Xăm Vào Tim, Khắc Vào Tâm

Chương 14: Chống đối và nổi loạn (2)



Giả Khinh Huân nói xong không giải thích thêm, cũng không cho mẹ anh thời gian để hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành thì đã cúp máy. Tuy nhiên sau khi dừng cuộc gọi, Giả Khinh Huân đã cố tình gửi cho bà một tin nhắn.

Khi kiểm tra tin nhắn gửi đến là một đường link của file Drive, mẹ Giả Khinh Huân nửa nghi nửa lo bấm vào xem. Bên trong file là một tệp video MP4, lúc này cảm giác bất an đã bao trùm lấy tâm trí bà.

Mẹ Giả Khinh Huân khẽ nuốt khan nước bọt, tìm tai nghe kết nối với điện thoại, sau đó mới bấm mở video ra.

Video vừa phát đã lập tức vang lên tiếng khóc lóc cầu xin của Hoán Hiểu Đan, trên màn hình là khung cảnh hỗn loạn lúc sáng lúc tối, càng đáng nói hơn là việc Giả Khinh Huân cố tình quay lộ mặt mình.

Nếu video này bị lọt ra ngoài, thì không chỉ riêng Giả Khinh Huân, mà ngay cả ông bà và cha mẹ anh cũng sẽ bị ảnh hưởng danh tiếng tốt đẹp đã gầy dựng bấy lâu.

Nghĩ đến việc Giả Khinh Huân bất chấp làm mọi việc để bảo vệ, níu giữ Hoán Hiểu Đan bên cạnh và không cho gia đình anh động đến, mẹ anh liền tức đến mức ném mạnh điện thoại xuống bàn.

Song song cùng thời điểm, sau khi gửi tin nhắn cho mẹ xong, Giả Khinh Huân khẽ nhếch môi cười hài lòng đặt điện thoại sang một bên. Tiếp đó, anh cúi đầu nhìn Hoán Hiểu Đan nằm dưới thân mình.

Hoán Hiểu Đan nhắm mắt nghiêng đầu sang một bên, đường chân tóc thấm đẫm mồ hôi, đôi mắt cô vẫn còn sưng đỏ sau trận khóc không ngừng.

Bất giác, ánh mắt của Giả Khinh Huân di chuyển xuống cần cổ và bờ vai gầy của Hoán Hiểu Đan.

Cảm giác nóng rần do tiếp xúc da thịt lại tiếp tục trỗi dậy trong cơ thể Giả Khinh Huân, anh không kiểm soát được lý trí hôn lên cổ của Hoán Hiểu Đan.

Tuy nhiên khi môi của Giả Khinh Huân vừa chạm lên da của Hoán Hiểu Đan, bàn tay với sức đẩy yếu ớt của cô đã chạm lên eo anh.

“Khinh Huân... em vẫn chưa hết đau... anh đợi... một lát được không?”

Giọng nói thì thào của Hoán Hiểu Đan cất lên bên tai Giả Khinh Huân, hơi thở của cô trong phút chốc vang lên nặng nề, toàn thân cũng rơi vào tê dại.

“Khinh... Huân...”

Nơi giao hợp thít chặt, “thứ” Giả Khinh Huân đang chôn vùi sâu trong cơ thể Hoán Hiểu Đan cũng càng lúc càng trướng lên, vô tình khiến cho cô bật ra những âm thanh nỉ non trong vô thức.

Giả Khinh Huân khẽ ngước lên, bắt gặp biểu cảm nửa tỉnh nửa mê của Hoán Hiểu Đan, anh không kìm được hôn lên xương hàm của cô.

“Hiểu Đan, em không yêu anh sao?”

Tầm mắt của Giả Khinh Huân dán chặt trên mi mắt đang khép hờ của Hoán Hiểu Đan. Vừa hỏi, bàn tay anh vừa trượt từ xương sườn dọc xuống eo cô, đến xương chậu chợt rẽ ra phía sau nâng một bên đùi cô lên, tựa như muốn nơi giao hợp càng thêm ép sát.

“Hiểu Đan, anh lấy lại công bằng cho em rồi, em đừng nghĩ đến chuyện rời bỏ anh nữa được không?”

Sau câu hỏi của Giả Khinh Huân, mãi một hồi lâu Hoán Hiểu Đan mới mở mắt nhìn thẳng vào anh. Nhìn người đối diện đã mất lý trí, từ đôi mắt đến biểu hiện đều mơ màng khi “ăn trái cấm”, trái tim trong ngực trái của cô lại càng co thắt.

“Khinh Huân, em sẵn sàng cho anh tất cả. Nhưng em không đấu lại gia đình anh, càng không thể làm tổn thương anh.”

“Anh không quan tâm.” Ánh mắt Giả Khinh Huân càng lúc càng mờ đục, giọng nói cũng có chút mơ hồ như kẻ ngấm cơn say.

Bất chợt, Giả Khinh Huân túm lấy hai cổ tay của Hoán Hiểu Đan nhấn chặt xuống nệm nơi đỉnh đầu. Anh cúi thấp người, hơi thở nam tính nặng nề phả trên môi cô, thì thầm trong tình trạng dần mất tỉnh táo.

“Hiểu Đan... nếu em bỏ anh đi, anh sẽ ch...”

Giả Khinh Huân còn chưa kịp nói hết câu, Hoán Hiểu Đan bất ngờ nhướng đầu, dùng môi mình chặn những lời lung tung mà anh sắp sửa thốt ra.

Nhưng trước hành động của Hoán Hiểu Đan, sợi dây tỉnh táo cuối cùng nhằm kiềm chế bản thân của Giả Khinh Huân lập tức bị chặt đứt.

Giả Khinh Huân như con hổ dữ bị xổng chuồng, bao nhiêu sức lực anh dồn nén đều dùng để vồ lấy Hoán Hiểu Đan, dứt khoát nuốt trọn.

Hai tay bị giữ chặt, khoang miệng bị Giả Khinh Huân rút cạn không khí trong vội vàng, phía bên dưới là những đợt tấn công mất kiểm soát đầy gấp gáp. Thoáng chốc, từ đầu đến chân Hoán Hiểu Đan đều đau đớn choáng váng.

Chỉ đến khi Giả Khinh Huân dời nụ hôn từ môi xuống cổ của Hoán Hiểu Đan, động tác ở hông của anh mới chậm lại vài nhịp.

Hoán Hiểu Đan ngửa đầu hít thở bằng miệng, ánh mắt có phần yếu đuối khi khuất tầm nhìn của Giả Khinh Huân bỗng loé lên một tia sắc bén, ngay cả khóe môi đang trĩu xuống cũng bất giác nhoẻn lên đầy dụng ý.