[Xạ Điêu] Đào Hoa Ngọc Tiêu

Chương 72: "Sẽ, nhất định sẽ."



Editor: Phù Dung Sương

Bị hắn ném một cái cầu tuyết lại đây, Vân Thanh không kịp trở tay.

Hoàng Dược Sư cười ha ha, đi về phía nàng.

Vân Thanh phản ứng cực nhanh, đôi tay nhanh chóng nắm lấy một đống bông tuyết, toàn bộ ném lại về phía Hoàng Dược Sư.

Hoàng Dược Sư không cần võ công, chỉ dựa vào bản năng tránh đi. Vân Thanh nhìn phần lớn bông tuyết đập trúng người hắn, vui vẻ cười to.

Trong lúc nhất thời, hai người cũng không sử dụng võ công gì, cùng nhau vui vẻ chơi ném bóng tuyết như tiểu hài đồng nghịch ngợm.

Hai người một đường đi, một đường chơi, trong ban đêm u tĩnh, lưu lại đầy đất vui sướng.

Khi cả hai trở lại sơn cốc, trên người đều dính không ít bông tuyết, bông tuyết dính trên người, đã sớm tan chảy, làm y phục ẩm ướt.

Mặc trên người, thật khó chịu.

Hoàng Dược Sư đau lòng Vân Thanh đại thương mới khỏi, lập tức nhóm lửa, đem nhà cỏ làm cho ấm áp lên. Hai người lúc này mới cởi áo ngoài, ngồi bên đống lửa sưởi ấm.

"Đại ca, võ công Tiêu Dao Phái, mấu chốt nhất chính là tâm cảnh, mọi chuyện thuận theo ý mình mà làm, mặc kệ đúng sai, không vi phạm bản tâm, như vậy mới có thể đạt được thành tựu lớn nhất."

Hoàng Dược Sư gật đầu, đem nàng ôm vào trong ngực: "Ta biết nàng lo lắng cho ta, nhưng có một số việc, ta tuy được xưng Đông Tà, lại cũng không thể làm."

"Cho nên, nếu không thể làm, liền không cần để ở trong lòng, chàng vẫn luôn như vậy, dẫn đến việc tu luyện của chàng gặp bất lợi."

Hoàng Dược Sư thở dài một tiếng, không nói cái gì.

"Quách phu nhân là nữ nhi của chàng, chàng luyến tiếc, cũng là nhân chi thường tình, nhưng đồng dạng, Quách Phù là nữ nhi của Quách phu nhân, nàng ấy cũng luyến tiếc. Huống chi, chàng cũng luyến tiếc Quách Phù, phải không? Trên người Quách Phù rốt cuộc cũng có dòng máu của chàng."

"Thanh Nhi, nhưng như vậy đối với nàng quá không công bằng."

Vân Thanh cười: "Ta? Ta nếu để ý này đó, lúc trước ta sẽ không cùng chàng ở bên nhau, nếu ta đều không để bụng, chàng được xưng Đông Tà, liền không thể cùng ta cùng nhau tà thượng như vậy một hồi sao?"

Nói, cả người ngã vào lòng ngực hắn, làm nũng ở trên người hắn cọ cọ.

"Thanh Nhi" Hoàng Dược Sư nửa híp mắt, thanh âm khàn khàn. Thân mình nha đầu vừa mới tốt lên, liền bắt đầu chơi xấu.

Đôi tay Vân Thanh ôm cổ hắn, trên người chỉ ăn mặc một kiện áo đơn, nhả khí như lan kêu tên hắn: "Dược sư, thân thể của ta hảo."

"Thanh Nhi......" Độ ấm trong sơn cốc không ngừng bay lên, thế giới bên ngoài kia, như cũ phủ một màu trắng.

Cả người Vân Thanh oa ở trong lòng ngực hắn, mặt dán vào ngực hắn, trải qua một phen tình cảm mãnh liệt, khuôn mặt nàng che kín đỏ ửng: "Đại ca, chúng ta còn sẽ có hài tử sao?"

Hoàng Dược Sư ôm nàng, gật đầu: "Sẽ, nhất định sẽ."

...................................................

Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, rốt cuộc cũng không phải dược bình thường, hai người tuy rằng có niềm tin đem nó luyện ra được, nhưng rốt cuộc không có công thức.

Bởi vậy, hai người vẫn trước chế tác Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn.

Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn làm thành, mới không ngừng bắt đầu thử nghiệm các công thức khác nhau.

Mặc kệ là thuốc hay thuốc bổ, trong lúc nhất thời, toàn bộ sơn cốc, nơi nơi đều phảng phấp mùi hương của các loại dược thảo.

Cùng láng giềng của bọn họ là Thần Điêu, tuy rằng có linh tính, nhưng cũng bị dược vị huân đến chạy ra ngoài, cuối cùng vẫn là Vân Thanh đem Thần Điêu kéo lại, ngạnh tắc cho nó mấy viên Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn, lúc này mới tính không có chuyện gì.

Hai người ở sơn cốc chuyên tâm luyện dược, không quản thị phi giang hồ, trong nháy mắt, liền đến cuối năm.

Tuy rằng Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao còn không có nghiên cứu ra, nhưng trời xui đất khiến, mấy cái dược hoàn khác đều chế tạo thành công.

Hai người thương lượng nửa ngày, đều cảm thấy nguyên nhân chính từ bản thân dược thảo, bởi vì cả hai không có linh dược tốt nhất, cho dù Vân Thanh có Huyết Vòng Ngọc, lại không có hạt giống tốt.

Cho nên cũng không thể trồng ra dược thảo tốt nhất.

Hai người quyết định ra ngoài sơn cốc một chuyến, đến các đại danh sơn* tìm kỳ trân dị thảo.

*những khu vực, núi nổi danh

Chỉ là hiện giờ đã vào cuối năm, sông Hoàng Hà phía Bắc đã bị tuyết dày bao phủ, muốn tìm phương tiện di chuyển cũng rất khó.

Cuối cùng, hai người lại quyết định chờ sang đầu xuân năm sau, khi tuyết tan đi, sẽ quay lại phía Bắc.

Hiện giờ, dù sao năm mới cũng đến gần, Hoàng Dược Sư không đành lòng để Vân Thanh đơn sơ cùng hắn đón trừ tịch như vậy.

Tuy rằng Vân Thanh không để bụng, nhưng hắn vẫn muốn hảo hảo cùng nàng cùng nhau ăn tết, cho nên hai người vẫn vào Tương Dương Thành, đi đặt mua một ít đồ vật cần thiết.

Hoàng Dược Sư không muốn nhìn thấy một nhà Hoàng Dung, hai người vào thành, thập phần điệu thấp mua sắm một ít vật phẩm cần thiết, liền chuẩn bị trở về.

Hoàng Dược Sư nhìn đến cửa sổ và trước cửa nhà của mỗi hộ dân chúng, đều dán câu đối hồng chúc mừng, nhìn Vân Thanh nói: "Thanh Nhi, nàng đến phía trước khách điếm chờ ta một chút, ta đi mua điểm đồ vật, lập tức liền đi tìm nàng."

Vân Thanh theo bản năng hỏi: "Tự chàng đi mua sao?"

Hoàng Dược Sư cười: "Trở về nói cho nàng, ta mua cái gì, nàng mau đi chờ ta."

Vân Thanh nhìn hắn thần thần bí bí, không khỏi mỉm cười, gật đầu: "Hảo, ta ở phía trước chờ chàng." Khó có được dịp hắn có hứng thú như vậy, nàng tự nhiên sẽ không phá hư.

Vân Thanh đến phía trước khách điếm, gọi một chút đồ ăn, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, chậm rãi chờ Hoàng Dược Sư trở về.