Who Are You?

Chương 39



Lúc tỉnh lại tôi đang trong phòng bệnh, một năm kia, không có ai so với tôi quen cái mùi bệnh viện hơn được nữa. Thế cho nên sau khi ngửi thấy mùi nước hưởng, đã thấy choáng váng hết cả đầu.

Phản ứng đầu tiên là nhíu mày nghĩ tại sao mình lại ở đây.

Bên người không có một ai, cũng không biết ba mẹ có nhận được tin không? Có biết tôi vào bệnh viện? Tuy nhiên đoán rằng có thể đã biết rồi, học sinh xảy ra chuyện, trường học không có khả năng không thông báo cho gì đình.

Nghĩ tới, ở ngày kỷ niệm thành lập trường trước mặt mọi người xỉu như vậy, cũng coi như là chuyện lớn xảy ra trong cuộc đời. Tuy nhiên, chuyện chấn động xảy ra trong đời tôi cũng chả phải có chỉ có chuyện này.

Lúc tôi đang ngu người, cửa phòng bệnh mở ra, lão đại, lão nhị cùng lão tam theo thứ tự đi vào.

“Nhóc tư, mày tỉnh rồi?! Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?” Lão đại thấy tôi tỉnh, kích động dựa vào sát giường, sờ này sờ kia nhìn tôi.

Tôi đen mặt đẩy cậu ta ra, định ăn đậu hủ của tôi đó hả?

“Tao không có việc gì, cảm ơn tụi mày.”

“Ặc… sao… sao tự nhiên khách khí như thế?” Lão đại có chút không quen gãi gãi đầu, mắt nhìn lão nhị và lão tam ở phía sau.

“Nhóc tư…” lão nhị có chút nóng nảy.

“Anh ấy đâu?” Tôi ngăn cậu ta lại, nhìn cậu t hỏi, “Tụi mày biết anh ấy ở đâu đúng không? Trước khi tao xỉu trong đám người tao đã nhìn thấy anh ấy, anh ấy giờ đi đâu vậy?”

“Nhóc tư, không thì mày cứ cố gắng nghỉ ngơi trước, chờ thân thể mày tốt…”

“Anh ấy bảo tụi mày không nói cho tao sao?” Tôi nhìn lão tam, đột nhiên cảm thấy mình hơi thất bại, vậy mà tất cả bạn của mình đều bị anh ấy xúi giục rồi.

Cố Nam à Cố Nam, anh vẫn ‘giỏi giang’ trước sau như một mà.

Ba đứa nó cứ thế im lặng nhìn tôi một lúc lâu.

Tôi thở dài, nằm xuống giường nhắm hai mắt lại.

“Được rồi, tụi mày đi ra ngoài đi, tao mệt rồi.”

“Tụi tao đi trước đây, mày cố gắng nghỉ ngơi.” Không biết có phải do ảo giác không, tôi vậy mà nghe được tiếng thở ra nhẹ nhõm của tụi nó.

Chào tới khi cửa không còn động tĩnh gì, tôi bất ngờ ngồi dậy, xốc chăn lên, mang giày vào, giống như ăn trộm mà lén ra khỏi cửa phòng bệnh, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có người lập tức chạy trốn ra ngoài.

Tụi kia cho rằng không nói thì tôi không có biện pháp à? Cùng lắm thì tự mình đi tìm.

Cố Nam, nếu anh không sợ lịch sử tái diễn, thì anh trốn tiếp đi! Giống như con chuột mà trốn đó! Đồ chết tiệt!

Nói thật, tôi hiện tại có cảm giác đang chơi du kích. Vì né các cô y tá, tôi quả thật chưa từng bao giờ linh hoạt như vậy.

Nhìn thấy cầu thang ngay trước mắt, trong mắt tôi hiện lên sự vui mừng. Quay đầu nhìn thấy y tá đang đi về hướng bên này, tôi cất bước chạy về phía cửa cầu thang.

“Ui da!”

Đi không nhìn đường kết quả là, tôi đụng trúng người ta. Trong lòng không nhịn được chửi thề, thằng nào cmn lúc này lại xuất hiện phá hư chuyện tốt của ông mày vậy?! Cái mông ê ẩm không nói, có chạy được hay không cũng là một vấn đề.

Ý? Sao còn chưa ngã xuống?

Sau đó cả người xoay tròn, bên tai vang lên tiếng cười hài hước.

“Sao vẫn lỗ mãng hấp tấp như vậy chứ?” Tiếng nói có chút quen thuộc vang lên bên tai làm tôi bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Không gian như rung chuyển, giống như về trước khi chuyện kia xảy ra.

Tôi quay đầu nhìn anh ấy, “Cố Nam?”

“Ừ, xem ra không ngốc, còn nhận ra anh.” Cố Nam cười.

“Anh đi tìm chết đi!” Tôi đột nhiên làm khó dễ, đẩy về phía anh ấy. Chỉ kịp thấy khuôn mặt hoảng sợ ấy, sau đó trời đất liền quay cuồng.