Who Are You?

Chương 33



Tôi làm thế nào cũng không thể quên được lời nói trước khi Cố Nam rời đi. Anh ấy nói: “Tả An, em nợ anh.”

Anh ấy nói rất đúng, tôi nợ anh ấy. Là tôi cuốn anh ấy vào tai nạn này, là tôi hủy hoại anh ấy. Nhưng mà Cố Nam à, em không phải muốn anh nhẹ nhàng bâng quơ một câu ‘Em nợ anh’, em tình nguyện anh đánh em mắng em, cho dù là hận em cũng được, chứ không phải bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra cả.

Tôi không thể ngăn ba mẹ đuổi Cố Nam đi.

Sau khi Cố Nam đi rồi, tôi lại bắt đầu phát điên. Tôi mỗi ngày đều muốn đi tìm anh ấy, tôi không thể nào quên anh ấy được. Nhưng cho dù tôi không quên thì sao chứ, anh ấy vẫn không về bên cạnh tôi.

Bọn họ không nói cho tôi biết Cố Nam đi đâu, nơi kia như thế nào? Tôi chỉ có thể tự mình đi tìm, nhưng tôi không tìm được anh ấy.

Vì thế tôi bắt đầu bí mật lên kế hoạch rời nhà đi. Nếu chuyện này bị ba mẹ biết, tôi nhất định tiêu đời, cho nên tôi chỉ biết nói dối gạt bọn họ.

Mấy năm nay tôi để giành được không ít tiền, tôi cũng không biết nhiêu đây đủ để tôi đi tìm Cố Nam không nữa. Tuy nhiên không sao, tiền không có tôi có thể nghĩ cách kiếm.

Có lẽ giờ giấc của tôi vẫn bình thường như cũ, cho nên không ai phát hiện ra sự bất thường của tôi, nhất là chuyện mẹ đối với tôi ngày càng lạnh nhạt. Thậm chí bắt đầu dùng từ ác ý, tôi cũng không có tức giận, cũng không hận bà.

Bởi vì tôi hủy hoại đứa con trai duy nhất của bà ấy. Đều là tội của tôi, tôi phải bị trừng phạt.

Khoảng thời gian kia ba mẹ xảy ra rất nhiều chuyện, người ở bên ngoài nhìn vào hai người chỉ thiếu nước nữa là quậy tới ly hôn luôn rồi.

Nhưng vẫn không có tới mức như người ngoài nghĩ.

Bởi vì không ai thay tôi, cho nên tôi thuận lợi trốn khỏi nhà. Tì𝘮 đọc thê𝘮 tại _ T R Ù 𝑴 T R U 𝑌 Ệ 𝑵.v𝘯 _

Tôi đi một mình, đeo ba lô, mang theo tiền để dành, ở ngày đó sau khi tan học không chờ ba tới đón tôi, mà bản thân lại lén lút chạy ra nhà ga.

Tôi không biết mình phải đi nơi nào, cho nên mua một vé xe lửa đi tới nơi xa nhất. Khi đó tôi chỉ có suy nghĩ rời nhà càng xa càng tốt, như vậy tôi sẽ không bị bắt về.

Tôi tuy còn nhỏ tuổi, cũng thiếu vài kỹ năng sống, nhưng cũng không tới mức ngu ngốc. Tôi biết bên ngoài nhiều ăn trộm, bởi vì Cố Nam từng nói anh ấy bị trộm đồ rồi, cho nên tôi vô cùng cẩn thận. Tôi biết bên ngoài nhiều kẻ lừa đảo, bởi vì Cố Nam từng nói sẽ không có người xa lạ nào vô duyên vô cớ đối tốt với tôi, cho nên khi thấy ai chủ động tới gần người tôi liền chạy.

Cứ cẩn thận như vậy, mỗi ngày lo lắng đề phòng, cũng không biết mình đã đi đi tới những nơi nào, mà tôi cũng không nhớ mình đã đi mấy tàu xe lửa nữa. Tôi cũng không biết ba mẹ ở nhà đã muốn phát điên rồi, đang cùng Cố Nam tìm tôi khắp thế giới.

Tôi chỉ nhớ rõ lúc tôi lần nữa mở được đôi mắt, tôi đang ở trong căn phòng màu trắng. Tôi đang nằm trên giường một mình, chung quanh yên tĩnh khiến người khác sợ hãi.

Sau đó cửa phòng mở ra, tôi nhìn thấy vẻ mặt đau thương của ba mẹ xuất hiện ở cửa.

Sau đó nữa, rất nhiều chuyện trở nên mơ hồ, tôi nhớ mang máng có một người đàn ông mặc áo blouse trắng thường xuyên xuất hiện trước mặt mình, cùng tôi ngồi trong căn phòng ấy thật lâu.

Lâu đến mức, sau một khoảng thời gian rất dài sau này chỉ cần thấy màu trắng tôi lại chóng mặt.

Tôi lại bắt đầu đi học lại hình thường, mà ở trường thì ba đã xử lý chuyện tạm nghỉ học, nói là thân thể tôi có vấn đề.

Đúng vậy, bởi vì tình yêu đó đồng tính, cho nên mới bị cưỡng ép đi trị liệu.

Tôi vẫn luôn cho là như vậy.

Nhưng sự thật nào phải đơn giản như thế. Tôi không nhớ rõ mình làm thế nào trở về bên cạnh ba mẹ, tôi cũng không nhớ được mình có tìm được Cố Nam hay không. Thậm chí tới sau này tôi còn không nhớ rõ người tên Cố Nam này.

Bác sĩ tâm lý mặc áo khoác trắng kia là một người rất giỏi. Cho nên lúc ông ấy đưa ra trị liệu bằng thôi miên, ba đã gật đầu.

Mà ông ấy cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, tôi thật sự đã khỏi hẳn.

Lời nói dối chân thật nhất trên đời này, là thật thật giả giả, bạn cho rằng tôi đang lừa bạn thì tôi lại đang nói thật, mà lúc bạn tưởng tôi đang nói thật với bạn, tôi lại đang lừa dối.

Ông ấy bóp méo ký ức của tôi, chỉ lưu lại vài phần ký ức. Cho nên tôi mới có thể lâu như vậy luôn tin tưởng mà không nghi ngờ gì.