuyện muốn nhắc nhở cậu, hiện tại cô ta đã cường hóa toàn diện rồi, bất luận là sức mạnh tốc độ hay năng lực phản ứng đều vượt xa phạm trù người thường, ngay lúc cô ta đột nhiên làm loạn, tôi căn bản không có năng lực phản kháng, nhưng điều kì quái là cô ta đã tha cho tôi, sau khi tôi thừa cơ đánh úp cô ta, tôi cùng cô ta đột ngột trao đổi thân thể, về sau bởi vì thương thế do cuộc tập kích thành công đó quá nặng mà tôi chết. Do đó tôi nghi ngờ, kĩ năng dời linh hồn của cô ta chắc chắn có hạn chế rất lớn, muốn hoàn thành việc dời linh hồn trước phải đánh bại được tôi, sau đó bỏ mặc cho tôi tập kích, tạo thành trọng thương trên cơ thể cô ta. Nếu cậu gặp phải cô ta, ngàn vạn lần nên cẩn thận."

"Thời gian sắp đến rồi..." Huyễn ảnh của Lục Hựu Hân dần trở nên ảm đạm hơn, giống như cảnh tượng tín hiệu không tốt lúc ẩn lúc hiện, đến cả giọng nói cũng trở nên đứt quãng liên tục, "Vốn còn có chuyện muốn báo cho cậu, chẳng qua vẫn là bỏ qua đi, yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến việc hoàn thành nhiệm vụ của các cậu, khi đến lúc các cậu rồi sẽ biết thôi. Tuy mang theo tiếc nuối chết đi có chút đáng tiếc, chẳng qua quay đầu nghĩ lại, đời người vốn là như thế, không biết đến trang nào là đã hợp thành một quyển sách. Vì vậy mới muốn ở bất cứ thời điểm nào cũng sống cho tùy ý vui vẻ."

Huyễn ảnh của Lục Hựu Hân nhìn về phía hai người đang đứng mà nở nụ cười, tựa một thiếu nữ xinh xắn cực kì bình thường, âm thanh lạnh nhạt và cứng ngắc lại vang lên: "Bây giờ tôi phải về nhà rồi, hẹn gặp lại... Chúc cậu gặp may."

Cảnh tượng trở nên mơ hồ, cuối cùng trong không khí vắng lặng hóa thành những mảnh vụn vặt, cửa vào điện phủ trống rỗng, như chưa từng có ai xuất hiện ở nơi đó.

Trong một mảnh tĩnh mịch, Tề Lạc Nhân nhìn Ninh Chu đứng ngay cửa vào, bàn tay đặt bên người dần dần siết chặt, dùng sức đến độ gân xanh nổi lên.

"Ninh Chu..." Lồng ngực Tề Lạc Nhân nặng trịch, cậu không biết nên làm sao để an ủi Ninh Chu - người vừa mới mất đi một người bạn, chỉ có thể nhìn cô ấy một mình sa vào nỗi đau thương tự trách.

Cậu đi đến cạnh Ninh Chu, vươn tay nắm lấy bàn tay đang siết cứng của Ninh Chu. Gần như trong phút chốc tiếp xúc với nhau, bàn tay nắm thành quyền của Ninh Chu đã thả lỏng hơn, chuyển sang cầm lấy tay cậu, như đang xác nhận gì đó, nắm cậu thật chặt.

Nhiệt độ từ trong lòng bàn tay truyền đến men theo thần kinh và huyết quản một đường xộc thẳng đến tâm nhĩ, con tim đang đập từng nhịp ấy như đang ấp ủ những tình ý phong phú và đầy êm dịu.

Trong khoảnh khắc như cơn say đó, Tề Lạc Nhân cho rằng, Ninh Chu cũng thích cậu, tựa như cậu lặng thầm ái mộ cô ấy vậy. Có lẽ giống với những gì "Diệp Hiệp" nói trong ảo cảnh, ánh mắt thích một người, là không cách nào che đậy. Cũng có thể đợi sau khi rời khỏi phó bản này, Ninh Chu thích nữ sẽ thất vọng khi phát hiện cậu không phải là con gái, từ đó cậu bị ghẻ lạnh, cậu sẽ vì lý do này mà thấp thỏm bất an, lo được lo mất.

Nhưng ít nhất đến hiện tại, cậu có thể nắm được tay của Ninh Chu.

Cậu vĩnh viễn cũng không muốn buông ra, cậu muốn cùng cô ấy cùng nhau gánh vác một phần.

"Cô ta đến rồi." Hắc điểu đậu trên thạch điêu đột nhiên lên tiếng.

Theo lời nói của nó, ánh nến đung đưa ở đằng xa trên hành lang dài bên ngoài điện, một bóng người đang đi về phía này.

Cô ta đi cũng không nhanh, cũng không gấp, tiếng bước chân thong dong không gợn sóng, không chút che giấu.

Tay Ninh Chu đặt nhẹ lên chuôi đao, trong con ngươi sắc lam thăm thẳm lóe lên hàn quang lẫm liệt, như binh khí chết chóc sắp được rời bao.

Cô ta ngừng lại bước chân, cách cửa lớn chừng mười mấy mét.

"Xem ra ngươi đã biết rồi." Diệp Hiệp chiếm giữ thân xác của Lục Hựu Hân nhìn Ninh Chu như gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây với mình, khẽ cười, "Vậy các người cũng hẳn biết, hiện tại ta đã vượt xa xa và xa xa cực hạn của nhân loại, bất luận là tốc độ, sức mạnh, nhanh nhẹn, đều đã không phải là người thường có thể chống lại được, cùng ta đối kháng, chỉ là châu chấu đá xe mà thôi."

Ninh Chu không nói gì, song đao "keng" đã rời bao là câu trả lời của cô.

Không thích hợp nha, cô ta vì sao phải nói nhiều lời thừa thãi như thế chứ? Trực tiếp giết đến không phải là xong rồi sao? Tề Lạc Nhân nhìn bầu không khí vừa chạm liền nổ của hai người, nghi vấn trong lòng quanh quẩn không đi.

"Không cần gấp gáp, còn có một trò chơi mèo bắt chuột cần hoàn thành, đợi sau khi giết chết các ngươi, ta phải tiếp tục hầu hạ Ma Vương, mà các ngươi, sẽ mãi mãi lưu lại trong địa cung băng lãnh này." Nụ cười của Diệp Hiệp hơi mang theo cười nhạo, cô ta một bên nói, một bên đi về phía bọn họ.

Khoảnh khắc cô ta bước chân vào trong cửa lớn điện phủ, nhắc nhở của hệ thống lần nữa xuất hiện.

[Bước thứ hai của Hiến Tế Phù Thủy: Hiến tế địa cung, nữ phù thủy đã giết chết 7/7, số nữ phù thủy được chọn còn sống sót 4. Mở khóa bước thứ ba: Hiến tế đẫm máu.]

[Bối cảnh nhiệm vụ: Bạn đã phát hiện, mỗi một lần giết chết nữ phù thủy được chọn, đều có thể nhận được đề thăng đáng kể ở mỗi mục thuộc tính (sau khi rời khỏi địa cung sẽ mất hiệu lực), mà người sống sót ở lần hiến tế trước đó, nữ phù thủy hầu hạ Ma Vương lại lần nữa đến địa cung. Giết chết cô ta, tế đàn sẽ xuất hiện, sau khi hoàn thành hiến tế, tất cả người chơi sống sót đều được coi là hoàn thành nhiệm vụ.]

[Bắt đầu ngẫu nhiên truyền tống các nữ phù thủy được chọn còn sống sót. Thời gian đếm ngược truyền tống, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1, hoàn thành truyền tống.]

Tề Lạc Nhân lần nữa xuất hiện trên một hành lang xa lạ, ánh nến xung quanh bạc nhược, lung lay theo cơn gió thổi qua hành lang dài, kể cả cùng với cái bóng của cậu.

Có quá nhiều suy nghĩ cần được xử lý gọn, cứ đứng trơ ra trên hành lang quá dễ bị phát hiện, cậu dứt khoát lách người núp vào trong một gian phòng gần nhất, khép cửa lại.

Xem ra nhiệm vụ đã đi đến thời khắc cuối cùng, cũng là thời khắc khó khăn nhất.

Không thể không nói, độ khó của nhiệm vụ lần này căn bản một người mới không thể vượt qua được, cậu quả thực mấy kiếp trước sống phải lành lắm nên kiếp này mới giẫm phải nhiệm vụ biến thái này, BOSS lớn nhất thế mà là nữ phù thủy đã sống sót trong nhiệm vụ vào ba năm trước và hoàn thành hiến tế, cô ta với nhiệm vụ này nhất thanh nhị sở nên dứt khoát trước hạ thủ vi cường, trong địa cung tàn sát hết 4 người, năng lực được tăng phúc đến trình độ khó mà chống chọi lại được, loại tăng phúc này sẽ không vì cô ta đổi thân thể mà biến mất, hoàn toàn là đã cố định trên linh hồn cô ta. Bây giờ bọn họ cũng chỉ còn lại có 3 người, không cách nào đối kháng được cô ta.

Trong nhắc nhở của hệ thống có nói số nữ phù thủy còn sống là 4 người, cũng chính là nói, hai chị em Ngải Lệ đã chết rồi...

Tâm tình Tề Lạc Nhân càng thêm nặng nề.

Hiện tại bọn đã giải khai được kí ức của Isabelle, biết được Diệp Hiệp chính là nữ phù thủy còn sống của ba năm trước, đây chắc hẳn là điều kiện tất yếu để thông quan, nếu như không biết được thân phận thực sự của Diệp Hiệp, bọn họ e rằng khó mà nổi lên tính cảnh giác nào, cuối cùng khó tránh khỏi con đường chết. Nhưng hiện tại đã biết cũng đã quá trễ rồi, Diệp Hiệp đã trước hạ thủ giết 4 người... Bởi vì cô ta suy cho cùng là người chơi chứ không phải một NPC chịu sự khống chế của hệ thống ư? Vì vậy cô ta biết quá trình sẽ không cho bọn họ cơ hội lật bàn.

Nhưng cứ ngoan ngoãn mà đợi chết ư? Nhất định còn có cách gì đó...

[Trời mưa thu quần áo] số lần cảm ứng còn lại 2/3

Trong lòng Tề Lạc Nhân điên cuồng nhảy, đột ngột tiến lên một bước, không dám dán chặt lên ván cửa nữa.

Xung quanh là một mảnh tĩnh mịch, cậu gắt gao nhìn chòng chọc vào cửa phòng khoá chặt, hình như ngoài cửa có một con quái vật đang đứng, là du hồn du đãng trong địa cung, hay là...

Nhưng bên ngoài không chút động tĩnh.

Là cảm ứng xảy ra sai sót sao? Kĩ năng này đích xác có xác suất cảm ứng sai. Với lại địa cung lớn như thế, cậu vừa mới hoàn tất truyền tống, không đến nỗi giẫm cứt chó gặp phải Diệp Hiệp đó chứ? Coi như Diệp Hiệp thực sự ở lân cận, cô ta làm sao biết được cậu trốn trong căn phòng này? Cậu căn bản không nghe thấy xung quanh gian phòng có tiếng mở cửa kiểm tra, không lý gì cô ta lại có thể ghim đúng ngay căn phòng cậu đang trốn đi?

Trong lòng bàn tay đang nắm chặt một quả bom mini cuối cùng đã ra một tầng mồ hôi, Tề Lạc Nhân không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa, mãi khi tim đập như trống dồn lần nữa bình ổn trở lại, cậu hít một hơi thật sâu, cứng ngắc bước ra một bước đầu tiên, chuẩn bị mở cửa.

[Trời mưa thu quần áo] số lần cảm ứng còn lại 1/3

Âm thanh "chập cheng" trong vắt vang lên, Tề Lạc Nhân dưới sự nhắc nhở của cảm ứng đột ngột lùi về sau một bước mắt mở trừng trừng nhìn mũi đao sắc bén đâm xuyên ván gỗ mỏng manh, bắn tung tóe những mạt cưa nhỏ vụn, lấy sát ý không thể cưỡng lại được chĩa thẳng vào yết hầu cậu.

Chỉ thiếu chút nữa... nữa, là đã xiên trúng yết hầu cậu.

Hệt như, trong ảo cảnh khi ấy, xém chút nữa đã đâm thủng đầu cậu dưới giường.

Thì ra, đó không phải trùng hợp, cô ta thật có thể cảm ứng được cậu đang ở đâu.

- ----------------------------------

P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện.

P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.

P/P/P/S: có thể tìm thấy tui qua blog cá nhân tofushen: Âu hoàng hay Tù trưởng đây? ở bên Facebook ấy. Qua lượn thử, chắc chơi cũng vui lắm đó (≧▽≦)