Xạ Phi

Chương 15: Mỹ nhân tấu cầm



" Tiểu công tử đây, lớn lên chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân",nàng buông đũa xuống, vừa nhâm nhi chén trà vừa nói. Lại cảm thấy mình có chút lỗ mãng.

" Tiểu mỹ nam" được khen ngợi, hai má đỏ bừng, thẹn thùng quay mặt đi. Hắn gọi nàng là tiểu huynh đệ, vậy là hắn lớn tuổi hơn nàng. Sau đó như nhớ ra chuyện gì đó, lập tức quay ngắt nhìn chằm chằm Đàm Hương bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

"Sao công tử biết...?" Rồi lại quay sang bên cạnh kéo áo bạch y nhân, "Tứ ca!!!"

Bạch y nhân Tứ Hoàng Tử ngồi bên cạnh đang uống trà cũng khá bất ngờ khi tiểu công tử trước mặt chỉ mới nhìn Ngũ muội của hắn một cái đã phát hiện ra là nữ cải nam trang.

" Không ngờ tiểu huynh đệ có thể nhận ra muội muội của ta nhanh như vậy! Gia muội ta vốn hay bị bệnh, gần đây đã chữa khỏi, muốn đi thăm thú kinh thành một chút cho nên mới phải nữ phẫn nam trang như vậy."

Đàm Hương gật đầu vài cái lấy lệ. Cái chuyện cải trang đi chơi này không phải chính nàng cũng đang áp dụng sao.

" Tại hạ Lý Lực. Không biết quý danh của tiểu huynh đệ là gì?" Hắn chắp tay đưa trước mặt. Ngũ công chúa ngồi cạnh cũng chú ý lắng nghe, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt nàng thì nàng ta lại xấu hổ quay đi. Đừng nói là nàng ta phải lòng Đàm Hương nàng rồi nha. Nhưng cả hai chúng ta đều là nữ nhân đó. . Xin ủng hộ chúng 𝑡ôi 𝑡ại { 𝑡ruⅿ𝑡 ru𝙮en.Vn }

" Chỉ là một cái tên gọi, tệ xá ( nhà của mình) cũng không phải là danh gia vọng tộc, công tử không cần phải để tâm quá nhiều đến ta. Huống hồ chúng ta cũng chỉ gặp nhau có một lần. " Đối với Đàm Hương, thêm mối quan hệ là thêm phiền phức, lại còn dây dưa với vị kim chi ngọc diệp* kia thì không hay chút nào.

* con nhà quan lại, quyền quí, cành vàng lá ngọc

Ngũ công chúa nghe được câu trả lời của Đàm Hương, biết nàng không muốn tiết lộ danh tính của mình thì mặt mày tỏ rõ sự hụt hẫng, thất vọng. Liên tục ngẩng đầu rơm rớm nhìn Tứ ca của mình. Lý Lực không đành lòng nhìn tiểu muội muội như vậy, lại thêm vô cùng tò mò về nam nhân trước mặt. Nếu hắn không phải người có tiếng tăm thì sao phải giấu giếm, lấp lửng thân phận của mình. Đành gặng hỏi: " Tại hạ chỉ muốn kết bằng hữu với tiểu huynh đệ mà thôi, không quan trọng quý sở ( nhà của ngài) ra sao!"

Nhìn thấy màn nũng nịu của vị muội muội kia, Đàm Hương khổ sở than dài một câu. Nữ nhân cổ đại thật phiền phức! Mấy kẻ giàu có các người rảnh tới nỗi đi đến đâu kết bằng hữu tới đó sao.

" Tại hạ họ Đàm, tên Vân Long." Đàm Hương bất đắc dĩ trả lời, mấy người hỏi cũng vô ích thôi, sau này có tìm chân trời góc bể cũng chẳng ai biết nàng là kẻ nào đâu. Ngay cả cái tên cũng là bịa, mà thân phận của nàng lại là nữ nhân. Các ngươi làm sao ngờ được việc này cơ chứ.

Ngũ công chúa biết được tên của người trong lòng mình thì thầm vui mừng trong lòng. Đàm Vân Long. Đàm Vân Long. Cái tên thật là hay.

---------------------------

" Xuất hiện rồi, mỹ nhân xuất hiện rồi... " một tiếng hét vang lên khiến tất cả mọi người đều tập trung về phía khán đài.

Một nữ tử kiều diễm bước ra, thân vận một bộ hồng y mềm mại, uyển chuyển, làm cho mỗi bước đi của nàng tựa như đóa phù dung (hoa sen) nhẹ nhàng lay động. Mái tóc dài buông nhẹ, điểm trên đó là một đóa hoa mẫu đơn càng thêm lộng lẫy kiêu sa. Khuôn mặt nàng đeo mạng che mặt, trông vô cùng huyền bí, không thể thấy hết tuyệt mạo của nàng nhưng đôi mắt nàng như song đồng tiễn thủy (đôi mắt trong trẻo như nước), mâu hàm thu thủy (ánh mắt như nước mùa thu), mi tự tân nguyệt (mày như trăng non), một vẻ đẹp diễm áp quần phương (đẹp điên đảo, lấn át tất cả). Nam nhân ở đây đều nhìn nàng đến ngây dại, chìm đắm trong sắc đẹp của nàng.

Trịnh Vân Hoa nhẹ nhàng ngồi xuống, đặt tay lên chiếc đàn cầm tinh tế, bắt đầu gảy từng nốt nhạc động lòng người. Tiếng nhạc vang lên, thanh khiết êm tai mà như có hồn người. Không có một vũ công nào trên đó nhưng lại có thể cảm nhận được hình bóng của một liên hoa tiên tử đang nhảy múa, bay lượn dưới ánh trăng. Đàm Hương thầm khen phục: đúng là tuyệt kĩ!

Tiếng đàn kết thúc. Không có một tiếng vỗ tay tán thưởng nào. Tất cả khách nhân ngồi ở Mộng Nguyệt lâu này đều vẫn đang ngơ ngẩn, chìm đắm vào khoảng không hư ảo chốn tiên cảnh. Tựa như bị mê hoặc.

____________________