Xăm Vào Tim, Khắc Vào Tâm

Chương 12: Một phần thỏa thuận, chín phần ép buộc



Chỉ qua một lời nói của mẹ Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan đã ngay lập tức hiểu được ẩn ý phía sau. Bà ấy vì không chấp nhận được chuyện Giả Khinh Huân trở mặt với gia đình để chọn ở bên cô, thế nên bà ấy muốn ép cô vào con đường cùng.

Thấy Hoán Hiểu Đan im lặng nhìn mình, nét mặt cũng như đã hiểu rõ nguyên nhân, mẹ Giả Khinh Huân không vòng vo nữa mà nói thẳng: “Đừng nói là viết một bài đính chính, viết một bài chuyển hướng dư luận để ca ngợi cô thì đối với tôi dễ như trở bàn tay. Chỉ cần cô buông tha cho Khinh Huân, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa, gia đình chúng tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu.”

“Tôi không bám lấy Khinh Huân, là anh ấy không chịu buông tay tôi.”

Nghe được lời phân trần của Hoán Hiểu Đan, mẹ Giả Khinh Huân bỗng cười nhạo thành tiếng: “Cô chưa bao giờ tự nhìn nhận lại bản thân mình sao? Xuất thân, học vấn, ngoại hình, tính cách và cả tương lai đều không có, còn mang thêm một án tích giết người. Cô có gì để Khinh Huân sống chết đòi bám lấy?”

Liên tục bị mẹ Giả Khinh Huân tỏ rõ sự xem thường, Hoán Hiểu Đan không xấu hổ cũng chẳng tức giận, thay vào đó là bình thản hỏi ngược lại: “Với chuyện này, tôi nghĩ một người mẹ như bác phải hiểu rõ con trai mình chứ? Hai năm tôi ngồi tù, Khinh Huân thà trở mặt với gia đình cũng không bỏ tôi một mình, bây giờ bác lại cho rằng tôi bám lấy anh ấy không buông, lời nói của bác có phải đã quá mâu thuẫn với sự thật không?”

Bị bắt bẻ ngược lại từng chút, sắc mặt của mẹ Giả Khinh Huân dần trở nên xám xịt. Tuy nhiên bà không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, trực tiếp đưa ra lời đề nghị, ẩn theo ý đe dọa.

“Chỉ cần cô ngoan ngoãn biến mất khỏi cuộc đời của Khinh Huân, gia đình tôi sẽ chu cấp cho cô và mẹ cô một khoản chi phí để đến nơi khác xây dựng lại cuộc sống. Còn ngược lại, không chỉ cô, mà ngay cả mẹ cô cũng sẽ khó sống yên ổn.”

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng thể hiện rõ sự căm ghét của mẹ Giả Khinh Huân, cơn tức vừa cuộn trào nơi lồng ngực của Hoán Hiểu Đan thoáng lắng xuống, hai bàn tay đang nắm chặt cũng khẽ buông lỏng.

Hoán Hiểu Đan bỗng cong cao hai khóe môi cười nhạt, từ tốn buông lời đáp trả: “Là gia đình bác không dạy được con, không giữ được con, bây giờ lại muốn lấy mẹ tôi ra để uy hiếp tôi sao? Được thôi, nếu gia đình bác động đến mẹ tôi, tôi cũng sẽ khiến gia đình bác mãi mãi mất đi Giả Khinh Huân.”

Dứt lời, Hoán Hiểu Đan thản nhiên lướt qua biểu cảm trừng mắt nổi giận của mẹ Giả Khinh Huân, cô quơ lấy hai mẫu báo trên bàn xong liền xoay người bỏ đi.

Ban sáng khi rời khỏi nhà, Hoán Hiểu Đan nói chỉ đi khoảng vài tiếng, kết quả Giả Khinh Huân đợi đến trưa cũng không thấy cô đâu, thậm chí điện thoại của cô cũng luôn trong tình trạng khóa máy.

Trong lúc Giả Khinh Huân đang ngồi trong nhà, sốt ruột đến run tay run chân thì từ ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân. Theo phản xạ, Giả Khinh Huân lập tức ngước mặt nhìn lên, nhưng khi thấy người đứng ở cửa là Chi Linh, nét mong chờ trên gương mặt anh chớp mắt đã tan biến.

Chi Linh đứng ở cửa không bước vào, thấy sắc mặt tối tăm của Giả Khinh Huân, cô ta ngập ngừng mở lời: “Anh Khinh Huân, cha em tìm anh có việc.”

Qua vài giây sau kể từ lúc Chi Linh nói, Giả Khinh Huân mới miễn cưỡng đứng dậy cùng cô ta đến gặp chú Trần.

Khi Giả Khinh Huân và Chi Linh cùng vào nhà chú Trần, đúng lúc Hoán Hiểu Đan từ ngoài về. Từ phía xa thấy hai người họ đi cùng nhau, một bên khóe môi của cô nhếch nhẹ, nỗi buồn trong lòng lại thêm phần chất chứa.

Lúc Giả Khinh Huân từ nhà chú Trần trở về, phát hiện trên bàn xuất hiện những hộp đồ ăn chưa mở nắp, biết Hoán Hiểu Đan đã về tới, anh vội leo lên gác xép kiểm tra.

Quả nhiên, khi vừa mở cửa đã thấy Hoán Hiểu Đan nằm bên trong phòng, Giả Khinh Huân nhanh chóng leo vào, tiện thể kéo cửa đóng lại.

Hoán Hiểu Đan nằm xoay mặt vào trong góc phòng, phần tóc ở gáy và lưng đưa ra của cô vẫn còn ẩm ướt do chưa lau khô sau khi tắm. Đến gần chỗ Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân cẩn thận chạm tay lên vai cô, nhẹ giọng gọi: “Hiểu Đan, em đi đâu sáng giờ vậy?”

Nghe thấy tiếng gọi nhỏ nhẹ của Giả Khinh Huân, nhưng vẫn không thể xóa được hình ảnh về mẹ anh trong đầu, Hoán Hiểu Đan vẫn vờ nhắm mắt, tuy nhiên những ngón tay đã bất giác siết lại.

Có điều, Giả Khinh Huân không chịu để yên, anh cố kéo Hoán Hiểu Đan nằm ngửa ra để nhìn rõ biểu cảm, lúc này cô cũng không che giấu nữa mà mở mắt nhìn anh.

Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt hiền lành vô tội của Giả Khinh Huân, lòng dạ Hoán Hiểu Đan lại càng thêm rối bời. Cô không trách anh che giấu chuyện mẹ anh viết báo đổ mọi lỗi lầm lên cô, cô chỉ trách tại sao cả hai lại xuất hiện trong cuộc đời của nhau, để rồi phải chịu những dày vò không nên có.

Trông thấy Hoán Hiểu Đan ngẩn người không chớp mắt, Giả Khinh Huân bất an dò hỏi: “Em...”

Giả Khinh Huân còn chưa kịp nói, Hoán Hiểu Đan bỗng túm lấy cổ áo thun của anh kéo mạnh xuống, thoáng chốc môi đã chạm môi.

Trước hành động bất ngờ của Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân sững sờ tròn mắt. Nhưng suy luận trong đầu anh còn chưa hình thành, cô đã tiếp tục hé miệng ngậm lấy cánh môi anh, bàn tay đang nắm cổ áo anh cũng trượt dần xuống ngực.

Với tình cảnh hiện tại, tuy chưa nắm được vấn đề, nhưng Giả Khinh Huân cũng có thể chắc chắn đã có chuyện xảy ra với Hoán Hiểu Đan. Vậy nên trước khi diễn biến đi quá tầm kiểm soát, anh muốn mọi chuyện phải thật rõ ràng.

Suy nghĩ vừa hiện lên, Giả Khinh Huân liền chống tay xuống nền gỗ nhướn thẳng người dậy, tránh đi nụ hôn chủ động của Hoán Hiểu Đan.

Thế nhưng lần này Hoán Hiểu Đan còn quyết tâm hơn cả Giả Khinh Huân, anh vừa ngồi lên thì cô đã chuyển người, đẩy anh ngã nằm xuống.

Chớp mắt, Hoán Hiểu Đan đã ngồi chặn trên bụng Giả Khinh Huân, không cho anh cơ hội trốn tránh.

Quan sát biểu cảm khác thường của người con gái đang ngồi trên người mình, Giả Khinh Huân càng tin chắc đã có chuyện.

Ánh mắt Hoán Hiểu Đan như kẻ mất hồn, nụ cười cũng thoáng lên sự chua xót.

“Khinh Huân, đủ rồi, chia tay thôi. Xin anh đừng khiến gia đình anh có thêm lý do động đến mẹ em. Xin anh... đừng để em phải làm tổn thương anh.”