Xanh Xanh Góc Trời

Chương 28: Nói với nhau



Cuối buổi chiều, hội xuân đã vãn học sinh, dòng người tham quan các gian hàng cũng dần trở nên thưa thớt. Dù đúng là đã đi qua nhiều trò vui thật, nhưng tôi vẫn chẳng muốn sự kiện này kết thúc chút nào.

- Vẫn còn cảm thấy chơi chưa đã ấy. - Tôi quay sang nói với Minh.

- Thì chưa hết mà!

- Vãn người kha khá rồi kìa, còn gì nữa đâu. - Tôi phụng phịu.

Minh mỉm cười:

- Không, ý anh là, anh còn muốn đi với em đến một nơi khác.

Ba mươi phút đi xe qua những con đường thành phố, Minh đưa tôi đến bờ sông ở khu vực ngoại ô. Trong khi cậu cất xe, tôi còn mải mê đứng nhìn thảm cỏ xanh rì và dòng nước thong thả dưới trời chiều lung linh. Hít một hơi thật sâu, dường như còn có thể cảm nhận được làn sương mỏng manh, êm nhẹ. Giọng cậu vang lên bên tai, hỏi tôi:

- Đẹp không?

Tôi gật đầu:

- Đẹp lắm!

Rồi tôi chầm chậm đi theo Minh ra chỗ ngồi mà cậu nhắm sẵn trước đó. Từ đây nhìn ra, có thể thấy cả hàng cây xoan sắp nở hoa nối dài mãi đến chân cầu xa tít tắp. Tôi ngồi ngây ngốc nhìn, chẳng để ý Minh đã ngả người xuống, gối lên chân mình.

- Ủa? Tự nhiên ghê ta?

Minh khép hờ mắt lại, đáp vu vơ:

- Người ta bảo nằm như này giúp cho tâm trạng bình ổn rất nhiều đấy. Em thử mà xem!

- Ai hỏi mà bộ trưởng trả lời vậy?

Minh bật cười, rồi đưa mắt ra phía mảnh trời đằng xa. Tôi thì nhìn Minh, thỉnh thoảng lại vuốt nhẹ mái tóc cậu, cảm nhận từng sợi mềm mềm chảy qua các kẽ ngón tay. Nghĩ đến lời cậu hứa hẹn sẽ dành toàn bộ thời gian có thể cho tôi, trong lòng lại chộn rộn cảm giác khó nói. Tôi bảo với Minh:

- Anh không cần phải ở bên người ta mọi lúc như thế, đợt này em đang cần quen dần với tin anh sẽ đi du học mà.

- Kể cả như vậy thì em cũng có thể quen dần cùng với anh, không cần phải một mình. Khi còn có thể, anh không muốn để em phải đơn độc trải qua chuyện gì cả.

Tôi chợt bần thần, Minh lại bảo:

- Với cả... Anh nghĩ chúng mình còn nhiều chuyện cần nói lắm.

Minh nói đúng. Thực sự thì vẫn còn bao thứ vẫn cứ khiến cõi lòng tôi day dứt chẳng yên. Những ngày trước ít gặp mặt nhau dường như cũng đủ khoảng lặng cho bọn tôi ổn định tinh thần và tạm gác những quyết định lớn lại. Nhưng giờ này, rốt cuộc thì cả hai đều phải đối mặt với thực tế.

- Nên là, anh nghe đây.

Tôi hỏi Minh:

- Anh... sẽ đi trong bao lâu?

Tôi hỏi xong, cố hít một hơi thật sâu để đón nhận câu trả lời. Thấy tôi chẳng còn vô thức vuốt nhẹ tóc cậu, Minh nắm lấy tay tôi, ngập ngừng:

- Với ngành học và mục tiêu của anh... thì ít nhất là bảy năm.

Dẫu đã chuẩn bị tinh thần, nhưng con số vừa rồi vẫn cứ khiến cho tim tôi thắt lại. Minh vẫn siết lấy tay tôi, nhưng cả người tôi vẫn hơi đờ đẫn. Nén một hơi thở dài, tôi né tránh ánh mắt Minh cứ nhìn mình chẳng dứt. Dù không nói ra, nhưng chúng tôi thừa hiểu, con số ấy có nghĩa là gì. Cậu ngồi dậy, kề vai sát bên tôi, rồi chỉ tay vào hoàng hôn trước mặt.

- Em trông kìa, màu đỏ cam nhìn đẹp ghê.

Trước câu nói thản nhiên ấy, tôi chẳng cảm thấy dễ chịu chút nào:

- Người ta đang không có tâm trạng ngắm đâu.

- Nhưng anh cảm thấy mặt trời lặn là lúc đẹp nhất, biết vì sao không?

- Vì sao?

- Vì sau khi mặt trời lặn xuống, đó không phải kết thúc, mà là dấu hiệu cho thấy sẽ lại có một ngày mai nữa đang chờ. Đi qua một hành trình, thứ đón đợi mình sẽ lại là một hành trình khác.

Rồi cậu nói, từng chữ như tan dần vào trời chiều phẳng lặng:

- Hành trình hoàng hôn của bọn mình, còn bốn tháng rực rỡ nhất.

Tôi quay sang Minh, bắt gặp ánh mặt cậu long lanh nhìn mình. Minh dang tay ra, để tôi tựa vào rồi cứ thế khóc nấc trên bờ vai cậu. Cậu chẳng nói gì, chỉ chậm rãi vuốt từng sợi tóc lòa xòa quyện chặt cùng nước mắt nơi gò má tôi. Có lẽ cậu cũng thừa hiểu, cho dù tôi cố tỏ ra cứng cỏi để nói rằng mình không còn lo nghĩ nữa, nhưng sâu thẳm trong lòng, phải thật sự rất lâu thì nỗi đau ấy mới có thể nguôi ngoai được.

Đợi tôi thôi khóc, Minh cùng tôi thống nhất xem sắp tới sẽ làm gì cùng nhau, sẽ cùng đi thêm những ngóc ngách nào để in sâu thêm từng kỉ niệm cuối cùng của chúng tôi trên thành phố này. Tối hôm đó, Minh đưa tôi về đến tận chân cầu thang kí túc xá, rồi nhìn tôi đi khuất khỏi tầm mắt mới yên tâm rời đi. Về đến phòng, khi khóe mắt đã ráo hoảnh, tôi thấy Chi mải mê xếp mấy thứ đồ mà nó và Thư cùng nhau mua về.

- Chúng mày vừa khuân cả cái hội xuân về đấy hả? - Tôi hỏi hai đứa, trong khi lướt mắt qua đống đồ nằm ngổn ngang trên bàn nó.

- Không phải, bọn tao ra chỗ hàng lưu niệm và tiệm sách cũ mua mấy thứ linh tinh ấy mà. - Thư nói.

Chi nhìn sang tôi, bảo:

- Có quà cho mày đấy!

- Thật á?

Tôi tò mò chờ đợi, còn nó thì từ từ lấy ra trong túi hai quyển sách dày cộp.

- Uầy! Mày mua kiểu gì đấy?

Tôi không giấu nổi ngạc nhiên, rồi chạy đến chạm vào hai quyển tiểu thuyết còn lại mà tôi chưa sưu tầm được của cố nhà văn Nguyễn Xuân Khánh. Tôi mở ra xem và rờ rờ tay lên vài vệt nhám trên từng trang giấy hơi ngả màu.

- Hồi trước tao tìm hai bản in này mà chẳng thấy.

- Tao cũng nhờ mãi mới có người để lại cho đó. Tặng mày! - Chi nói với tôi.

Tôi chưa kịp hết sửng sốt với hai quyển sách quý giá trên tay thì Chi đã đặt lên bàn tôi thêm một cái hộp giấy. Tôi ngồi xuống ghế, mở ra thì thấy mấy cuộn len, kim đan và mấy dụng cụ lặt vặt. Chưa kịp thắc mắc, nó đã bảo:

- Tao thấy trò này hay hay, định mua về rồi hôm nào thử "vọc vạch" với mày.

- Định tặng khăn len cho người yêu hả? - Tôi trêu nó. - Thế thì cứ bảo luôn, bày đặt kêu là chơi cùng tao.

Chi đáp:

- Đâu có, mấy tháng trước tặng một cái rồi, lần này thêm cái mới để làm gì! Mà nhắc mới nhớ, chẳng bao giờ thấy Khánh đeo, thỉnh thoảng bắt khoác lên cổ để chụp hình sống ảo mà năn nỉ mãi mới chịu.

Tôi vẫn cảm thấy có gì "mờ ám" trong hành động này của nó. Ngẫm nghĩ một lúc, tôi chờ đến lúc Thư đi xuống nhà ăn thì mới "bắt bài" Chi:

- Mày sợ tao sắp chia tay Minh, buồn khổ quá nên kiếm cái gì cho tao giết thời gian hả?

Chắc hẳn là do tôi nói "trúng tim đen", Chi mới đành cười hì hì:

- Đúng là không gì qua mặt được bạn tớ!

Nó đến đứng sát gần tôi hơn, bảo:

- Nhỡ thằng Minh có tồi quá, để mày nghĩ ngợi nhiều, thì mày còn có tao. Tin tao đi, dù có chuyện gì thì mọi thứ cũng dần qua thôi.

Tôi nghe đến đây, câu chữ thốt ra tự dưng ngập ngừng:

- Này...

- Sao?

Cổ họng tôi nghèn nghẹn:

- Tao biết như này có hơi...

- Biết rồi, cứ tự nhiên mà khóc tiếp đi!

Tôi ngả đầu vào nó, nước mắt ứa ra. Chi vừa xoa lưng tôi, vừa hứa hẹn:

- Mày yên tâm, chán quá thì đừng nói là hai quyển, hai trăm quyển tao cũng mua cho mày ngồi "nhai".