Who Are You?

Chương 35



Đây là đâu?

Tôi có chút khó khăn cử động thân thể, phát hiện cả người đều mềm nhũn, khó khăn có chút sức lực nào. Đầu vẫn luôn mê mê mang mang, cảm giác không khỏe lắm.

Tôi cố gắng nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này đại não lúc này lại đình công, tôi chỉ có thể nặng nè mà thiếp đi.

Ý thức mơ hồ cảm giác như có người mở cửa, sau đó có người dừng lại bên mép giường, nghe tiếng bước chân dường như không chỉ có một người.

Có người nói chuyện bên tai của tôi.

“Ông chủ, tôi theo như ông nói, lần này sẽ làm ngài tuyệt đối hài lòng, thế nào? Tôi nói không sai chứ?”

“Lần này xem ra không tệ, tìm đâu ra thế? Không có phiền toái gì đi?”

“Ông chủ ngài yên tâm! Lần này tuyệt đối không thành vấn đề! Nếu xảy ra chuyện tôi tự mình gánh vác!”

“Được! Tôi tin cậu một lần! Đến lúc đó không thiếu chỗ tốt cho cậu đâu.”

“Hắc hắc… cám ơn ông chủ!”



Tôi cảm thấy có bàn tay thô ráp đang sờ soạng trên mặt mình vài cái, sau đó tiếng dần dần rời xa.

Lúc tôi chuẩn bị ngủ nữa, cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, lần này tiến vào chỉ có một người, bởi vì tiếng bước chân nhẹ đi rất nhiều. Lúc sau trong phòng không còn tiếng nữa, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được người nọ đứng ở mép giường, đang nhìn tôi.

Là ai?

Tôi đột nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm, trong lòng đang có cái âm thanh gì đó nói với tôi, nếu tôi không mau chóng tỉnh lại tôi rất nhanh sẽ gặp nguy hiểm!

Lúc tôi đang cố gắng ép mình tỉnh táo, người ở mép giường di chuyển. Tôi cảm giác chỗ bên cạnh mình hơi sụp xuống, hơi thở đầy mùi thuốc khiến người ta buồn nôn.

Một bàn tay vuốt ve mặt của tôi, cảm giác bàn tay này có chút lớn, che lấy hết nửa khuôn mặt của tôi, ngón tay xuyên qua mái tóc ôm lấy cái gáy.

Tỉnh lại! Nhanh tỉnh lại đi!

Tôi dùng hết sức mở hai mắt, nhưng cùng lắm chỉ mở được khe hở mà thôi. Trong mông lung tôi nhìn thấy mặt gã đàn ông này, nhìn qua có chút mập, ánh mắt đục ngầu, miệng đầu mũi thuốc lá.

Nháy mắt kia tôi đã bị dọa tỉnh, bất ngờ mở to hai mắt, trốn về một bên. Nhưng thân thể tôi đã nhũn ra rồi, trên thực tế chỉ là khoảng cách trở mình mà thôi.

Ông già kia thấy tôi tỉnh lại cũng không hoảng hốt gì, ngược lại càng thêm hưng phấn.

“Bé tỉnh rồi sao? Anh còn đang suy nghĩ tìm cách nào làm bé tỉnh đây này? Ngủ rồi làm chút chuyện ý gì cũng không có, y chang ‘gian thi’ vậy. Tuy nhiên bé lớn lên không tệ, anh sẽ không ngại nhẹ nhàng chút đâu.”

“Cái gì?”

Tôi cảm thấy mình còn chưa tỉnh hẳn, cho nên mới không hiểu gã ta đang nói cái gì?

“Ông là ai? Tôi phải về nhà!”

“Về nhà? Bé hiện tại là người của anh, bé còn muốn về đâu nữa? Anh chính là tốn số tiền lớn mua bé đó.”

“Ông đang nói cái gì?” Mua gì? Ai bán tôi? Tôi rốt cuộc…

Giật mình ý thức được rằng chuyện gì đã xảy ra, tôi sợ tới nổi cả người nổi mồ hôi lạnh. Đầu óc nhanh chóng tỉnh táo, tôi nhớ tới chuyện xảy ra trước khi mất đi ý thức.

Khi đó tôi còn đang ngồi trên ghế dài ở nhà ga, đang do dự trạm tiếp theo nên đi đâu? Tiền trên người tôi không còn nhiều lắm, cho nên phải tính toán kỹ vào.

Sau đó có một người phụ nữ dẫn một đứa nhỏ ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi cũng không để ý, chỉ dịch về bên cạnh, nhường chỗ.

Bé gái nhỏ kia không lớn, có chút nghịch ngợm, vẫn luôn nhích tới nhích lui, rất nhiều lần đá trúng tôi. Mẹ nó giống như xin lỗi, rồi lại dạy dỗ đứa nhỏ kia. Tôi cũng không thể tức giận, chỉ có thể cười cười.

Bé gái kia ồn ào muốn ăn chuối, vì thế người đàn bà kia từ trong túi lấy ra hai quả, một quả cho bé gái, một quả đưa cho tôi. Tôi từ chối không được đành nhận lấy. Bé gái sau khi ăn xong muốn đi WC, người phụ nữ kia liền bảo tôi trông giúp hành lý rồi mang đứa nhỏ đi.

Tôi giúp hai người nhìn hành lý, cầm nhói, tự nhiên thấy hơi đói đói, cho nên lột chuối ra ăn.

Sau đó mọi thứ lại trở nên mơ hồ không rõ. Hiện tại nghĩ đến, quả chuối kia tuyệt đối có vấn đề, mà mẹ con kia cũng chỉ sợ không phải mẹ con ruột.

Nhìn lại tình huống trước mắt, liên hệ với những gì hai tên đàn ông kia vừa nói, tôi biết đã gặp phải bọn buôn người. Hơn nữa còn là bọn chuyên làm chuyện cầm thú.

Lớn như vậy rồi tôi có bao giờ gặp qua chuyện như vậy? Giờ phút này tôi thật sự hốt hoảng sợ hãi, chỉ biết nếu không thể trốn đi tôi sẽ xong đời.