Xanh Xanh Góc Trời

Chương 8: Hai người bạn



Sau trận đấu, tôi ra về cùng đám bạn, mang theo một tâm trạng chung không mấy vui vẻ. Một lúc sau, khi đang yên vị trong phòng, tôi nhận ra mình để quên áo khoác ở chỗ trận bóng. Tôi vừa nhanh nhảu chạy xuống tìm, vừa sợ mất, trong lòng thầm rủa cái tính tắc trách của mình.

Nhà thi đấu đã chẳng còn khán giả nào nữa. Tôi e dè bước vào thì tự nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ trong khu vực phòng chờ.

- Trông cái mặt cay cú tội nghiệp chưa kìa! Chết chết, như thế này thì tao không nỡ trêu tức mày đâu. - Giọng của Khánh vang lên, vẫn với ngữ điệu thường thấy.

- Kệ tao! - Minh đáp, giọng nói có phần gắt gỏng.

Tôi ghé mắt nhìn vào, thấy trong phòng chỉ có hai người.

- Thôi, mày thua thảm thế đã đủ khổ rồi, tao kệ mày chứ còn làm gì? - Khánh cao giọng.

- Mày không hiểu đâu.

- Gì?

- Mày còn là người thắng, nên sẽ chẳng bao giờ hiểu.

Sau câu nói của Minh, căn phòng chìm trong vài giây im lặng.

- Có chuyện gì thế...? - Giọng Khánh đầy vẻ ngập ngừng.

Minh không đáp ngay. Một lúc sau, cậu mới trả lời Khánh bằng một câu hỏi:

- Mày chơi bóng rổ, thi học sinh giỏi, thi vào lớp chọn,... là vì mày thích đúng không?

- Chứ sao? Mày không thích chắc?

- Không phải không thích, chỉ là ý muốn của bố mẹ quyết định nhiều hơn. Tao thực sự không hiểu... mình đang chán ngán vì thua hay vì làm bố mẹ thất vọng nữa. - Giọng Minh trầm xuống, ngập ngừng và khàn đặc.

- Lần đầu tiên thấy mày nói về chuyện này.

- Ừ, vì tao cũng chẳng bao giờ kể.

Khánh dường như cảm nhận được rằng, trong lòng người đối diện đang là những tâm sự chất chứa, bởi vậy nên mới không vội nói thêm gì. Quả vậy, Minh nhìn Khánh rồi hỏi một câu:

- Mày có nhớ hồi lớp 7, lúc mà tao với mày đi thi tiếng Anh trực tuyến cấp huyện không?

- Nhớ chứ, đợt đấy mày được thi lên cấp thành phố, còn riêng tao thì chỉ dừng chân với một giải ba.

- Bố mẹ mày có nói gì không?

- Nói ra thì hơi ngại, chứ nhà tao còn đóng khung bằng khen rồi treo lên tường. - Khánh kể lại. - Tao bảo với mẹ là đâu cần phải phô trương thế, lần nào cũng dành riêng chỗ cho những tờ chứng nhận của tao. Tao còn phải bảo mẹ, rằng "so ra với thằng Minh thì con chưa là gì."

- Rồi sao nữa?

- Mẹ tao bảo, "thì nhà bạn Minh tự ăn mừng thành tích của..."

- Không, lần đó tao chỉ có giải khuyến khích cấp tỉnh, bị bố mắng đến mức chỉ muốn trốn trong phòng cả ngày. - Minh cắt lời, khiến người đối diện phải nín lặng.

Dường như phân vân xem nên nói gì mới phải, Khánh đáp lời với sự e dè không thể giấu:

- Chắc mày áp lực lắm...

- Tao rất ghen tị với mày. - Minh nói. - Tao rất ghét phải nhìn thấy mày được gia đình cổ vũ một cách vô điều kiện, bất kể thắng thua, bất kể thành tích cao thấp.

Lại một khoảng dừng ngột ngạt, trước khi Minh giãi tỏ những suy nghĩ trong lòng:

- Tao thấy mình vô dụng và khốn nạn.

- Gì vậy? Mày thua có một trận mà đến mức trở thành một đứa con khốn nạn rồi á? Đồ hâm! - Khánh không kìm được mà chen ngang.

- Không, tao khốn nạn vì đã ghen tị và trả đũa mày.

- Gì cơ?

- Mày thích Chi đúng không?

Nghe đến đây, tôi đứng hình một chút. Câu hỏi vừa rồi thả vào trong thinh không một chút bối rối. Dường như Khánh cũng cảm thấy khó hiểu. Cậu ta ngập ngừng một lúc rồi mới hỏi lại:

- Ừ... nhưng sao?

Minh không đáp ngay, và trong cái không khí im lặng đặc quánh của căn phòng, có vẻ như Khánh đã hiểu ra điều gì đó:

- Mày cố tình tỏ tình với Chi vì muốn tao tức? - Khánh như nổi điên, giọng điệu dồn dập một cơn thịnh nộ.

- Tao xin lỗi. Tao đã thấy ánh mắt của mày nhìn lên sân khấu hôm đó...

Tôi hồi tưởng lại, khoảnh khắc tỏ tình kia ùa về tâm trí.

- Mày là thằng khốn!

"Bụp".

Một cú đấm giáng vào mặt Minh. Tôi như chết sững, tay chân run rẩy. Ánh mắt Minh vẫn lang thang trong khoảng không, nghẹn họng chẳng nói được gì.

- Uổng công lúc nào tao cũng muốn trở thành bạn bè với mày! Mày tưởng tao vô duyên vô cớ mà khiêu khích mày hay sao? Tao sợ rằng một ngày nào đó khi mày không có hứng thú thi đua nữa, tao sẽ không còn cơ hội nói chuyện!

Minh nhìn Khánh, vẻ ngạc nhiên. Nhưng trước sự phẫn nộ của Khánh, Minh không dám giữ ánh mắt đối diện lâu. Khánh lại tuôn thêm một tràng:

- Lúc nào tao cũng thắc mắc, sao mày cứ phải lạnh lùng và tỏ ra khinh ghét như thế? Ghen tị ấy hả? Không phải tao mới là người hay thua hơn hay sao? Sao mày phải làm ra cái hành động khốn nạn thế hả?

Đầu óc tôi như lung lạc đi vì phải tiếp nhận câu chuyện của hai người. Tôi lén rời khỏi nhà thi đấu, trong lòng nặng trĩu. Từng câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu, như một ảo giác không thể lý giải. Tôi chợt nghĩ đến Chi, nếu nó biết được sự thật thì sao? Tôi nên giấu kín chuyện hay tìm cách nói với nó như nào?

Về đến phòng, tôi chẳng buồn xuống nhà ăn cùng đám bạn. Tôi ngồi bó gối một chỗ, không biết phải nghĩ gì. Con người của Minh, hóa ra lại có những khía cạnh mà chỉ nhìn thôi cũng chẳng thể đoán nổi.

Sâu thăm thẳm trong lòng tôi, cảm giác thất vọng dạt đến như một cơn sóng tràn bờ.

Tôi cứ nghĩ mãi, ngồi chán rồi lại đi ra ngoài ban công thẫn thờ trong dòng suy tưởng. Trời đã tối hẳn, những cơn gió chốc chốc lại thoảng qua, nhắc nhở tôi về những gì đang chảy trôi ngoài hiện thực.

- Lam.

Tiếng Chi vang lên sau lưng, tôi giật mình quay lại.

- Sao tự nhiên giật bắn lên thế? - Nó thắc mắc.

- À không, đang mải nghĩ linh tinh ấy mà.

Chi tựa người vào lan can, vô thức cắn móng tay, khiến tôi đoán hẳn là nó cũng đang có chuyện gì. Tôi bèn đoán:

- Đang phải an ủi Minh vì trận thua à?

- Ừ, nhưng chuyện đó thì cũng không vấn đề gì. - Nó kể. - Trước trận này, tao đã chuẩn bị tinh thần xoa dịu rồi, dù gì thì cũng là thể thao, khả năng nào cũng xảy ra được mà.

- Vậy sao mày lại có vẻ suy tư thế?

- Thì... thà như Minh nói với tao là cậu ấy buồn, tao còn có thể ở bên cạnh được. Nhưng đằng này... - Nó ngập ngừng một lúc, tìm cách trình bày chính xác vấn đề của mình. - Dù tao với Minh là người yêu, nhưng tao chưa có cảm giác thực sự kết nối về tinh thần ấy. Đâu phải tao ngại lắng nghe hay an ủi gì, mà Minh cứ không chịu bộc lộ.

Tôi hơi chột dạ, vì trong đầu lại quay cuồng những câu mà Minh và Khánh nói với nhau.

- Mày biết không... - Chi lại tiếp tục.

- Có chuyện gì à?

- Lúc gọi video ban nãy tao mới biết là Minh bị một vết bầm ở trên má.

Tôi hơi giật mình, trong lòng biết rõ nguyên cớ mà lại chẳng thể nói ra, đành ngụy tạo một vẻ ngạc nhiên:

- Thật á?

- Ừ. Thế mà tao hỏi thì cũng chỉ trả lời qua qua.

- Kiểu tỏ ra là mình ổn ấy hả?

- Không hẳn là cố tỏ ra là mình ổn, mà có gì đó hơi xa cách, kiểu như không coi tao là một chỗ dựa tinh thần ấy.

Nghe đến chữ nào của Chi, tôi đều chột dạ đến chữ ấy. Có thể Minh không thực sự có tình cảm với Chi, đơn thuần chỉ là muốn khiêu khích Khánh. Tôi không biết phải an ủi thế nào, chỉ biết vỗ vai nó, nhả ra một câu vô thưởng vô phạt:

- Nghe khó nhỉ.

- Thực ra... - Chi lại ngần ngừ.

- Thực ra sao?

- Tao vẫn luôn cảm giác Minh không nhiệt tình và dành nhiều tình cảm cho tao như cái cách cậu ấy tỏ tình.

Tôi cứng họng, tiếp tục lắng nghe với những đấu tranh trong lòng. Chi nói tiếp:

- Tao cũng hi vọng rất nhiều vào mối quan hệ này, nhưng càng về sau tao càng hoang mang. Hay vì đây là mối tình đầu, tao chưa có kinh nghiệm gì nên mới không thể nhìn ra được thực tế? Chuyện yêu đương đáng lẽ phải khác chứ?

Tuôn ra những băn khoăn xong, Chi quay sang tôi, hỏi:

- Mày thấy chuyện này có kì không?

- À... - Tôi ngắc ngứ. - Mày là người trong cuộc, nếu mày cảm thấy kì thì biết đâu là có chỗ nào đó sai sai thật.

Thấy Chi nghĩ ngợi, tôi lại tiếp tục:

- Tao nghĩ chi bằng mày nói thẳng với cậu ấy xem sao.

- Ừ... - Chi đáp, vẻ mặt đầy suy tư.