Xâm Lấn

Chương 23



Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt

| Xin vui lòng |

- Không nhặt lỗi/góp ý

- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính

- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG

_________________

Nãy mình edit xong ngồi khóc ngon lành luôn, đọc truyện này tự dưng mít ướt hẳn 🥺

_________________

Đội trưởng đội cứu viện ôn tồn thăm hỏi các hướng đạo may mắn sống sót.

Ông ta luôn miệng bảo do mình tắc trách mới khiến họ sợ hãi vô cớ, bảo chuyện này là một tai nạn khủng khiếp.

Rồi cố tẩy não các hướng đạo rằng nhờ có sự giải cứu kịp thời của ông ta mà họ mới được bảo vệ an toàn trong phi thuyền, ít ra là hầu hết mọi người đều không bị thương nặng về mặt thể xác.

Sau đó Đội trưởng đội cứu viện hỏi mọi người có dự định gì, đồng thời cho hay mình vốn đã bố trí xe tiếp tục đưa họ tới các đồn biên phòng, nhưng xét thấy mọi người đều bị thương nên cũng thông cảm nếu ai đó muốn về nhà nghỉ dưỡng.

Ông ta cứ đinh ninh rằng những hướng đạo vừa chịu đả kích này không còn lòng dạ đâu để tới đồn biên phòng nữa.

Chắc chắn cả bọn sẽ run rẩy khóc lóc đòi về nhà, thế thì ông ta có thể tát nước theo mưa, đưa bọn họ quay lại Tháp Trắng là xong nhiệm vụ, không cần bôn ba đường trường đưa từng người trong số họ đến mấy chỗ nguy hiểm và nghèo đói kia.

Còn chuyện đám lính gác ở đồn biên phòng có cần hướng đạo, có chờ hướng đạo đến chữa trị hay không chẳng phải chuyện một sếp lớn của Tháp Trắng như ông ta bận tâm.

Suy cho cùng thì chuyện này chỉ là hình thức thôi còn gì?

- Cháu, cháu muốn tiếp tục đến đồn biên phòng, các lính gác ở đó đang chờ chúng cháu.

Người vừa lên tiếng là một cậu nhóc có khuôn mặt trắng bệch vì cạn kiệt tinh thần lực, không gượng đứng nổi đành ngồi dưới đất giơ cánh tay nhợt nhạt của mình lên.

À, là Thư Cảnh Đồng – học sinh xuất sắc nhất khối. Đội trưởng đội cứu viện nhận ra người này. Ông ta thầm bĩu môi, học sinh giỏi đúng là cứng nhắc quá, rõ hết cách với nó.

Nhưng ngoài mặt, ông ta vẫn phải cười giả lả, khen cậu ta can đảm vô tư, biết nghĩ cho tập thể.

- Cháu cũng thế, cháu vẫn muốn đi tiếp.

Lần này người phát biểu là một con nhỏ đầu rối như tổ chim, mặt lem nhem nước mắt và nước mũi chưa khô.

À, cô tiểu thư bị chiều hư nhà Hầu tước đây mà. Đội trưởng đội cứu viện nghĩ bụng, cô chiêu chưa trải mùi đời nên xốc nổi cũng dễ hiểu.

- Cháu cũng đi.

Ngay sau đó lại có người giơ tay lên.

- Vâng, cháu cũng phải đi.

- Tuy hơi sợ... nhưng cháu cũng đi ạ.

- Cả cháu nữa.

Hết hướng đạo này đến hướng đạo khác giơ tay lên, tuy không phải toàn bộ nhưng số lượng đó vẫn khiến Đội trưởng đội cứu viện kinh ngạc.

Các hướng đạo luôn ăn sung mặc sướng trong Tháp Trắng giờ đều lấm lem mặt mũi trông rất chật vật, tuy kiệt sức ngồi tứ tán nhưng mỗi cánh tay giơ lên lại vô cùng kiên định.

Trong mắt họ lóe lên ánh lửa mà vị sếp quen ăn trên ngồi trốc kia không thể hiểu được.

Thế là Đội trưởng đội cứu viện vừa chửi thầm vừa lấy sổ ra ghi chép điểm đến của từng hướng đạo rồi bắt đầu bố trí xe và nhân viên đưa họ đến đó.

Có người đi La Long, có kẻ tới Tử Điền, có một hướng đạo lập dị mặc bộ đồ thể thao tối màu bảo cô là người của tổ nghiên cứu đặc biệt, muốn đến đồn biên phòng Đông Tân.

Nghê Tễ đã theo đội ngũ rời khỏi đó, đi một khoảng rất xa bỗng đứng khựng lại giữa đồng hoang.

- Đông Tân.

Anh khẽ lẩm bẩm tên một địa danh như vừa nghe thấy gì đó.

- Sao thế anh Tễ?

Tống Nguyên Tư đi cạnh anh thắc mắc:

- Anh nhớ nhầm rồi, bọn mình không tới đồn biên phòng Đông Tân mà tới Tử Điền ạ, tuy đúng là hai đồn biên phòng nằm gần nhau thật.

...

Dưới ánh nắng ban mai rọi xuống mặt biển sớm, các ngư dân vừa ra khơi về đang kéo hải sản lên đê chắn sóng.

Người dân kéo đến bến tàu buôn bán, tạo thành một khu chợ hải sản nhỏ.

Cô bán cá giơ tay chém xuống, chặt đầu con cá to chỉ với một nhát dao. Máu lẫn với vảy cá đọng dưới đất tạo thành con suối nhỏ chảy dọc phần trũng hai bên đường.

Người đi đường đều giẫm phải bùn đất lầy lội.

Khu chợ rộn tiếng cò kè mặc cả cùng tiếng rao ồn ào hòa với mùi cá tanh trông có vẻ bẩn thỉu nhốn nháo.

Đồn trưởng Thẩm Phi đứng giữa phố xá lầy lội, chỉnh lại chiếc khăn lụa đang đeo trên cổ vì không quen dùng.

Anh ta thực sự không quen mặc lễ phục ở một nơi như thế này, mà đúng là bao nhiêu năm qua anh ta cũng chưa mặc lại.

Ở đằng sau có mấy lính gác đang đứng thẳng hoặc dựa vào chiếc xe jeep trêu anh ta:

- Ôi Đồn trưởng đang mặc cái gì vậy, trông lòe loẹt như con công ấy. Ha ha ha ha, buồn cười chết đi được, anh không thấy ai đi ngang qua cũng nhìn anh hả?

- Đồn trưởng ơi, anh mặc bộ này tới Tháp Trắng dự vũ hội còn được chứ đứng giữa chợ bán đồ ăn trông buồn cười vãi.

- Câm mẹ họng chúng mày lại đi.

Thẩm Phi mắng cả bọn:

- Dân thủ đô toàn mặc thế! Đây là lễ phục đấy, phải mặc thế này mới chứng tỏ chúng ta coi trọng cô ta.

Thẩm Phi vốn là con cháu một gia đình quý tộc ở thủ đô. Khác với đám lính gác địa phương, anh ta biết Tháp Trắng rất chú trọng lễ nghi.

Thẩm Phi tự thấy hồi xưa mình cũng rất ư là phong độ lịch lãm, nhưng ở chung với bọn lính gác đồn biên phòng Đông Tân lâu quá thành ra bị nhiễm thói ưa chửi thề của chúng nó rồi quên sạch bách mấy phép xã giao được dạy từ nhỏ.

- Mấy anh đừng cười nhạo Đồn trưởng nữa.

Nữ lính gác để đầu đinh ngồi trên nóc chiếc jeep nói:

- Đây là bộ lễ phục cuối cùng của Đồn trưởng rồi. Trước khi đi, chị dâu đã lôi nó ra hì hục giặt ủi cả đêm mới có đồ cho Đồn trưởng mặc đấy.

Quả nhiên đám lính gác không cười nữa.

Hầu hết bọn họ đều còn nhớ lúc Đồn trưởng mới tới đây từng có rất nhiều quần áo sặc sỡ như vậy, nhưng mấy năm qua gần như đã bán tiệt để đổi lấy tiền mặt, chỉ giữ lại mỗi bộ này để dành thỉnh thoảng lấy ra mặc lúc cần xã giao để giữ thể diện.

Đúng là bọn họ không nên cười anh ta.

- Sếp à, anh nghĩ rốt cuộc hướng đạo kia có tới không? Chúng ta đã chờ suốt từ hôm qua đến giờ mà ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu. Có khi nào cô ta không tới không?

Người lên tiếng là một lính gác đô con, mày dày mắt tròn, râu tóc rậm rạp, cao hơn hai mét, trông có vẻ mất hết kiên nhẫn.

- Không đâu Hổ Kềnh, người tới là hướng đạo thuộc tổ nghiên cứu đặc biệt, mục đích của cô ta là tới khu ô nhiễm số 5.

Thẩm Phi lắc đầu nói:

- Cô ta phải đến khu ô nhiễm số 5 khảo sát nên chắc là sẽ tới thật đấy.

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng thật ra Thẩm Phi cũng đang lo ngay ngáy. Anh ta không kìm được mà dõi mắt ra xa, than thở:

- Lạ thế không biết, đáng lẽ phải đến từ lâu rồi mới đúng. Hướng đạo toàn mặc váy lụa trắng rất bắt mắt, mọi người chú ý nhé.

Thật ra có một đồn biên phòng đóng gần khu ô nhiễm số 5 hơn chỗ này nên vốn dĩ hướng đạo sẽ không tới đây, nhưng Thẩm Phi đã cố ý nhờ vả ông anh họ hàng xa tít tắp của mình.

Người anh họ kia tên là Roy, rất có tiếng nói trong tổ nghiên cứu đặc biệt. Thẩm Phi đã tốn không ít công sức, luôn miệng hứa với anh họ rằng mình sẽ chăm sóc hướng đạo họ cử đến thật chu đáo, bấy giờ Roy mới đồng ý để hướng đạo kia đến sống tại đồn biên phòng Đông Tân của họ trong thời gian làm khảo sát.

Một khi hướng đạo tới chỗ họ ở thì chắc chuyện kia vẫn còn chút hy vọng.

Cậu lính gác có biệt danh Hổ Kềnh kia hừ một tiếng, phàn nàn:

- Nếu đến thật thì sao chứ, đâu phải mấy năm qua Tháp Trắng chưa điều hướng đạo tới chỗ chúng ta. Nhưng hễ tới là họ toàn chê chỗ chúng ta không ở nổi, chê đồ ăn không ngon, lần nào cũng làm ầm lên đòi về, có ai thật lòng muốn giúp đỡ chúng ta không?

Có người tiếp lời cậu ta ngay:

- Phải đó, cái đứa năm ngoái vừa đến đồn biên phòng, vô tình trông thấy dạng thú nhân của Hổ Kềnh là ngất ngay tại chỗ. Sau khi tỉnh lại, năn nỉ kiểu gì nó cũng không chịu ở lại, xách vali chưa kịp mở chạy thẳng luôn. Ha ha ha.

- Vậy nên lần này mấy đứa ráng ngoan chút cho anh nhờ.

Thẩm Phi bực bội răn cả bọn:

- Không được phép chửi thề, không được phép biến thành dạng thú nhân, lo cất cho kĩ thể tinh thần, không cho phép đứa nào thả lung tung đâu đấy.

- Ơ sao phải thế ạ?

- Vậy thì nghẹn bỏ bà!

- Đúng thế, hướng đạo thì hay rồi, cứ làm như báu lắm không bằng!

- Em không muốn bê trà rót nước phục vụ cái bọn suốt ngày mặt nặng mày nhẹ ấy đâu. Mình cứ nhiệt tình cho lắm vào rồi toàn bị tạt gáo nước lạnh!

- Lũ khốn nạn ở Tháp Trắng có bao giờ xem chúng ta là người đâu!

Cả đám lính gác bắt đầu nhao nhao chửi bới.

- Thế mấy đứa muốn sao đây?

Thẩm Phi quay đầu lại quát lên:

- Bộ muốn thấy Reichert chết hay gì?

Nghe vậy, đám lính gác đều im bặt.

Thẩm Phi quét ánh mắt giận dữ qua từng khuôn mặt lính gác một, ai bị anh ta nhìn cũng hổ thẹn cúi gằm mặt xuống.

- Rốt cuộc mấy đứa còn nhớ thằng Rei giờ ra sao không hả?

Cuối cùng, Thẩm Phi nhìn chằm chằm kẻ đầu têu gây sự là Hổ Kềnh, lạnh lùng nói:

- Hổ Kềnh, mày nói đi. Chỉ cần mày thốt ra câu không muốn cứu mạng Đồn phó chúng mày thì giờ tao sẽ không nói gì nữa, quay đầu về luôn, mẹ kiếp ai muốn đứng đây chờ hướng đạo chứ!

- Sếp ơi, em không có ý đó đâu ạ.

Cậu lính gác đô con cúi đầu xin lỗi:

- Em xin lỗi anh, em biết sai rồi.

- Thế thì nghe rõ đây, bao giờ hướng đạo tới, mấy đứa nhớ giấu hết tật xấu đi biết chưa?

Thẩm Phi chỉ từng người một, dặn:

- Lo mà nhớ cho kỹ, lúc nào cần cúi đầu thì phải cúi, lúc nào cần khom lưng thì phải khom, lúc nào cần bê trà rót nước thì phải bê trà rót nước, đứa nào dám làm hỏng chuyện thì sống không yên thân với tao đâu.

- Sếp đừng nói nữa.

Hổ Kềnh đấm vào thùng xe thề thốt:

- Nếu con ấy có thể cứu sống Đồn phó thì đừng nói là bê trà rót nước mà dẫu phải quỳ xuống liếm giày cho nó em cũng chịu hết.

- Giày gì?

Đúng lúc này, một giọng con gái chen ngang.

Thẩm Phi ngoái lại nhìn, thấy một cô gái đang đứng trước mặt mình.

Cô gái này mặc bộ đồ thể thao tối màu rộng thùng thình, xắn tay áo tới khuỷu tay, giắt một khẩu súng bên hông, đeo chiếc ba lô không to lắm, ngoài khuôn mặt trắng trẻo và bàn tay nhỏ nhắn thì trông chẳng có chỗ nào giống hướng đạo cả.

- Cho hỏi anh có phải là lính gác Đông Tân không?

Cô hỏi.

- Đúng, tôi là Thẩm Phi – Đồn trưởng Đồn biên phòng Đông Tân.

Tuy đã xem ảnh nhưng Thẩm Phi vẫn thấy ngờ ngợ:

- Cô... Cô là...?

- Lâm Uyển – Nhân viên tổ nghiên cứu đặc biệt.

Lâm Uyển chìa thẻ công tác ra.

- Phi thuyền gặp sự cố dọc đường nên tôi phải quá giang xe đến đây.

Giọng cô rất bình thản, nghe không câu nệ mà cũng chẳng nhiệt tình gì.

Nhưng Thẩm Phi lại mừng quýnh như bắt được vàng, phấn khởi đến độ chẳng biết để tay chỗ nào.

Anh ta ân cần đón lấy chiếc ba lô của Lâm Uyển, đưa cho cái bọn đang ngó dáo dác đằng sau rồi tự mình mở cửa xe cho Lâm Uyển.

- Tôi có nghe kể chuyện các cô bị lạc vào khu ô nhiễm.

Thẩm Phi thân thiện nói:

- Đúng là không dễ dàng gì, tôi cứ lo mãi, sợ cô không tới.

Hướng đạo năm ngoái tới đây đã mang theo bảy tám cái vali, suýt thì không nhét vừa phía sau xe, vậy nên lần này Thẩm Phi cố ý gọi mấy anh em tới phụ xách hành lý.

Ai ngờ người lần này tới lại có phong cách khác hẳn, chỉ mang mỗi cái ba lô.

Đám lính gác ngồi hết sau xe jeep còn Thẩm Phi tự lái xe, mời Lâm Uyển ngồi ghế phụ.

Chiếc jeep này là phương tiện di chuyển duy nhất của đồn biên phòng. Nó đã cũ lắm rồi, sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần, tuy vẫn chạy được nhưng nội thất bên trong thì chẳng ra làm sao, tuy trước khi đến đây Thẩm Phi có gọi người nghiêm túc cọ rửa lau chùi nhưng trông vẫn hơi cũ nát.

Từ bến tàu tới đồn biên phòng phải đi qua một con đường đất dài cực kỳ xóc nảy.

Để tạo ấn tượng tốt với hướng đạo mới đến, trước khi đi, Thẩm Phi đành tháo con thú bông duy nhất của con gái ra, nhờ vợ thức suốt đêm may cho một cái nệm lót mềm mại, cố ý đặt ở ghế Lâm Uyển.

Lúc Lâm Uyển đặt mông xuống cái nệm kia, Thẩm Phi bên phía ghế lái không kìm được mà liếc trộm cô.

Cô hướng đạo trẻ lên xe, chỉnh tấm nệm lót một chút để ngồi thoải mái xong là không nhúc nhích gì nữa, cũng chẳng nói năng gì, mặt trông rất vô cảm, cứ chống cằm nghiêng đầu nhìn con đường bùn đất lùi dần về sau, có vẻ rất chán chường.

Là một người lạnh lùng đây.

Thẩm Phi bắt đầu thấy hơi căng thẳng.

Anh ta biết bây giờ bảy tám đứa ranh đang đứng hoặc ngồi sau thùng xe chắc chắn luôn dỏng tai nghe ngóng động tĩnh trong xe, chờ anh ta lên tiếng.

Tai đám lính gác kia thính hơn bất cứ ai.

- Chuyến này cô hết ngồi phi thuyền lại phải đi nhờ xe nên chắc mệt lắm nhỉ?

Cuối cùng Thẩm Phi cũng lấy hết can đảm thốt ra một câu hỏi thăm nhảm nhí.

Hướng đạo không đáp, chỉ dời ánh mắt đang hướng ra ngoài cửa sổ sang anh ta, mặt vẫn lạnh tanh như thể không muốn nói chuyện.

Thẩm Phi tắc tị, nhưng anh ta lại không thể không nói tiếp, thế là đành cố nén xấu hổ trình bày:

- Đáng ra tôi phải đợi cô nghỉ ngơi mấy ngày để điều chỉnh trạng thái rồi mới nên mặt dày nhờ vả cô mới phải.

Nụ cười trên môi Thẩm Phi trông hơi giả trân vì lâu lắm rồi anh ta chưa khép nép cầu cạnh ai nên không quen lắm.

- Nhưng mà mấy hôm trước.

Anh ta nghẹn ngào nói:

- Chắc cô cũng biết chuyện khu ô nhiễm số 5 đột ngột lan rộng nhỉ? Một lính gác của chúng tôi đã bị nhốt trong đó.

- Đến khi được mọi người cứu ra, cậu ấy đã bị lũ méo trong đó tra tấn suốt mấy ngày liền, gần như đã hoá điên.

Lâm Uyển chen miệng hỏi:

- Anh muốn tôi khai thông tinh thần cho anh ta à?

- Đúng thế, đúng, đúng là thế.

Hai mắt Thẩm Phi sáng lên, khẩn thiết cầu xin cô:

- Mong cô giúp chúng tôi với, lính gác kia sắp hoá điên rồi, không còn cầm cự được bao lâu nữa. Chúng tôi từng tiêm vài mũi hormone hướng đạo cho cậu ấy mà chẳng ăn thua gì.

- Nhưng trình độ khai thông tinh thần của tôi không cao, chưa chắc đã giúp được anh lính gác sắp hoá điên kia đâu.

Lâm Uyển bình tĩnh trả lời.

Cô chỉ trần thuật sự thật.

Khai thông tinh thần là một công việc rất tỉ mỉ. Hồi cô còn làm ở phòng khai thông thủ đô, đám lính gác từng được cô khai thông tinh thần không ai là không lộ vẻ đau đớn, vậy nên sau này rất ít người dám tới tìm cô.

Lâm Uyển tự thấy mình không có năng lực ở mảng này lắm.

Nhưng câu nói này kết hợp với khuôn mặt không cảm xúc của cô trông rất vô tình.

Hổ Kềnh ngồi sau xe gầm lên một tiếng, toan đứng bật dậy thì bị bảy tám người túm lại, hợp sức ấn cậu ta xuống ghế.

Nữ lính gác đầu đinh lườm cậu ta một phát cháy mắt, không để cậu ta bốc đồng làm hỏng chuyện, dù mặt ai cũng đượm vẻ tức giận và buồn bã y hệt cậu ta.

Thẩm Phi đang lái xe cũng thấy lo sốt vó, anh ta không biết mình nên bắt đầu giải thích với Lâm Uyển từ đâu, bèn nói một tràng.

- Vì cứu người nên cậu ấy mới bị nhốt trong đó. Lúc rìa khu ô nhiễm lan rộng, với tốc độ của cậu ấy thì hoàn toàn có thể chạy ra kịp.

- Khốn nỗi ở đó lại có một ngôi làng tạm, rất nhiều người già và trẻ nhỏ đang sống trong đó.

- Cuối cùng bọn nhỏ chạy thoát được còn cậu ấy thì không, rõ ràng cậu ấy là lính gác có tốc độ nhanh nhất đồn biên phòng.

- Chính mắt tôi, chính mắt tôi đã trông thấy cậu ấy bị thứ kia túm lấy mắt cá chân kéo xềnh xệch vào trong màn sương đen.

- Phải đến ba ngày sau chúng tôi mới cứu được cậu ấy ra, lúc đó cậu ấy đã không còn nói được nữa…

Thẩm Phi biết lúc này mình đã kích động đến mức nói năng lộn xộn.

Anh ta há miệng thở dốc, gắng nuốt cảm giác đang sục sôi trong lòng xuống, cố rặn ra nụ cười trông rất khó coi, than thở:

- Xem này, vì tôi lo quá nên nói năng lung tung hết cả lên. Chúng ta cứ về trước đã, về rồi nói sau.

“Thế này không ổn!” Anh ta thầm nhắc nhở bản thân, “Hướng đạo cần phải giữ tâm trạng bình tĩnh, chuyện khai thông tinh thần đâu phải cứ ép là được, nếu cô ta không chịu thì sẽ xôi hỏng bỏng không mất.”

“Đợi về đến nơi, sắp xếp chuyện ăn ở đâu ra đấy rồi lại từ từ cầu xin cô ta, rồi sẽ có cách thôi. Đừng làm rối tung mọi chuyện lên thế.”

“Chỉ sợ Rei nó không chờ nổi nữa.”

Reichert là cấp dưới xuất sắc nhất của Thẩm Phi, đi lính từ hồi mới 15 tuổi.

Anh ta đã chứng kiến Reichert biến từ một cậu nhóc choai choai thành người Đồn phó ai ai cũng tin cậy, rồi lại phải trơ mắt nhìn cậu ta rơi vào trạng thái sống dở chết dở mà bất lực không làm được gì.

Rõ ràng Tháp Trắng có nhiều hướng đạo có khả năng chữa trị cho lính gác, nhưng bọn họ không dễ gì chịu tới đồn biên phòng.

Khó khăn lắm, khó khăn lắm mới kiếm được một người, anh ta nhất định không thể làm hỏng chuyện được!

Hướng đạo luôn sống vô tư từ nhỏ trong Tháp Trắng làm sao hiểu được nỗi khó khăn của lính gác ở đồn biên phòng, làm sao hiểu được sự lo lắng và đau đớn như đang nằm trong chảo dầu sôi của anh ta lúc này chứ?

Nhưng điều đó cũng chẳng có gì khó hiểu cả, Thẩm Phi tự nhủ.

Hồi xưa lúc còn nhỏ, anh ta cũng sống trong thành phố được Tháp Trắng che chở, trong cảnh yên vui như giấc mộng kia. Khi ấy anh ta cũng giống đám hướng đạo này, làm sao biết được trên đời có nhiều người đang sống khổ sở ở những nơi cằn cỗi nguy hiểm, luôn chịu ảnh ăn bữa nay lo bữa mai, chẳng bao giờ thấy no chứ.

Hồi ấy điều anh ta quan tâm mỗi ngày là gì nhỉ?

Là bánh kem sẽ phủ bơ hay trái cây, là bộ đồ dự vũ hội của mình liệu có đủ tươm tất không.

Có lẽ cô hướng đạo trẻ đến từ Tháp Trắng này cũng giống mình năm đó.

Không thể trách cô ta được, suy cho cùng con người ta đâu thể hiểu cho nỗi đau của người khác khi chưa đích thân chứng kiến hay trải nghiệm chứ.

Xe dừng lại, cổng đồn biên phòng hiện ngay trước mắt.

Thẩm Phi phát hiện mắt mình đã ươn ướt. Anh ta cố gắng kiềm chế cảm xúc, xuống xe đi mở cửa cho Lâm Uyển rồi nhoẻn miệng cười bảo cô:

- Đi thôi, để tôi đưa cô đi xem chỗ ở. Cô cứ nghỉ ngơi đi nhé, xem có thiếu thốn gì không.

- Không tới chỗ anh lính gác kia trước à?

Lâm Uyển lấy làm khó hiểu bèn thắc mắc.

Thẩm Phi ngớ ra.

- Tôi cứ tưởng anh sốt ruột lắm.

Lâm Uyển ra hiệu cho anh ta dẫn đường, bảo:

- Nếu tình thế cấp bách mà lại không có hướng đạo khác thì tôi đành thử xem sao.

“Ông anh này lạ ghê.”

“Rõ ràng lo phát khóc luôn rồi mà còn kêu người ta nghỉ ngơi.”

“Thì đó, không hiểu nổi luôn, loài người sao mà khó hiểu quá trời.”

“Con cá bự chạy rồi, không có cá sờ chán ghê luôn á.”

“Chán ghê á.”

Lời tác giả

Một số thiết lập truyện (hầu hết là thiết lập riêng của tác giả):

1. Sau Đại thảm họa, dân số thế giới giảm mạnh, những người còn sống sót sẽ tụ lại một chỗ để sinh sống, vậy nên trong truyện sẽ xuất hiện những cái tên đủ cả Đông lẫn Tây.

2, Thể tinh thần là sinh vật ảo, không phải động vật thật. Chúng có thể đi xuyên tường bò dưới đất bay trên trời, thay đổi kích thước và hình dạng, mọi thứ chỉ phụ thuộc vào sức mạnh của người chủ.

3. Thể tinh thần của lính gác có thể xuất hiện độc lập, cũng có thể hợp nhất với lính gác, vậy nên thỉnh thoảng lính gác sẽ có hình thái thú nhân, dù ở ngoài thế giới thực hay trong thế giới tinh thần.

4. Mỗi chiếc tua bạch tuộc đều có khả năng suy nghĩ độc lập. Thể tinh thần của nữ chính là Kraken nên sẽ có đặc điểm của loài bạch tuộc, mỗi cái xúc tu đều có tính cách và suy nghĩ riêng. Vậy nên có cái hơi ngây thơ đáng yêu, vài cái khác lại khá biến thái. Bọn chúng đều là hiện thân một nét tính cách nào đó của nữ chính.

5. Suy nghĩ thể tinh thần đều phản ánh mong muốn của chủ nhân, chẳng qua có vài người không chịu thừa nhận mà thôi.