Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

Quyển 2 - Chương 30: END. Hiến Tế Phù Thủy



"Gầm ầm" cực lớn, cả địa cung chấn động liên hồi. Tề Lạc Nhân vốn bởi liên tục loading nên cơ thể hư thoát chân cũng mềm nhũn ngã ngồi trên đất, tua tòn ten của Ninh Chu rơi xuống bên tay cậu, cậu điều khiển cánh tay khó khăn nhặt mặt dây chuyền lên, bò đến bên góc tường rồi ngồi đó.

Tình hình chiến đấu ở cách đó không xa đang vô cùng ác liệt, băng sương lấy tốc độ khủng bố lan đến bên chân cậu, bao trùm những vách tường xung quanh và trên mặt đất một tầng sương giá và tuyết, mà linh quang trên đoản đao của Ninh Chu dưới tốc độ cực nhanh vung vẩy thành một mảnh sa tanh ánh sáng màu trắng bạc, khiến các bộ phận tường ở khắp nơi bị nứt toác, như đẽo gỗ mục. Trong đống cát bụi tro tàn, Tề Lạc Nhân kinh ngạc nhìn thấy một huyễn ảnh Seraph cực lớn, uy nghiêm thánh khiết, tựa hình ảnh lúc cậu nhìn thấy được ở trong hồ ngầm...

Lần này là cuộc chiến của hai thế lực tương đương nhau, về phần có thể chiến thắng được hay không... Tề Lạc Nhân bỗng thấy thoải mái.

Nếu như mà thua thì, cứ như vậy mà yên lặng mai táng ở đây đi, trong địa cung tịch mịch này, cùng an giấc ngàn thu với Ninh Chu.

Tua tòn ten làm bằng kim loại được cậu nắm trong tay đang tản ra ý lạnh, Tề Lạc cầm nó đặt ngang tầm mắt, cậu nhớ rõ khi ấy chính tua tòn ten này đã phóng thích Kết giới Thánh linh, cho bọn họ có thời gian tạm nghỉ.

Mặt dây chuyền hình tròn đã rạn nứt, ngón tay khẽ chạm nhẹ vào đã mở ra được, bên trong lộ ra một tấm hình nho nhỏ, cô gái trên tấm hình có một mái tóc vàng loá mắt, đôi con ngươi sắc lam thăm thẳm gần như ra cùng một lò với Ninh Chu.

Là cô ta? Cô gái tóc vàng cầu khấn dưới tượng Thánh Mẫu trong Kết giới Thánh linh, cô ta là ai?

Từ tướng mạo của hai người mà xem, cô ta tuyệt đối có quan hệ huyết thống với Ninh Chu, chẳng lẽ chị em của cô ấy? Nhưng dáng vẻ này nhìn sao cũng thấy giống NPC, chẳng lẽ là...

Cơ thể ngày càng lạnh, cũng ngày càng mệt mỏi rã rời. Tề Lạc Nhân vẫn là đánh giá thấp khoản chi nhiều hơn thu của việc sử dụng liên tiếp kĩ năng này với cơ thể, đầu óc thì trở nên ngày càng nặng nề, cũng ngày càng nhói, đã không cách nào suy nghĩ thêm được nữa, thậm chí tùy thời đều có thể ngất đi.

Chiến đấu ở đằng xa vẫn càng ngày càng kịch liệt, toàn bộ địa cung tựa như đã bị đánh đến tàn phế, không ngừng có bụi nhỏ và đá vụn từ đỉnh đầu rơi xuống, Tề Lạc Nhân miễn cưỡng ngẩng đầu lên, mở to mắt ra nhìn, mái vòm làm bằng đá trên đỉnh đầu đã có vết nứt, càng có nhiều những mảnh vụn liên tục rơi xuống, bụi bay đầy khắp bốn phía.

Tề Lạc biết bản thân mình nên trốn đi, nhưng cậu căn bản không nhúc nhích được.

Đá phiến trên đỉnh đầu lắc lư sắp rớt, phát ra những tiếng tan rã thành các mảnh vụn dữ tợn, vết nứt nhìn thấy mà giật mình cũng ngày càng sâu, mắt thấy sắp sửa nện lên người cậu rồi.

[Trời mưa thu quần áo] số lần cảm ứng còn lại 0/3, đếm ngược thời gian cooldown 23:59:59

Mau di chuyển! Di chuyển!

Tề Lạc Nhân muốn bò sang bên cạnh một chút, dù chỉ là một chút ít, chỉ cần tránh được chỗ hiểm...

Nhưng đừng nói là muốn cựa quậy tứ chi, đến cả muốn chớp mắt cũng như đang móc ra những sức lực cuối cùng trong cơ thể rồi thiêu cháy nó.

Tầm nhìn trở nên mơ hồ, tiếng động cũng trở nên xa vời, cậu ngây ngốc nhìn đá tảng trên đỉnh đầu như một con thuyền đang chậm rãi chìm xuống, từng chút một rơi về phía vực sâu của cái chết. Ở nơi xa xôi nào đó lại có một tiếng ầm cực lớn vang lên, vì liên tục phải chịu những gánh nặng không thể tả nên cuối cùng cũng đã triệt để đứt gãy, đá tảng phát ra âm thanh trầm, từ đỉnh đầu rơi xuống, nện về phía Tề Lạc Nhân đang không cử động được gì.

Có những lúc, cái chết cứ đột nhiên đến mà không hề nói đạo lý... Trong lòng Tề Lạc Nhân cười cay đắng, nhắm hai mắt lại.

Một giây, hai giây, ba giây... SE được dự tính trước đó lại không đến, Tề Lạc Nhân hơi hé mắt ra, tầm mắt mơ hồ, cậu chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy hai bóng người màu trắng, tay nắm chặt tay, đứng trước mặt cậu.

Còn khối đá tảng thiếu chút nữa đã tiễn cậu đi thỉnh kinh bị một sức mạnh không thể tưởng tượng được đỡ ở không trung, bị ép buộc chầm chậm bay về phía cách đó không xa, sau đó ầm ầm rớt xuống đất.

Đây là... Chuyện gì đang xảy ra?

Tề Lạc Nhân gắng sức chớp mắt, muốn nhìn rõ hơn đôi chút, bóng người màu trắng tay nắm tay đó quay đầu lại, gương mặt mơ hồ tựa là một làn sương. Nhưng Tề Lạc Nhân cảm nhận được, bọn họ đã cười với cậu. Sau đó tay nắm chặt tay, biến mất trước mắt cậu.

"Ngải Lệ, Ngải Sa..." Tề Lạc Nhân im lặng đọc tên bọn họ. Thực ra cậu cũng không có thể vì cặp chị em đáng thương này làm được những gì, nhưng hai người đó sau khi chết lại vẫn nhớ rõ sự giúp đỡ nhỏ nhặt không đáng kể của cậu.

Cảm ơn, cảm ơn hai người.

Bóng tối và cơn mệt mỏi rã rời đã bao trùm trở lại, Tề Lạc Nhân nắm chặt mặt dây chuyền, lấy tiếng đánh nhau ngày càng xa ở bên tai làm gối, ý thức dần chìm sâu vào trong vực thẳm hoang vắng.

Trong cơn mê man, Tề Lạc Nhân thấy mình như đang nằm trên một con thuyền nhỏ, xung quanh gió êm biển lặng, chỉ có vài cơn sóng nước khẽ rung lắc bộ phận thuyền, việc lắc lư có quy luật khiến ý thức cậu càng thêm biếng nhác, trắng trợn dạo chơi trong mộng cảnh tự do. Cậu cảm thấy mình như đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.

Là chuyện gì đây...

Hình như là... Một người quan trọng.

Ninh Chu!

Tề Lạc Nhân từ trong hốt hoảng tỉnh lại, có một khoảnh khắc nào đó cậu cho rằng bản thân đã nằm trong huyệt mộ được mấy trăm năm, mệt lử và lạnh lẽo đến đáng sợ.

Ninh Chu đang ôm cậu cúi đầu xuống, mái tóc dài được buộc lại của cô ấy tán loạn, có vài sợi tóc thậm chí còn cọ nhẹ vào đôi gò má của cậu, mang đến chút cảm giác ngứa ngáy khe khẽ. Cô ấy cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu.

"Ninh Chu?" Tề Lạc Nhân gọi tên cô, giọng khàn như thể đã vài năm chưa từng nói chuyện.

"Cô tỉnh rồi? Ổn không?" Giọng nói của Isabelle từ bên khác vang lên, Tề Lạc Nhân khó khăn xoay đầu lại nhìn, cô ta có phần hốt hoảng nhìn cậu, thấy cậu tỉnh dậy cuối cùng thở phào một hơi, "Cô không biết đấy, vừa rồi lúc Ninh Chu nhìn thấy một đoạn hành lang kia bị đổ sụp biểu tình dọa người biết bao, cũng may sau khi đào sâu vào phát hiện cô bình yên vô sự, đây thật sự quá tốt rồi."

Tề Lạc Nhân chớp đôi mắt khô khan, nhìn Ninh Chu, cô ấy có phần ngại ngùng mà nghiêng mặt đi, dái tai còn có chút hơi đỏ lên.

Cơ thể mệt mỏi kinh khủng đột nhiên được bơm một luồng sức mạnh kỳ diệu vào, Tề Lạc Nhân nhịn không được mà cười, nét mặt khi cười có chút ngốc.

"Chúng ta đã thắng?" Cậu xác thực hỏi lại.

"Ừm." Ninh Chu khẽ đáp, sau khi kết thúc chiến đấu cô ấy cuối cùng có thể không còn băn khoăn về ảnh hưởng của kỹ năng nữa, bắt đầu nói chuyện rồi.

Niềm vui sống sót sau tai nạn cuốn sạch mọi mệt mỏi của Tề Lạc Nhân, cậu từ trong lòng Ninh Chu chui ra, tuy chân còn chút mềm, nhưng không đến nỗi sức lực đi đường cũng không có, dưới sự dìu đỡ của Ninh Chu, cậu từng bước tiến về phía trước.

Đằng trước là một mớ hỗn độn, đâu đâu cũng là khối đá đổ nát và các bức tượng điêu khắc bị tàn phá, đầu cùng hành lang ở xa xa, vốn nên là ngõ cụt bị phong bế, nhưng vào giờ phút này biến thành một tế đàn cực lớn, nó cao cao sừng sững đứng ở nơi đó, trên con đường đi về phía nó được trải đầy thạch điêu ở hai bên, mỗi một cái đều là các thiếu nữ trẻ tuổi, bộ dạng cuối cùng sau khi chết đã được dừng hình ảnh lại vào lúc đấy.

Tâm tình nhẹ nhõm trước đó biến mất không còn tung tích, đặc biệt khi cậu nhìn thấy thạch điêu của hai chị em Ngải Lệ ------ cậu thậm chí còn không biết hai chị em chết ở góc nào của địa cung.

"Hoàn thành hiến tế là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi đi, ai đến?" Tề Lạc Nhân hỏi.

Ninh Chu lắc đầu, chất giọng trầm thấp êm tai tựa tiếng đàn cello uyển chuyển: "Tôi sẽ không thỏa hiệp với Ác Ma."

Tề Lạc Nhân nhớ lại nơi ẩn núp kỳ ảo thánh khiết trong Kết giới Thánh linh, phảng phất cảm giác được Ninh Chu hẳn là một người có chút kỳ ngộ, với lại chắc hẳn là liên quan đến một phương giáo đình kia...

"Vậy nếu không thì tôi lên thử..." Tề Lạc Nhân quyết định thử xem kỹ năng SL có thể qua mặt hệ thống được hay không.

"Để tôi." Isabelle đứng ra, cô ta thoạt nhìn có phần bi thương, nhưng rất kiên định, "Bây giờ tôi đã không cách nào trở về lại thôn được nữa, cô gái bị đưa đi hiến tế, từ trước đến giờ chưa ai quay về, nếu tôi quay về, bọn họ nhất định sẽ đưa tôi trở lại đây, dù sao trong mắt họ tôi đã là phù thủy của Ác Ma rồi."

"Với lại... Nếu như hầu hạ Ác Ma, thực sự đạt được sức mạnh, có lẽ tôi có thể lần nữa gặp lại chị của mình... Tôi muốn gặp lại chị ấy."

"Cảm ơn hai người, nếu không có hai người, tôi bây giờ e cũng đã chết rồi, càng đừng nói đến việc tìm lại kí ức năm xưa, cảm ơn hai người." Mặt Isabelle manh theo ý cười, bình tĩnh cáo biệt với hai người.

"Cô đã nghĩ kỹ chưa?" Tề Lạc Nhân hỏi cô.

Isabelle gật đầu: "Hầu hạ Ma Vương có lẽ cũng không kinh khủng như trong tưởng tượng, nếu như thật có thể trở nên mạnh mẽ hơn, tôi sẽ bảo vệ được những người tôi muốn bảo vệ, cha mẹ tôi, người thân tôi, còn có bạn bè của tôi, tôi không muốn nhìn thấy có người chết đi nữa... Bất luận thế nào tôi cũng phải thử."

Tâm nguyện Isabelle đã quyết, Tề Lạc Nhân cũng không nói thêm gì, nếu giờ cậu là Isabelle, chỉ sợ cậu cũng sẽ làm ra quyết định như thế. Trong thế giới Ác Mộng này, nhân loại bình thường thật quá yếu ớt quá yếu ớt rồi, nếu có được một cơ hội cải biến số phận, dù cho biến thành Ác Ma, cũng sẽ có vô số người nguyện ý nếm thử.

"Chúc cô may mắn." Tề Lạc Nhân chúc phúc cô.

Ninh Chu trầm mặc cũng nói một câu: "Nhớ rõ bản tâm của cô."

Biểu tình Isabelle hơi cứng lại, ngay sau đó cô cười: "Tâm nguyện của tôi từ trước đến giờ chưa thay đổi qua."

Tiếp đó Isabelle từng bước một bước lên tế đàn, đỉnh tế đàn có một cột sáng phóng lên cao, trong chùm sáng ấy thấp thoáng có thể thấy được một bóng người hư ảo, vẻ mặt Ninh Chu thoáng chốc nghiêm túc lại, tay cũng đặt lên chuôi đao.

Đó là ai? Ma Vương bịp bợm sao?

Isabelle đã đến trước chùm sáng, bóng người bị quang mang bao phủ thoạt nhìn hư huyễn mù mịt, nhưng cô vẫn dễ như chơi liên hệ được người này và người phụ nữ tuyệt mỹ vào ba năm trước với nhau.

Bóng người phát ra tiếng cười khẽ khó mà nghe thấy, trong lời nói ngập tràn lực lượng cổ hoặc nhân tâm: "Đứa trẻ ngoan, hãy đến đây với ta."

Trên mặt Isabelle lộ ra một tia cuồng nhiệt, cô khát khao nhìn về phía sai ảnh tuyệt vời kia, như đã bị mê hoặc mà lẩm bẩm nói: "Tôi cuối cùng... đã có thể đến bên cạnh ngài rồi... Tuy tôi không phải người xinh đẹp nhất cường đại nhất, nhưng tôi vẫn là đã thắng."

*Sai ảnh: hình ảnh đẹp của người phụ nữ

Cô đi vào trong chùm sáng, cũng không quay đầu lại nữa.

Gần như cùng một lúc ấy, nhắc nhở hệ thống liền xuất hiện.

[Người chơi Tề Lạc Nhân, hoàn thành nhiệm vụ Hiến Tế Phù Thủy. Độ hoàn thành nhiệm vụ 50%]

[Khen thưởng Số Ngày Sinh Tồn: 30 ngày, hệ số hoàn thành nhiệm vụ là 1,5 lần, hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng: Bụi bặm quá khứ, khen thưởng Số Ngày Sinh Tồn: 10 ngày, tổng cộng khen thưởng Số Ngày Sinh Tồn: 55 ngày.]

"Ninh Chu, về đến Vùng Đất Hoàng Hôn, chúng ta gặp mặt nhau đi!" Thời gian cấp bách, tốc độ nói của Tề Lạc Nhân nhanh như bay.

Bóng dáng Ninh Chu đã bị bao phủ trong chùm sáng truyền tống, kể cả hắc điểu trên vai cô ấy: "Ừm."

Tề Lạc Nhân vui vẻ cười lên: "Cầu thép đảo Lạc Dương."

"Được."

[... 3, 2, 1, hoàn thành đồng bộ.]

Hoàn thành truyền tống, cùng với lần đầu đến Vùng Đất Hoàng Hôn không giống nhau, lần này Tề Lạc Nhân trực tiếp được đưa đến nhà của cậu ở đảo Lạc Dương.

Ở thế giới chủ trong lúc chấp hành nhiệm vụ, tuy Số Ngày Sinh Tồn được khóa lại, nhưng thời gian của những người khác vẫn còn đang chạy, nếu tính cả lộ trình đi đến Làng Maca luôn, thì cậu đã thực sự rời khỏi Vùng Đất Hoàng Hôn được hơn tuần rồi, trong nhà cũng đã phủ lên một tầng bụi bặm mỏng rồi.

Tề Lạc Nhân lập tức xông đến phòng rửa tay, trong gương là một khuôn mặt quen thuộc, không còn là bộ dạng con gái trong nhiệm vụ đó nữa, mà là bản thân cậu.

Cậu thoáng chốc trở nên thấp thỏm, đợi khi Ninh Chu nhìn thấy được cậu chân chính là thế này, sẽ rất thất vọng ư? Cô ấy có thể tiếp thu được không?

Chuyện không xác định như này khiến Tề Lạc Nhân lo âu không thôi, sau khi rửa mặt xong còn hơi loạn thần kinh mà đi vuốt tóc, đến cả có một cọng hơi vểnh lên cũng phải so đo từng tý.

Sửa sang quần áo các thứ xong xuôi, hít thở sâu, Tề Lạc Nhân đứng ở trước cửa nhà, mở cửa ra.

Chiều tà thoáng cái xuất hiện trước tầm mắt, không khí mang theo thứ mùi của dầu máy và gió biển mặn đắng truyền vào xoang mũi, đem đến một loại mùi vị thân thuộc, thèm muốn xa lạ.

Cậu bắt đầu đi về phía cầu thép.

Bờ biển Lạc Dương, cả đàn cả lũ hải âu bắt mồi bên bờ biển, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Gió biển thổi lộng đầu tóc, cũng thổi vào những trái tim đang rung động.

Tâm tình Tề Lạc Nhân vừa bất an nhưng cũng rất tung tăng, nhớ lại các loại tiếp xúc với Ninh Chu trong nhiệm vụ, sự vui mừng giấu kín ấy khiến cậu nóng lòng muốn cùng người chia sẻ. Đợi khi gặp được Ninh Chu xong, cậu nhất định phải tìm bác sĩ Lữ để trò chuyện tâm tình việc yêu đương, báo cho hắn biết cậu đã thoát kiếp cún rồi!

Mỗi một bước đi, tâm tình kích động khó có thể chịu nổi. Cậu bước ngày càng nhanh hơn, ngày càng gấp gáp.

Mỗi một điểm mỗi một giọt trong hồi ức đều rất ngọt ngào, dù cho lúc đó cậu thương tích đầy mình nhếch nhác không tả nổi, thậm chí nhiều lần quanh quẩn bên bờ vực sống chết, nhưng hết thảy đều đáng giá, bởi vì đến cuối cùng cậu đã tóm được trái tim của Ninh Chu.

Nhớ lại nụ hôn khi ấy và nước mắt của Ninh Chu trong Kết giới Thánh linh, Tề Lạc Nhân bất giác mặt đỏ bừng lên.

Lúc đó cậu căn bản đã quên mất việc cảm thụ, nhưng không sao, về sau... Về sau nhất định còn có cơ hội...

Bất tri bất giác, cậu đã từ đi nhanh biến thành chạy chậm, sau cùng dứt khoát chạy như bay, đảo Lạc Dương dưới sự bao phủ của tà dương, những cái bóng được nắng chiều kéo dài trong phạm vi nhìn của cậu đang cấp tốc lùi về sau, cậu khó mà khống chế được tâm tình kích động lúc này, chạy băng băng hướng về mục đích đến.

Cầu thép đã gần ngay trước mắt, Tề Lạc Nhân cuối cùng ngừng lại, một bên thở dốc, một bên loạn tay loạn chân sửa sang lại quần áo và đầu tóc, xung quanh thì người đến người đi, ở cái nơi náo nhiệt thế này không một ai chú ý đến cậu - người căng thẳng đến mức sắp phát nổ.

Ninh Chu, hẳn chưa đến đi ha? Tề Lạc Nhân một bên tự mình nói, một bên lo lắng mà nhìn đông ngó tây, tìm kiếm bóng dáng Ninh Chu.

Quả nhiên, cô ấy vẫn chưa đến.

Tề Lạc Nhân nói không rõ là vui vẻ hay mất mát, cậu nhấc chân lên, từ đầu này của cầu thép đi đến nơi cao nhất của cây cầu có vòm tròn này, muốn đứng ở nơi đó trước một bước phát hiện ra Ninh Chu.

Đỉnh cầu, có một người đàn ông cao lớn mặc một cái áo khoác ngoài màu đen đang ôm cánh tay đứng ở đó, hắn đưa lưng về phía cậu, hình như đang trông ra ngoài cửa biển nối liền với mặt sông.

Tề Lạc Nhân đứng vững ở bên khác, áo khoác ngoài người đàn ông kia đang mặc cùng với cái áo khoác Ninh Chu cho cậu mượn thoạt nhìn rất giống, điều này khiến Tề Lạc Nhân có chút khó chịu vi diệu, lại khiến cậu nhịn không được nhìn thêm vài lần bóng người của người đó.

Người đến người đi tấp nập nhộn nhịp từ đầu cầu này sang đầu cầu kia, có người thì nói cười vui vẻ, có người thì cô đơn một mình, cảnh tượng thế tục tầm thường này cuối cùng giúp cho Tề Lạc Nhân có lại cảm giác mình đang sống trong hiện thực, mà không giống với những nữ phù thủy đã chết đó, bị trói buộc trong địa cung băng lãnh khủng bố.

Lát nữa Ninh Chu đến, cậu nên chào hỏi với cô ấy thế nào đây? Trong thời gian chờ đợi, Tề Lạc Nhân đã mường tượng ra cảnh tượng lúc gặp mặt, cho đến khi...

Tiếng đập cánh phành phạch vang lên bên tai cậu, Tề Lạc Nhân ngẩng đầu lên, nhìn thấy đại hắc điểu quen thuộc từ trên cao bay xuống, đậu trên vai cậu hân hoan hô với cậu: "Ngon nhắm, ngon nhắm!"

Xuất hiện rồi! Nữ thần sắp xuất hiện rồi!

Tề Lạc Nhân phớt lờ nó, nhìn đông ngó tây đầy căng thẳng.

Trong khoảnh khắc cậu ngẩng đầu lên, đối diện với dòng người đi đi lại lại, người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu đen xoay người lại, vô cùng kinh ngạc mà nhìn cậu.

Đôi mắt sắc lam thăm thẳm thoáng chốc đâm thẳng vào trong mắt cậu.

Đường nét sâu sắc, diện mạo tuấn mỹ, còn có đôi mắt màu lam đến chết cậu cũng không quên được...

Tề Lạc Nhân ngây người cùng hắn đối mặt, nhóm người cười nói đến rồi lại đi xuyên qua giữa hai người bọn họ, kể cả tâm tình tung tăng như con chim sẻ kia. Những điểm khác thường bị cậu xem nhẹ lướt qua vào giờ khắc này cùng nhau hiện lên, đang vô tình mà cười nhạo cậu.

Trong phút chốc, hai người đứng ở bên bờ vực sụp đổ thảng thốt hỏi cùng một câu: "Cậu/Anh là nam?"

- ----------------------------------

P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện.

P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.

P/P/P/S: có thể tìm thấy tui qua blog cá nhân tofushen: Âu hoàng hay Tù trưởng đây? ở bên Facebook ấy. Qua lượn thử, chắc chơi cũng vui lắm đó (≧▽≦)

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!