Xa Gần Cao Thấp

Chương 15: Bắt đầu lớn lên



Bắt đầu lớn lên

......

Để thuận tiện chăm sóc Vương Lê, Triệu Lan thường nấu cơm tại nhà Vương Lê, không còn quan tâm chu toàn cho con gái như trước nữa.

Bạch Mão Sinh cũng biết bệnh của sư phụ, cô bé không còn tâm trạng để ý mấy chị em gái lớp 7 lớp 8, lần nào đến lớp cũng cảm thấy lạc lõng, luôn sợ hãi không dám nói chuyện trong bầu không khí luyện đề điên cuồng và tàn khốc. Khi các bạn trong lớp về với sách vở như chim về với cành lá, Bạch Mão Sinh đột nhiên cảm thấy nếu như không có Du Nhậm, mình sẽ rất cô đơn.

Một tay Bạch Mão Sinh chống cằm, một tay quay bút bi, mắt nhìn đăm đắm Du Nhậm, bạn cùng bàn Chúc Triều Dương cũng làm như vậy, ánh mắt cũng chuyển động theo Du Nhậm. Tuần trước trong buổi họp lớp của phụ huynh có bốn, năm đứa bạn cùng tuổi, bố của Chúc Triều Dương chào hỏi Du Nhậm: "Cháu và Chúc Triều Dương học cùng lớp, nếu thằng bé không chịu học, cháu khuyên bảo thằng bé nhé."

Du Nhậm nói: "Chú yên tâm, không chỉ mình cháu mà cả lớp và giáo viên đều quan tâm đến Chúc Triều Dương, ai nấy đều thuyết phục cậu ấy sớm quay lại lớp." Rồi nhìn sang người mến thầm mình mọc đầy mụn tuổi mới lớn: "Chúc Triều Dương, cậu định khi nào quay lại học?"

Chúc Triều Dương ở nhà thì chống đối phụ huynh, ở đây thì thẹn đỏ mặt, nói: "Tôi... tôi thấy thầy toán rất tức giận."

Du Nhậm nói không cần lo chuyện đó, thầy chỉ đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại. Cậu viết một bản kiểm điểm, tôi sẽ nói một tiếng với thầy để cậu đi gặp thầy xin lỗi, nhớ phải chân thành. Nhưng hãy cứ chuẩn bị tinh thần, dù là xin lỗi kín đáo hay xin lỗi công khai, đều có khả năng xảy ra.

Bố của Chúc Triều Dương là quan lớn thứ ba trong hệ thống y tế của thành phố, ông cầm ly rượu, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Du Nhậm mang phong thái bình tĩnh hồi lâu, nói với Du Hiểu Mẫn: "Đứa trẻ này vẫn thật giống bố." Sau đó than phiền thằng bé nhà ông khó dạy, từ nhỏ đã ngang như cua, nếu có một đứa con gái thì tốt biết mấy. Cuối cùng, ông mời Du Nhậm đến thăm nhà ông trong kỳ nghỉ, nhân tiện tiếp tục khuyên bảo Chúc Triều Dương. Con trai tuy sau này khoẻ mạnh hơn con gái, nhưng tâm trí lại non trẻ hơn con gái rất nhiều.

Làm cả hai mẹ con ai nấy đều tức giận trong bữa cơm, Du Hiểu Mẫn nói: "Con làm gì giống Nhậm Tụng Hồng?"

Du Nhậm nói: "Con cũng chẳng thèm cái thằng Chúc Triều Dương." Trông ông bố quan to kia nói cứ như rất đắc chí vì sinh được một đứa con trai. "Đẻ được thì tự đi mà dạy, dựa vào cái gì mà bảo người ta khuyên nhủ? Người ta rảnh lắm à?" Nếu có thời gian, chẳng thà cô đi khuyên Bạch Mão Sinh thì hơn: Yêu ít thôi, học nhiều hơn.

Chúc Triều Dương quay trở lại trường học theo lời của Du Nhậm, viết bản kiểm điểm và xin lỗi giáo viên trước mặt cả lớp một cách rất chân thành và ngoan ngoãn. Sau đó tiếp tục nằm bò lên bàn ngủ say như chết, làm đề và ôn tập gì đó đều không liên quan đến cậu, trong khi người cha ở nhà luôn nghĩ cách để cậu tiếp tục học.

Đang là giờ ra chơi, Du Nhậm thống kê cách di chuyển đến điểm thi cấp 3 của cả lớp. Vốn dĩ các công việc thế này được giao cho lớp trưởng Tả Hạc Minh, nhưng cô chủ nhiệm dần dần cảm thấy cách làm việc của cậu bé vẫn chưa đáng tin cậy, Du Nhậm thì vừa cẩn thận vừa có trách nhiệm. Với những lời khen ngày càng nhiều thêm, Du Nhậm nhận lại rất nhiều công việc từ Tả Hạc Minh.

Trên một mức độ nào đó, Tả Hạc Minh mất đi thực quyền, nhưng cậu bé nghĩ điều này có lợi cho cậu tập trung ôn tập, dù sao tổng điểm của cậu vẫn kém Du Nhậm khoảng mười điểm trong mỗi bài kiểm tra thử.

Khi đến bàn của Bạch Mão Sinh, Du Nhậm hỏi: "Cậu đi xe buýt trường hay tự đến điểm thi?" Cô nhìn vào mắt Bạch Mão Sinh với đôi mắt đầy mong đợi. Du Nhậm đi xe buýt trường, nhà Bạch Mão Sinh thì xa hơn một chút, có lẽ sẽ được người nhà đưa đi.

"Mình đi cái gì cũng được, cậu đi thế nào mình đi thế đó." Bạch Mão Sinh dựa lưng đung đưa trên chiếc ghế: "Mình cũng muốn thi chung phòng với cậu." Ngũ quan mặt trắng môi đỏ của Bạch Mão Sinh dường như đã rõ nét hơn ngày xưa, cô lấy túi đồ ăn sáng đựng bánh bao cua ra: "Còn nóng này, để dành cho cậu."

"Cảm ơn cậu." Du Nhậm nhận chiếc túi, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt Bạch Mão Sinh sang Chúc Triều Dương, nghiêm nghị hẳn lên: "Chúc Triều Dương, cậu thì sao?"

"Cũng giống cậu." Chúc Triều Dương xấu hổ gãi đầu.

"Không phải nhà cậu ở phía bắc thành phố sao? Đến trường rồi đi xe buýt đến trường trung học Số 6 phía bắc thành phố ư? Quá rắc rối, tôi khuyên cậu nên bảo phụ huynh đưa đến thẳng điểm thi." Du Nhậm thương lượng.

"Không, tôi chỉ muốn đi xe buýt của trường thôi." Chúc Triều Dương dù thế nào cũng muốn đi cùng Du Nhậm. Du Nhậm nhún vai: "Tôn trọng ý kiến của cậu vậy."

Bạch Mão Sinh liếc cậu ấy một cái, nói thầm: "Cậu vẫn chưa bỏ cuộc sao?"

Chúc Triều Dương học theo điệu nhún vai của Du Nhậm: "Phải là cậu ấy."

Đột nhiên ghế của Bạch Mão Sinh như bị đóng đinh xuống đất, sau một hơi hít sâu, cô nhìn chòng chọc Chúc Triều Dương: "Cậu mơ đi!"

Chúc Triều Dương cười khẩy: "Chống mắt lên mà xem."

Bạch Mão Sinh cứ như mộng du suốt bốn tiết học buổi sáng, khắp tâm trí cô đều là Du Nhậm. Nghĩ đến cảnh Du Nhậm trắng trẻo xinh xắn cầm cuốn sách, trên người toả ra hương sữa thơm đứng cạnh tên Chúc Triều Dương mặt đầy mụn là lại thấy phiền lòng. Sau đó, suy nghĩ của cô chuyển sang ghép đôi với Du Nhậm: Tả Hạc Minh có được không? Không được không được, tên đó không chịu thò tay vào làm bất cứ việc gì, cứ trơn tuột như con cá chạch. Cô nghĩ đến trong lớp có tất cả năm học sinh đạt tiêu chuẩn về cả ngoại hình lẫn thành tích học tập, nhưng đều bị loại vì lý do thiếu chiều cao hoặc không đủ tài nghệ.

"Du Nhậm, mình đã suy nghĩ rất lâu, hình như bạch mã hoàng tử của cậu vẫn chưa xuất hiện, có lẽ... có lẽ phải đợi lên đại học đi." Bạch Mão Sinh nói với Du Nhậm khi cả hai đi vòng quanh trên sân chạy rải thảm nhựa của trường trong giờ nghỉ trưa.

Du Nhậm mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, dưới hàng tóc mái là đôi mắt sáng ngời có hồn: "Hả?" Du Nhậm cười không đồng ý.

"Mình không yên tâm giao cậu cho Chúc Triều Dương, cậu ta quá không đáng tin cậy, tính tình cũng nóng nảy." Nói đến tính tình, Bạch Mão Sinh không thể không nhắc tới sư phụ Vương Lê: "Dù mình thường xuyên bị sư phụ đánh, nhưng sư phụ luôn phải có lý do mới đánh, minh chịu đòn cũng rất phục. Ngoài ra, sư phụ mình rất thân thiện, dịu dàng và hài hước. Vì thế, cậu phải tìm một người có tính cách giống sư phụ mình mới được."

Đang cố gắng cao lên dù chỉ một chút, Du Nhậm chậm rãi rải bước dài hơn: "Ừm, mình cũng thích sư phụ của cậu, còn cậu thì sao?" Hỏi xong, trái tim cô bị chính mình gõ cho thật mạnh, nhưng vẫn giữ nguyên biểu cảm bình tĩnh.

"Mình? Hê hê, bình thường thôi." Bạch Mão Sinh theo kịp Du Nhậm: "Còn nữa, Du Nhậm à, cuối cùng mình cũng có kinh từ hôm kia, cảm tạ trời đất mình không cần phải khám bác sĩ đông y nữa." Bạch Mão Sinh chạy thêm vài bước: "Đeo băng vệ sinh thật bất tiện." Các bạn học đi ngang qua đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ khi nghe thấy câu này, Bạch Mão Sinh lè lưỡi: "Du Nhậm, nhỡ sau này mình đến tháng mà phải lên sân khấu thì phải làm sao đây? Đeo băng vệ sinh biểu diễn rất không tiện..."

Du Nhậm quay đầu lại, không biết nên cười hay nên khóc: "Bạch Mão Sinh, cậu đúng là một con thỏ quái lạ và là đồ ngốc." Khi cười, đuôi lông mày của Du Nhậm dịu dàng rũ xuống như che đi đôi mắt thật ấm áp. Lại cố hết sức rải bước chân thật rộng theo Bạch Mão Sinh đằng xa xa, vừa chạy vừa lẩm bẩm: "Bạch mã hoàng tử gì chứ? Mình không thích. Con trai được gọi là hoàng tử, cậu ta vừa không biết cưỡi ngựa, vừa không có lâu đài. Đắc chí cái gì?"

Nhìn Du Nhậm, Bạch Mão Sinh đột nhiên ôm bụng, ngừng chạy nói: "Chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi."

Khi tan trường, dạo này Bạch Mão Sinh luôn đợi Du Nhậm đi cùng đến bến xe, Bạch Mão Sinh cũng biết Du Nhậm chuyên tâm học hành nên không rủ cô chơi game nữa. Nhưng đêm nào cô cũng nhận được tin nhắn trên Q từ Du Nhậm: "Thỏ Quái, cậu ôn lại các câu toán trắc nghiệm và điền vào chỗ trống đi", "Bạch Mão Sinh, mình lo cậu không thi nổi 400 điểm", "Bạch Mão Sinh, thi xong mình đi nghe cậu hát kịch nhé?"

Nhưng nghe xong kịch thì sao? Qua kỳ nghỉ hè thì sao? Bạch Mão Sinh ũ rủ đi bên cạnh Du Nhậm, hai người nói lời tạm biệt tại bến xe, Bạch Mão Sinh bám lên tay nắm trên xe buýt, trong lòng ngổn ngang.

Dạo gần đây cô luôn đến thẳng nhà sư phụ sau khi tan học, Triệu Lan vẫn chưa tan làm. Tin đồn Vương Lê bị bệnh đã lan truyền trong hệ thống, đành phải xin nghỉ ốm ba tháng ở nhà nghỉ ngơi. Có mấy chục đợt khách đến thăm, Vương Lê bị quấy rầy quá sức chịu nhưng không thể từ chối, phải đến giờ này mới có thể yên tâm nghỉ ngơi.

Bạch Mão Sinh mở cửa, nhìn thấy sư phụ dựa vào ghế nằm ngoài ban công nheo mắt nghỉ ngơi, trên chiếc bàn nhỏ trước mặt bày toàn là giấy nhám, dũa dẹt và dũa móng tay các loại. Nghe thấy tiếng động, Vương Lê quay đầu lại: "Mão Sinh tan học à?"

Bạch Mão Sinh đi đến ngồi xuống bên sư phụ, thấy trên tay sư phụ vẫn cầm một hòn đá nhỏ màu xanh lục.

Vương Lê xòe tay ra: "Đây là viên ngọc lục bảo thô sư phụ nhờ người ta mua, mỗi ngày có thời gian rảnh ở nhà đều mài nó chơi." Viên đá xanh ngọc dần dà có hình có dáng được mài bóng nhẫy, càng mài càng có sắc độ sáng hơn. Hình như nơi mép dưới của viên đá có khắc một chữ, Bạch Mão Sinh nhìn gần hơn: "A, chữ 'Lan'."

Sư phụ nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cô: "Trước mắt đừng nói cho mẹ con biết nhé? Chúng ta sẽ tặng vào ngày sinh nhật của mẹ."

"Vậy vẫn còn sớm, phải những nửa năm nữa." Bạch Mão Sinh nảy ra một ý tưởng: "Sư phụ, sư phụ cũng dạy con mài đá được không?"

Cô từng tặng quà cho các chị gái em gái, chẳng qua chỉ là những thứ như sô cô la, hoa tươi, quần áo, giày dép và thú nhồi bông, nhưng lần nào cũng chỉ tặng sách cho Du Nhậm. Dù Du Nhậm luôn rất thích, nhưng khi đến nhà Du Nhậm, cô luôn thấy những cuốn tiểu thuyết của Maugham đó được bọc thêm lớp bìa và đặt ở nơi dễ thấy nhất trên giá sách.

Vương Lê nhéo má đồ đệ: "Chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi, con vẫn còn tâm trạng mài đá? Muốn tặng cho ai? Du Nhậm phải không."

Bạch Mão Sinh cầm giấy nhám và dũa lên ngắm nhìn thật kỹ: "Vâng, con rất tiếc khi phải chia tay bạn ấy. Bởi vì bạn ấy nhất định có thể đến trường Số 8 học cấp 3, còn con đến trường kịch. Sợ rằng duyên số bạn cùng lớp giữa chúng con đến đây là hết."

"Cũng chưa chắc." Vương Lê bỏ hòn đá vào túi, sau đó lấy lại dụng cụ từ tay đồ đệ: "Cất chúng đi trước đã, mẹ con sắp về đấy." Cô đã pha trà hoa cúc từ trước đợi sư muội, các loại rau củ còn lại trong nhà cũng đều được gọt vỏ và rửa sạch.

"Thế này đi, nếu con không vội, đợi con thi xong cấp 3 và được nghỉ hè, sư phụ sẽ dạy con cách mài đá." Vương Lê gọi đồ đệ: "Con đã vượt qua vòng phỏng vấn tại trường kịch, nhưng đừng quá tự làm mình bẽ mặt về môn văn hóa. Tuy nói chúng ta là những người kiếm cơm dựa vào tài năng thiên phú, vừa hay con cũng có một chút, nhưng vẫn có một số điều cần phải học trước khi bước vào ngành này."

Vương Lê nhìn đồ đệ, cô bé có dáng hình chuẩn, đôi mắt đen láy sinh động và đượm vẻ dịu dàng trong từng nụ cười và cử động khuôn mặt.

"Làm người phải tử tế, làm việc phải đàng hoàng, con phải xem nhiều vở kịch hơn, phải tích luỹ nhiều hiểu biết về văn hóa hơn." Thấy Bạch Mão Sinh vẫn đang suy nghĩ gì đó, sư phụ hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Ai ngờ, Bạch Mão Sinh rưng rưng nước mắt: "Sư phụ, con thật sự không nỡ rời xa bạn ấy." Vương Lê giật mình trước đôi mắt đẫm lệ ấy, đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này thực sự đang bắt đầu lớn.

"Không nỡ cũng không thể làm gì được. Suối chảy gặp núi non, Mão Sinh nhà ta quý trọng duyên phận, các con sẽ có thể gặp lại." Vương Lê lau nước mắt cho Bạch Mão Sinh: "Giọng ca hát Sinh sao có thể sinh ra tính tình mềm yếu như vậy?"

......