Who Are You?

Chương 31



Cho tới tận giờ phút phút tôi luôn cảm thấy, những gì mình đã trải qua tất cả đều như một giấc mộng. Không có trò chơi không hiểu được này, không có Cố Nam, không có những ảo cảnh đầy hỗn loạn ấy.

Đúng vậy, tôi tình nguyện tin những thứ đó đều là ảo cảnh cả.

Nhưng khi càng đàn thuần thục khúc nhạc kia, còn có giai điệu ngày càng quen thuộc, tất cả như đang châm chọc tôi lừa mình dối người.

Chỉ là không thấy Cố Nam.

Tôi tìm không thấy anh ấy, cũng không có cách nào biết được tất cả chân tướng.

Cái điều mà khiến con người ta thấp thỏm lo lắng nhất, không phải là giây phút bạn biết được chân tướng sự thật, mà là quá trình mà chân tướng bị vạch trần.

Trong phòng học nhạc, lão đại lão nhị lão tam ngồi trên sàn nhà phía sau tôi, nghe tôi đánh đàn. Ngày kỷ niệm thành lập trường ngày càng tới gần, tôi hai ngày này gần như đều là vượt qua trước cây đàn này. Bọn họ cũng chăm chỉ tới xem tôi hơn.

“Tụi mày có cảm thấy nhóc tư đàn càng ngày càng hay không.” Lão đại gào to nói, tuy rằng giọng đã cố hạ thấp, nhưng vẫn có thể làm nhiễu loạn dân tâm.

“Đúng là không tệ, như thay người khác tới đàn vậy.” Lão tam như suy tư âm thanh đang vang lên.

“Tao cũng thấy vậy, trước kia nghe chỉ cảm thấy giai điệu thôi, hiện tại lúc nghe con cảm nhận được cảm giác nói không nên lời nữa.”

Không có người nào trả lời lão đại cả, có lẽ bọn họ cũng không diễn tả được cảm giác trong lòng lúc này.

Tiếng đàn bất ngờ dừng lại tay của tôi lẳng lặng để trên phím đàn, tôi nghĩ biểu tình của mình hiện tại rất bình tĩnh, bình tĩnh tới đáng sợ.

“Sao vậy?” Lão đại kinh ngạc hỏi tôi.

Tôi không có xoay người, đưa lưng về phía họ, tôi không nhìn được vẻ mặt của tụi nó, mà tụi nó cũng vậy.

“Lão nhị, mày không có gì muốn nói với tao sao?”

“Gì?” Tiếng lão nhị nghe càng mờ mịt.

“Giống như, về Cố Nam, về cái tên tâm thần kia. Mày không có gì muốn nói sao?”

Lão nhị đại khái cũng không nghĩ tới tôi lại bất ngờ hỏi nó như vậy, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều trầm mặc, không có ai trả lời tôi.

Trong phòng học nhạc yên tĩnh tới mức quỷ dị.

Đại khái qua hơn một phút, có lẽ vậy. Tiếng lão nhị có chút khô khốc vang lên.

“Cố Nam cùng tên tâm thần kia? 2 người kia sao vậy? Tao… tao nên nói cái gì?”

Tôi đưa lưng về phía nó cười lạnh. Tôi biết tôi không thông minh, rất nhiều thời điểm tôi cũng không muốn tự hỏi. Cho nên rõ ràng lão nhị có thể nghi ngờ tôi nhiều điểm nhưng lại chưa từng hoài nghi anh ấy bao giờ.

“Mày thật ra đã sớm quen biết Cố Nam đúng không?”

“Tứ nhi, mày đang nói cái gì thế? Lão nhị sao lại quen biết Cố Nam?” Lão đại khó hiểu hỏi.

Lão nhị tiếp lời ngay: “Đúng vậy, tao sao có thể quen biết Cố Nam? Tao trước đó vốn không có quen biết người kia!”

“Mày thật sự không quen biết Cố Nam?” Tôi đột nhiên xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chằm nó, “Mày thật sự không biết Cố Nam là tên thần kinh kia?”

Mọi người khiếp sợ nhìn tôi, chỉ có duy nhất trong ánh mắt lão nhị là còn mang theo hoảng loạn. Vì thế tôi càng thêm chắc chắc suy đoán của mình.

“Mày dám ở đây thề độc, bảo mày không biết không? Mày dám không?”

Lão nhị há miệng thở dốc, không có lên tiếng.

Lão đại cùng lão tam vẻ mặt phức tạp, bọn họ chưa từng thấy qua bộ dạng bức người như thế của tôi. Tôi mà tụi nó biết không phải người sắc bén như vậy.

“Thực xin lỗi.” Sau một lúc lâu, lão nhị chột chột miệng nói câu xin lỗi.

“Ha, không phải không quen biết sao? Mày xin lỗi làm cái gì?”

“Thực xin lỗi nhóc tư, tao không phải cố ý, là Cố Nam! Là anh ta uy hiếp tao! Tao… tao cũng bị ép buộc!”

“Anh ta uy hiếp mày, mày liền bán đứng tao?”

“Tao…”

“Thôi, hiện tại rối rắm cũng không có ích gì.” Tôi xoay người, lại lần nữa đưa lưng về phía tụi nó, “Cố Nam ở đâu?”

Tôi hiện tại chỉ muốn biết người điên kia đang ở nơi nào!

“Anh ta nói… Sau khi mày hoàn thành xong nhiệm vụ cuối cùng anh ta sẽ xuất hiện.” Lão nhị cẩn thận nói, trong giọng nói còn mang theo chút lấy lòng.

“Ầm—-“

Tôi vỗ mạnh lên đàn piano, phát ra tiếng vang lớn.

Lại chơi tôi như vậy! Chơi tôi vui lắm hả?! Cố Nam! Đừng để tôi tìm được anh!

“Nhóc tư…”

“Đi ra ngoài!” Biết mình phản ứng có hơi quá, vì thế tôi mở miệng nói, “Tụi mày ra ngoài trước đi, tao muốn yên tĩnh một mình một chút.”