Xây Dựng Vương Tọa

Chương 19: Tắm chung



Tối nay bóng đêm tuyệt đẹp. Ánh trăng lành lạnh chiếu xuyên qua cửa sổ, in lên tấm màn che, từng chút một chiếu lên bậc thang được xây từ đá suối nước nóng.

Gian phòng tắm này tương đối rộng rãi, hồ tắm ở chính giữa lớn đến mức có thể đủ cho một người trưởng thành bơi qua bơi lại. Trên bức tường đối diện bức bình phong được xây một cái lò sưởi, ánh lửa tí tách cháy sáng.

Hồ tắm được xây theo kiểu nghiêng và có độ sâu dần, trái nông phải sâu, nơi nông nhất có thể đủ để cho người ta nằm xuống thoải mái, còn nơi sâu nhất thì nước trong bồn vừa vặn đến quá vai.

Hai đầu đều có chạm khắc một con cá chép bằng đá đang rót nước ấm ào ào vào trong.

Trong nước đã được bỏ thêm muốn tắm cùng với một ít hương liệu không rõ tên. Màn sương mù mờ ảo không ngừng tràn ra trên mặt nước, trong màn sương trắng mờ, mặt nước lưu động hệt như có ai đang ôm cây tì bà, không thể nhìn rõ được mà chỉ có thể nghe thấy âm thanh nước chảy róc rách động lòng người.

Thật không hổ danh là phòng tắm của phủ thành chủ, những thứ xa xỉ chỉ thuộc về quý tộc.

Trầm Khinh Trạch lắc lắc đầu, một bên phê phán đám thống trị cặn bã thời phong kiến, một bên thì giãn ra tứ chi, nhắm mắt nằm xuống tại chỗ nông trong hồ nước, hưởng thụ sự sa đọa biến chất này.

Dòng nước chảy ôn nhu tẩy rửa thân thể hoàn mỹ trần trụi của y, từng chút một mà tẩy sạch toàn bộ sự mệt mỏi trên cơ thể từ mấy ngày liên tiếp trước đó, trấn an thần kinh đang căng thẳng tột độ, vuốt thẳng vùng giữa lông mày đang nhíu chặt.

Bốn phía xung quanh yên tĩnh cực kỳ, Trầm Khinh Trạch ngửi thấy mùi hương nhã nhặn kia, đầu dựa vào vách hồ tắm nham thạch, thoải mái đến mức buồn ngủ.

Cho đến khi xuất hiện tiếng bước chân nhẹ nhàng thì y mới đột ngột tỉnh lại.

Âm thanh đó vang lên rất nhẹ, giống như là âm thanh của chân trần đang giẫm lên nền đá, còn có âm thanh sột soạt của quần áo đang cọ sát vào nhau.

Vậy mà lại có người đến! Hay là người hầu?

Hay là...y vốn đã vào nhầm phòng tắm rồi?

Trầm Khinh Trạch nhíu mày, ngồi dậy từ trong nước, bỗng liếc thấy phía sau tấm bình phong được làm theo kiểu gấp khúc và buông thõng xuống đất kia thấp thoáng in lên một thân ảnh cùng với một bộ áo dài rộng thùng thình được tùy tiện khoát trên vai.

"Đi qua tủ rượu của ta, lấy một ít rượu qua đây."

Cậu phân phó với người hầu, giọng nói trầm thấp dễ nghe, trầm đậm do say mỹ tửu.

Sao lại là Nhan Túy! Lông mày Trầm Khinh Trạch nhảy dựng.

Người nọ mở đồ cột tóc, tùy ý để cho mái tóc như suối tuông xuống, lại chầm chậm cởi áo, tháo thắt lưng, đưa tay kéo áo tắm xuống, tùy ý vắt trở lên tấm bình phong.

Bóng dáng của cậu chuyển động phía sau tấm bình phong, trong tình huống này mà đánh giá thì, ngoài cửa còn có người hầu đang đứng chờ hầu hạ, hai người nếu như "thẳng thắng không mập mờ mà đối mặt với nhau" thì đâu có đến mức khó xử lớn đến vậy.

Xung quanh chỉ nhìn thôi cũng biết là không thể trốn tránh được, Trầm Khinh Trạch chỉ đành nhờ vào màn sương trắng dày che đi tầm mắt, chui đầu luôn vào trong nước.

Y hệt như một con cá trơn bóng, yên lặng không một tiếng động mà bơi đến đầu sâu nhất bên kia của cái hồ, hít sâu một hơi, để cho lá phổi được lấp đầy không khí, dùng cái tư thế lặn dưới nước yêu cầu độ kỹ thuật cao, lúc thật sự không thể nhịn nổi nữa thì chỉ lộ mỗi cái mũi lên để thở.

Một lát sau, Nhan Túy không một mảnh vải, chân trần bước lên bậc thang bằng đá, quả nhiên là chọn nơi nông nhất trong hồ nước để xuống, nửa nằm nửa tựa lên, lười biếng tựa lên tường hồ.

Dòng nước ấm bao lấy cậu, hai mắt Nhan Túy hơi nhắm lại, chầm chậm thở ra một hơi thở thoải mái từ mũi, tạo nên âm thanh.

Âm thanh ngâm mình như có như không này thuận theo dòng nước chảy mà lọt vào tai của Trầm Khinh Trạch hệt như bị phóng đại lên đến mấy lần, vừa mông lung lại vừa mờ ám, không ngừng chọc ghẹo dây thần kinh đang căng thẳng cao độ của y.

Cứ như ăn trộm lẻn vào ký túc xá nữ sắp bị phát hiện, nơm nớp lo sợ nhưng cũng không thể khống chế được sự kích thích vô lý được âm ỷ sản sinh ra.

Nhan Túy dường như vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường ở nơi nước sâu kia, cậu vắt một khuỷu tay lên thành hồ, cánh tay còn lại thì đang thả một con vịt nhỏ bằng gỗ trên mặt nước.

Lúc ngón tay nhợt nhạt gảy gảy thành ngọn sóng, con vịt nhỏ dáng vẻ ngây thơ nghiêng trái lắc phải, bơi qua bơi lại theo dòng nước.

Rõ ràng là một món đồ chơi ấu trĩ vô vị, thành chủ đại nhân sắc bén ngang ngược khi trước lúc ở một mình cũng thật biết chơi đùa.

Chỉ là khổ cho Trầm Khinh Trạch.

Thanh niên nín thở dưới nước hệt như một cái cây mọc tại đó, không hề nhúc nhích, đến nhả bọt khí cũng sợ sẽ gây ra động tĩnh, bị đối phương phát hiện.

Lúc này, người hầu vừa vặn đem rượu đến, đem khay đựng rượu đựng bầu rượu và ly rượu để bên cạnh hồ nước.

Thừa cơ lúc Nhan Túy quay đầu châm rượu và tiếng bước chân của người hầu để che giấu, Trầm Khinh Trạch cẩn thận, khe khẽ ló nửa cái đầu lên để hít thở, trước lúc đối phương xoay đầu lại, lại nhanh chóng lặn xuống nước.

Bên tai trừ âm thanh tiếng nước chảy ùng ục ra thì chỉ còn lại âm thanh Nhan Túy tự châm, tự thưởng rượu.

Trầm Khinh Trạch mặc dù không thấy được nhưng trong đầu lại bất giác hiện ra một màn kinh động vừa nãy, lúc đối phương ngửa đầu uống rượu, cái cổ thon dài, hầu kết chuyển động lên xuống, lúc giọt nước xuôi theo bờ vai chảy xuống, để lại một vệt nước trong vắt uốn lượn.

Trầm Khinh Trạch lần đầu tiên đối diện với giá trị nhan sắc của Nhan Túy mà sinh ra sự tò mò mãnh liệt----

Có người sinh ra đã xinh đẹp sẵn, còn chính mình thì đành phải dựa vào tiền, so sánh với người ta đúng là tức chết mà!

Phòng tắm an tĩnh, một người thì an nhàn thư giãn gân cốt, một người thì căng thẳng rụt đầu lẩn trốn, chỉ có dòng nước chảy xung quanh là biết được một màn "tắm chung" kỳ lạ này, gợn sóng cuốn lấy hơi thở của cả hai, từ đầu này chảy tới đầu bên kia, vô hình trung hòa thành một thể.

Đúng vào lúc Trầm Khinh Trạch không nhịn nổi nữa, nhất thời bất cẩn nhả ra từ miệng một bong bóng khí nhỏ, ùng ục nổi lên mặt nước.

Nhan Túy đang chơi đùa cùng với con vịt nhỏ dừng động tác trên tay lại, vờ như lơ đãng mà nâng tầm mắt lên nhìn ra phía khu nước sâu của hồ, hướng sương mù lượn lờ phía xa xa, ánh nhìn thờ ơ phớt qua.

Cậu hơi nghiêng người về phía trước, vừa muốn đứng dậy, toàn thân Trầm Khinh Trạch căng cứng, chỉ cảm thấy như có một cây búa đang gõ nhịp vào tim mình.

Thịch thịch thịch----

Cậu đừng có qua đây nhaaaaaaaaaa-----

Đúng vào lúc này, một trận tiếng bước chân dồn dập cứu vớt y.

"Thành chủ đại nhân."

Người hầu vội vã mà đến kia không dám ngước đầu nhìn thẳng vào cậu, chỉ đứng cách xa xa sau tấm bình phong mà trình bẩm.

Nhan Túy lại dùng cái thần thái thảnh thơi mà dựa người trở về, năm ngón tay chải vuốt mái tóc dài bồng bềnh trôi trong nước:

"Có chuyện gì?"

"Lúc nãy chủ tế đại nhân phân phó thần chuẩn bị nước nóng để tắm, thế nhưng đợi đến khi thần quay lại thì chủ tế đại nhân ngài ấy... Không thấy ngài ấy đâu nữa ạ! Thần và tùy tùng của ngài ấy đã tìm hết xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy người, có cần phái thị vệ của phủ thành chủ đi tìm không ạ? Để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn."

Trầm Khinh Trạch nín thở dưới nước, phồng má, tức điên người, nghĩ, là do tay chân ngươi chậm quá thì có! Nhớ mặt ngươi đấy!

Bên hướng nước nông truyền đến tiếng cười nhẹ:

"Không cần đâu, Trầm chủ tế vừa mới đến, có lẽ là rượu vào say quá, đang lạc đường ở nơi nào thôi, ngươi lui xuống đi."

Người hầu sững người:

"Vâng."

Cửa lớn phòng tắm két một tiếng đóng lại, làn gió nhẹ nhàng thổi qua tấm lụa mỏng buông lơi xuống, mơ hồ lộ ra gò má đỏ bừng say rượu của Nhan Túy.

Nhan Túy gập khuỷu tay, chống lên má, tựa như đang nghĩ đến chuyện gì đó thú vị:

"Lạc đường à?"

Trầm Khinh Trạch đang ở dưới nước mà giật mình, suýt thì sặc nước --- thằng nhóc này phát hiện ra mình rồi?

Ý cười trên mặt của Nhan Túy càng đậm:

"Hay là, muốn đến nơi mà mình không nên đến?"

Trầm Khinh Trạch sởn cả tóc gáy, rõ ràng là đang lặn trong nước nhưng lại cảm thấy sau lưng ướt đẫm mấy tầng mồ hôi.

Thằng nhóc này là đang ép mình xuất hiện đấy hả? Xem câu nói lúc nãy, hệt như là mình cố ý đến để rình xem Nhan Túy tắm vậy.

Cứ trốn mãi thế này cũng không phải là cách.

Phổi đang giục phải đổi ngụm khí mới, nội tâm Trầm Khinh Trạch cũng bắt đầu dao động.

"Ai da, đúng là nghịch ngợm..."

Nhan Túy nói xong, bắt lấy cái đuôi của con vịt nhỏ, kéo con vịt gỗ bị thổi trôi đi mất quay về bên người mình, thả xuống.

Trầm Khinh Trạch: "..."

Má nó! Hóa ra là đang nói chuyện với con vịt!

Thành chủ đại nhân, cậu cuối cùng là cô đơn đến mức nào vậy?

Còn chưa đợi cho Trầm Khinh Trạch thở phào, giọng nói mê hoặc của Nhan Túy lại xuyên qua màn sương, vang vọng trong phòng tắm:

"Ra đây đi, anh còn muốn lặn ở đó bao lâu nữa? Cẩn thận coi chừng tắt thở."

Lời vừa dứt, nơi nước sâu trong hồ nước kia đột nhiên xuất hiện bóng một người trồi lên mặt nước, làm gợn lên một loạt sóng nước, tựa như lan thành một vòng cung hoa bạc trắng.

Nhan Túy lười biếng tựa vào thành hồ, màn sương dày nửa che nửa đậy, chỉ để lộ lồng ngực bóng loáng, bờ vai, mái tóc dài xõa tung tựa tơ lụa màu mực uốn lượn, tản ra trên mặt nước.

Bị người khác xông vào phòng tắm nhìn mình khỏa thân, Nhan Túy lại không giận không phiền mà ngược lại, hào phóng để lộ ra dáng người ưu nhã, thậm chí còn nâng ly, hướng về phía đối phương xa xa bên kia mà cười:

"Không ngờ, chủ tế đại nhân còn có sở thích này, hửm?"

Âm cuối biếng nhác của cậu nhẹ nhàng mà còn kéo dài, hơi nâng cao giọng, tựa như cầm thủ đang gảy lên dây đàn.

Trầm Khinh Trạch trong tình huống cấp bách chỉ kịp bắt lấy tấm áo choàng bào tế mà che trước người mình, chỉ tiếc là áo bào màu trắng bị nước nóng thấm qua khiến cho nó bị xuyên thấu, lộ ra như ẩn như hiện hình dáng đôi bờ vai dày rộng.

Ánh mắt của Nhan Túy hệt như cắm luôn trên người của thanh niên, lúc uống rượu cũng không rời đi nửa tấc, đôi mắt cợt nhả đóng rồi mở, đuôi mắt với màu phớt hồng diễm lệ.

Kẻ không một mảnh vải che thân rõ ràng là Nhan Túy, thế nhưng dưới ánh mắt đầy tính xâm lược của đối phương, Trầm Khinh Trạch dường như có loại cảm giác lỗi, tựa như hai bên đang đổi hoàn cảnh cho nhau.

Ngón tay thon dài của Nhan Túy miết lên môi, thoáng lộ ra đầu lưỡi:

"thật ra thì, nếu anh muốn tắm chung với tôi thì chỉ cần nói một tiếng là được rồi, hồ tắm rộng như vậy, tôi cũng không ngại có thêm anh đâu."

Khóe miệng Trầm Khinh Trạch co rút, giọng nói nháy mắt trầm xuống tám quãng:

"Tôi ngại."

Y gạt nước ra, đem áo bào trắng thấm ướt bao lấy cơ thể, bấy giờ mới xoay người qua, đón lấy ánh mắt cười cười của Nhan Túy.

"Vào nhầm phòng, quấy nhiễu thành chủ đại nhân tắm, tôi thật xin lỗi."

Trầm Khinh Trạch kéo kéo vạt áo dán trước ngực, xúc cảm lành lạnh khiến y nhíu mày,

"Nhưng mà, ngài sớm đã phát hiện ra tôi rồi đúng không?"

Nhan Túy ung dung đùa nghịch con vịt nhỏ:

"Tôi còn vốn cho rằng là thị nữ nào đó ngầm mến mộ mình, nóng lòng muốn hiến thân cơ, nào ngờ, hóa ra là..."

Cậu cười hai tiếng hắc hắc hàm xúc.

Thằng nhỏ này quả nhiên là cố ý chọc ghẹo mình, Trầm Khinh Trạch đen mặt, miệng cười mà mắt không cười:

"Vậy thì đành khiến các hạ thất vọng rồi."

"Thất vọng?"

Nhan Túy nhướng mày,

"Không không, tôi chẳng thất vọng chút nào."

Ánh mắt cậu thuận theo bờ eo của đối phương mà dời xuống phía dưới, lại bị màn sương trắng bốc lên che khuất đi, lại thở dài một tiếng:

"Thật ra thì vẫn có hơi thất vọng một chút."

Trầm Khinh Trạch: "..."

Y dường như nghe thấy âm thanh cây nỏ cuối cùng dưới sự chơi đùa hết lần này đến lần khác bám riết không tha của đối phương mà đứt phựt.

Trầm Khinh Trạch hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm, Nhan Túy nhìn thấy động tác của y, cực kỳ hợp tác mà lùi lùi về sau, trên miệng thì vẫn ha ha cười như cũ:

"Chủ tế đại nhân có gì thì nói, quân tử động khẩu không động thủ."

Trầm Khinh Trạch chậm rãi nheo mắt, không nói một lời, xoay nắm tay, nện xuống mặt nước tĩnh lặng!

Nước trong hồ bỗng nhiên cuộn lên thành một làn sóng cao bằng nửa thân người, hùng hổ ập về hướng của Nhan Túy-----

Trong chớp mắt, đường đường là thành chủ đại nhân, bị dòng nước tắm ấm nóng đổ ập xuống đầu khiến cho đầu cổ ướt mem, mái tóc dài ướt đẫm phủ kín lên, hệt như con gà ác bị vuốt ngược lông lên vậy, nổi trên mặt nước.

Nước chảy xuống trán cậu, dòng nước hệt như bức mành bằng nước chảy xuống cửa, từng đợt nhè nhẹ vỡ ra, dính ướt xuôi theo má.

Có giọt nước trong suốt xuôi theo mái tóc, rơi xuống, tụ lại nơi hõm vai nhỏ dài.

Vừa buồn cười, lại hiện lên vài phần gợi cảm không thể nói thành lời.

Hồi lâu sau, Nhan Túy lặng lẽ vuốt mặt, đôi mắt màu hổ phách nhìn qua nhìn lại, mặt nước bồng bềnh, cậu cắn nửa môi dưới, vậy mà lại có vẻ như tủi thân khó nói:

"Vịt của tôi..."

Trầm Khinh Trạch sững người, nhìn theo ánh mắt của cậu, con vịt gỗ kia đã bị dòng nước đẩy đi xa tít mù, biến mất sau màn sương trắng đang giăng kín phòng, không thấy đâu nữa.

Trầm Khinh Trạch bị ánh mắt oán trách của đối phương khiến cho dở khóc dở cười, chẳng những không có chút áy náy nào, ngược lại còn không nhịn được mà từ lồng ngực tràn ra âm thanh xấu xa, một tràn cười lớn cực sảng khoái.


Y vớ lấy mảnh y phục cuối cùng sang, tự nhiên mà mặc lên rồi định nghênh ngang mà rời đi.

"Chủ tế đại nhân dừng bước."

Nhan Túy chậm rãi vắt nước đọng lại trên mái tóc dài, vén tóc ra sau tai,

"Anh làm mất con vịt của tôi rồi, chi bằng ở lại nói chuyện với tôi đi, huống hồ, nếu anh cứ như vậy mà đi ra, người hầu trước cửa thấy được thì chẳng biết sẽ bị đồn đi như thế nào đâu."

Lúc này thì Trầm Khinh Trạch cũng chẳng gấp đi nữa, dứt khoát kéo cái ghế qua, ngồi xuống bên lò sưởi mà hong khô quần áo.

"Thành chủ đại nhân có gì chỉ giáo?"

"Anh gọi tên tôi là được rồi, mở miệng ra là đại nhân, nghe xa lạ lắm."

Nhan Túy chậm rãi rẽ nước qua, hai cánh tay trắng nõn ghé vào thành hồ, gác cằm lên trên, nghiêng đầu sang nhìn y.

Trầm Khinh Trạch chẳng ừ hử gì, chỉ lật lại áo choàng trên tay, tiếp tục hong trên lửa.

"Lúc nãy dường như anh cười vui lắm thì phải...tôi rất ít khi thấy anh cười, anh toàn làm mặt lạnh, hệt như người khác thiếu nợ anh vậy."

Quanh năm vừa tắm bồn vừa nói chuyện với vịt là Nhan Túy, đối mặt với Trầm Khinh Trạch người lớn này thì cho dù đối phương có không thèm trả lời, cậu cũng có thể tiếp tục tự mình nói chuyện, còn hưng trí bừng bừng.

"Tại sao thế?"

"Tại vì."

Trầm Khinh Trạch thình lình quay đầu trả lời lại cậu một câu, ánh mắt lên án,

"Cậu thực sự thiếu tiền của tôi mà."

Nhan Túy: "..."

Thằng cha này vẫn còn nhớ hả!

"Trả anh đây trả anh đây."

Dư quang của Trầm Khinh Trạch liếc thấy một thứ đồ màu vàng bay thẳng đến chỗ của mình, theo bản năng mà vươn tay chộp lấy, xúc cảm trơn bóng, hoa văn hình lân rõ nét, ánh lửa chiếu lên, ánh sáng chuyển động, lại là mảnh ngọc Long Lân ấy.

Nhan Túy nhún nhún vai:

"Anh cũng thấy đấy, thành Uyên Lưu của chúng ta cũng nghèo rồi, mỗi một đồng vàng cũng hận không thể chẻ thành hai để mà dùng. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên thế chấp cho anh thì hơn."

"Nghèo?"

Trầm Khinh Trạch nhướng nhướng mày, con ngươi hơi hơi chuyển động, đảo một vòng quanh vòng tắm,

"Nghèo mà còn xây cái nhà tắm xa hoa như vầy?"

Nụ cười của Nhan Túy nhạt đi, có hơi cụt hứng:

"Đây là do phụ thân tôi lúc còn sống xây lên, lúc đó mưa thuận gió hòa, nô thú cũng chưa từng đến cướp phá, những quý tộc và quan viên khác đều phục tùng ông ấy, thời cục không khó khăn như bây giờ..."

Trầm Khinh Trạch nhàn nhạt nói:

"Thời cục khó khăn, cậu vẫn còn lòng dạ thảnh thơi mà đến đây hưởng thụ?"

Nhan Túy kéo cái khay đựng rượu qua cạnh mình, lại rót đầy một ly, lười nhát nói:

"Tôi đã mấy ngày không ngủ rồi."

Trầm Khinh Trạch lúc này mới chú đến dưới mí mắt của đối phương là một mảng xanh đen nhàn nhạt, còn rượu kia nữa, chúng cũng không phải là rượu nho của buổi tiệc tối mà là rượu thuốc dùng để nâng cao tinh thần.

Trầm Khinh Trạch buông y phục đang hong khô trên tay xuống, nhẹ giọng nói:

"Vẫn còn có chuyện khó giải quyết?"

"Có rất nhiều manh mối. Phức tạp và hỗn loạn."

Trầm Khinh Trạch hơi ngừng lại giây lát, lại nói: "chuyện chế tác đao kiếm áo giáp mà cậu nói lần trước là dùng để đánh nhau với phản đồ?"

"Không, đối phó với đám người ô hợp này không cần phải tốn nhiều tâm tư như vậy. Tôi chỉ lo là nô thú sẽ lại đến... Thầy phù thủy của chúng chỉ bị tôi khiến cho bị thương thôi, còn chưa chết."

Nhan Túy nhắm mắt, ánh mắt chập chờn, lúc Trầm Khinh Trạch đối mục với ánh mắt của cậu lại chỉ cảm thấy nơi đó ẩn chứa một luồng khí vừa chạm nhẹ là nóng bỏng tay.

Cậu chuyển đề tài:

"Trên bữa tiệc, ánh có nói là có cách để trong thành bình yên an toàn mà sống sót qua mùa đông, thật hay giả?"

Trầm Khinh Trạch gật đầu:

"Thật."

Nhan Túy nhìn y chằm chằm:

"Anh chuẩn bị làm như thế nào? Tôi nghe nói anh đã mua được một trăm mẫu đất ở thôn ngoài thành. Đều là đất hoang cằn cỗi, lẽ nào anh thật sự có tiên thuật? Nhưng mà cho dù anh có thật sự trồng ra được hoa màu thì lúc này chúng cũng lớn không kịp nữa rồi."

Hai tay Trầm Khinh Trạch nâng vạt áo trước lên, xoay mặt về hướng lò sưởi, nhẹ nhàng giũ, đôi đồng tử đen nhánh ánh lên bóng hai đốm lửa nhảy nhót:

"Mùa đông này đương nhiên là không trông đợi được gì. Nhưng mà tôi có thể mua lương thực."

Nhan Túy nhíu mày:

"Bá Cách nói, thành Minh Châu hạ giá sản vật của chúng ta, bán cho chúng ta lương thực với giá cao, đây là sự thực. Tài chính cạn kiệt, đã chẳng còn bao nhiêu tiền để mua lương thực rồi."

"Ai nói tôi muốn bán khoáng sản."

Trầm Khinh Trạch vỗ vỗ làm bay đi số hơi nước trên áo bào, vươn người đứng dậy, vạt áo trắng bạc nhẹ nhàng rũ xuống đất, khuy áo trên cùng tuy còn chưa cài hết, song thắt lưng đã được thắt chặt, lại là chủ tế trang trọng và cấm dục kia.

"Vậy anh muốn bán...đồ sắt à?"

ánh mắt Nhan Túy hơi dao động, lại lắc lắc đầu,

"Không được, chỉ có hai người là anh và sư phụ Lý trong tiệm rèn của anh, cho dù đồ sắt mà hai người làm ra có tốt hơn nữa đi chăng nữa thì trong khoảng thời gian ngắn, căn bản cũng không thể làm ra được số lượng cần đủ, để đổi lấy lương thực thì nhiều nhất chỉ đủ cho gia đình một người nhà anh không phải lo đến chuyện cơm no áo ấm mà thôi."

Trầm Khinh Trạch không giải thích nhiều, giọng điệu bình tĩnh nhưng hiện rõ sự cực kỳ tự tin: "Tôi cần khoáng sản thô từ quặng, số lượng nhiều. Tôi còn cần một nhóm công nhân và nông phu nữa."

Lần trầm mặt này của Nhan Túy rất lâu, sau một lúc mới chậm rãi mở miệng:

"Những việc này tôi có thể giúp anh, nhưng số quặng mỏ bị sụp vẫn còn đang dọn dẹp tu sửa lại, số khoáng sản sản xuất ra được có hạn. Một khi phân cho anh, số có thể bán đi để đổi thành lương thực chỉ còn lại rất ít. Thế nên anh phải hiểu rõ, số khoáng sản này có ý nghĩa gì."

"Nếu anh thất bại, thứ mà chúng ta tiêu hao mất không chỉ là một vài tảng đá, mà là sự nương tựa để sống sót của rất nhiều người trong thành."

Giọng nói của cậu cũng không còn sự trêu đùa giống lúc nãy nữa mà trở nên âm trầm lạnh lùng, cuộc đối thoại này đã không còn là buổi tán gẫu trong lúc tắm chung của hai người nữa.

Mà là một cuộc đàm phán và phân phối quyền lợi giữa hai vị thực quyền của thành Uyên Lưu.

"Nếu không thể đổi về đủ lượng lương thực thì e là công lao ngập trời lúc trước của anh, tôi vẫn sẽ phải hỏi tội anh đấy."

Chẳng biết từ lúc nào, Nhan Túy đã đứng dậy từ hồ tắm, khoác lên một tấm áo ngủ tơ lụa màu đen, thắt lưng lỏng lẻo, lộ ra làn da ẩm ướt, vạt áo bao lấy hai đôi chân dài thẳng tắp, chân trần giẫm lên sàn đá.

Cậu đi đến trước mặt Trầm Khinh Trạch, nhìn thẳng vào mắt y, ánh mắt tựa như hai thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào đáy lòng: "thế nên, bây giờ hối hận thì vẫn còn kịp đấy."

"Như thế mới đúng chứ. Đây mới giống một vị thành chủ đại nhân mạnh mẽ vang dội chứ."

Trầm Khinh Trạch thế nhưng nở nụ cười, y chống một tay lên eo, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt tựa mũi tên, phóng thẳng ra, không thể chống đỡ,

"Mỗi câu mà tôi nói ra đều là nói lời nào giữ lời nấy."

Nhan Túy nhìn y chằm chằm nửa ngày, rồi mới tránh sang chỗ khác:

"Vậy thì tốt."

"Vậy thì thành chủ đại nhân, tại hạ có thể đi được chưa?"

Trầm Khinh Trạch nói như vậy nhưng lại không có ý muốn trưng cầu sự đồng ý của đối phương, duỗi chân đã muốn đi ngay ra ngoài.

"Từ từ."

hai tay Nhan Túy ôm ngực, tự nhiên đi lên trước mặt y,

"Đã nói với anh là bên ngoài phòng tắm có người hầu đang đứng đợi, đương nhiên, nếu anh thành tâm hy vọng gây ra hiểu lầm thì tôi cũng không để ý đâu."

Trầm Khinh Trạch:

"...Thành chủ đại nhân mời đi trước."

Lúc Nhan Túy đi đến chỗ bình phong thì đột nhiên quay đầu:

"Thật ra thì anh cũng không cần căng thẳng quá, nếu có ngày phải hỏi tội thì kỳ thực, trách nhiệm lớn nhất là do tôi."

Trầm Khinh Trạch chớp chớp mắt:

"...Ồ?"

Nhan Túy cười rộ lên:

"Dù sao thì cũng là tự tôi quyết định tin tưởng anh mà."

Trầm Khinh Trạch im lặng trong chốc lát, nhẹ giọng, có hơi chút tò mò:

"Cậu...chẳng lẽ là đang bảo vệ tôi đấy à?"

Lúc này, Nhan Túy đã lách qua tấm bình phong, chỉ để lại cho y một hình bóng cao gầy, bóng người ấy hơi xoay đầu, cười nhẹ:

"Hậu duệ thần bí cường đại của đế quốc sư vẫn còn cần dùng đến sự bảo hộ của bổn thành chủ sao?"

Trầm Khinh Trạch: "..."

Chuyện này không cho qua được rồi đúng không?

Cửa lớn mở ra rồi lại đóng lại, Trầm Khinh Trạch lại đợi thêm lát nữa trong phòng tắm, cho đến khi nơi hành vang vắng vẻ bên ngoài, đám người đi càng lúc càng xa.

Con cá chép bằng đá trong hồ tắm đã ngừng phun nước nóng, màn sương bốc lên trong phòng cũng theo sự nguội đi của nước trong hồ mà từ từ tản ra.

Trong màn nước tại một góc hồ, con vịt gỗ nhỏ đáng thương đang trôi bồng bềnh trong góc, bị gợn sóng đẩy cho không ngừng nhào từ trước ra sau.

Hình như thành chủ đại nhân quên mang theo món đồ chơi yêu thích rồi...

Trầm Khinh Trạch động lòng, tiện tay cầm lấy con vịt trong tay.

Con vịt nhỏ được điêu khắc tương đối tinh xảo, trông rất sống động, đặc biệt là cái đầu tròn lẳng, sờ lên cực kỳ trơn láng, cũng chẳng biết đã bị Nhan Túy chơi đùa bao lâu rồi mới có thể láng bóng đến như vậy.

Trầm Khinh Trạch cầm theo con vịt nhỏ đi đến phòng ngủ của Nhan Túy tìm cậu.

Trong đêm tối, dọc đường đi hầu như không gặp ai, quẹo qua quẹo lại nửa ngày, y cuối cùng cũng đến được bên cửa sổ khép nửa, tìm thấy được chủ nhân của thằng nhóc.

Nhưng mà trong phòng, ngoài Nhan Túy ra thì còn có một người --- là một bà lão.

Bà ngồi trên ghế dài làm bằng gỗ cây lê, hai chân đắp một tấm thảm lông màu nâu sẫm, trên người mặc áo dài may bằng vải sợi gai mộc mạc, lúc xoay người lại, lộ ra một mái tóc trắng đen đan xen, dung mạo trông cũng không già lắm, vẫn chưa đến tuổi sáu mươi, mang máng có thể thấy được phong thái yêu kiều lúc trẻ.

Ngũ quan của bà mơ hồ có vài phần giống với Nhan Túy và Nhan Ân, đôi mắt luôn nhắm chặt vẫn chưa thấy mở.

Trầm Khinh Trạch có phỏng đoán với thân phận của bà, nào ngờ, bà của Nhan Túy vẫn còn sống, càng không ngờ hơn là, chân đã không thể đi lại được, mắt cũng không thể nhìn thấy gì nữa.

Trước đó, y đoán Nhan Túy đồng ý bỏ qua cho chú ruột của mình một phen có lẽ là do kiêng dè danh tiếng của mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, Nhan Túy cũng không hẳn là kẻ xem trọng thanh danh, nguyên nhân lớn nhất e là vì tôn trọng tổ mẫu, không nhẫn tâm nhìn người tóc bạc đưa tiễn kẻ tóc xanh.


Nhan Túy đang quỳ trước gối của bà, mái tóc đen như mực xõa ra sau lưng, bà lão tay cầm một chiếc lược làm bằng gỗ đào đang nhẹ nhàng chải đầu cho cậu.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có duy nhất âm thanh giọng nói ngắt quãng của Nhan Túy truyền ra, Trầm Khinh Trạch vốn cũng không muốn nghe lén bà cháu nhà người ta nói chuyện, nhưng không ngờ lại nghe thấy được tên của mình.

"...Sau đó, không biết Trầm Khinh Trạch đã dùng cái biện pháp bí hiểm gì mà triệu hồi ra được hư ảnh của cự long, dọa cho Côn Bằng chạy mất..."

"...Ngài không biết lúc đó tình huống nguy hiểm như thế nào đâu, dưới chân bọn con là động đất khiến cho rừng núi rung chuyển, cứ như trời sắp sập xuống vậy, đất đá thì điên cuồng rơi xuống, anh ta kéo được con rồi thì chạy về hướng bên trong hang động, suýt nữa thì bị đất đá chôn sống rồi..."

"Còn nữa đấy bà ạ, y còn biết rèn sắt, rõ ràng là y mặt mũi trắng bóc sạch sẽ nhã nhặn, thế nhưng cái quạt góp gió ở trong tay y lại có thể kéo ra được dư ảnh...ngài nói xem có kỳ lạ không?"

"Y là một con người thú vị..."

"Y nói rằng có thể xoay sở được lương thực để qua mùa đông, giúp mọi người bình an sống sót, ngài nói xem, con có nên tin tưởng Trầm Khinh Trạch không?"

Bà lão mỉm cười nghe Nhan Túy liên tục lải nhải trút bầu tâm sự, đề tài câu chuyện hết từ cái này lại ngoặt sang cái kia, thỉnh thoảng lại ừ đáp ứng một tiếng, cực kỳ kiên nhẫn.

Đột nhiên, bà lão hỏi:

"Đứa nhỏ tên Trầm Khinh Trạch đó, con có thích không?"

Nhan Túy đang gối lên cánh tay, thoải mái nhắm mắt, nghe vậy thì phát ra một âm thanh nghi hoặc từ mũi:

"Sao bà lại hỏi vậy?"

"Con nói ba câu hết cả ba cũng không rời khỏi được cái tên của người này." bà lão chải từng chút một tóc sau tai của cậu, cười ôn hòa: "mảnh ngọc gia truyền cũng đã đưa luôn cho người ta rồi."

Nhan Túy mắt cũng không thèm mở lên, lắc lắc nhè nhẹ đầu gối bà, giọng nói lười nhác, dường như đang làm nũng:

"làm gì có? Con chỉ đang tạm thời đem nó làm đồ thế chấp cho y thôi, sau này còn phải chuộc về mà."

Trầm Khinh Trạch đứng lặng hồi lâu trước cửa sổ, yên lặng nhìn vào cái thông báo hệ thống "độ hảo cảm thần bí 5" trên màn hình giao diện chính, thần sắc một lời khó nói hết.

Bà lão cười không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chải mái tóc của cháu mình, hồi lâu mới nặng nề thở dài:

"Bà đã lớn tuổi rồi, cơ thể có khiếm khuyết, không thể ở với con được bao lâu nữa, nếu có người mà con ngưỡng mộ trong lòng thì cứ can đảm mà theo đuổi."

"Bà à."

Nhan túy kéo dài âm mũi, âm thanh càng lúc càng nhẹ, tựa như thể cậu đang thiếp đi trên chân bà,

"Năm sau ngài mới 60 thôi mà, chẳng già chút nào, ngài sẽ ở với con mãi mãi, đúng không?"

"Thằng nhóc ngốc..."

Bà lão cười khẽ, nhẹ nhàng dỗ cậu.

"Con thường hay nghĩ rằng, nếu Trầm Khinh Trạch xuất hiện sớm hơn một chút, có lẽ, ngoại tổ và phụ mẫu đều có thể còn sống, mẫu thân sẽ không đoạn tuyệt với phụ thân để rồi đau buồn mà chết, Nhan Ân thúc cũng không giống như bây giờ, căm ghét con..."

"Nếu người một nhà chúng ta đều còn sống...nếu vẫn như vậy thì tốt biết mấy?"

"Ngài nói xem đúng không?"

Nhan Túy lúc đầu vốn để lộ ra nửa khuôn mặt, giờ chuyển động, chôn cả khuôn mặt vào trong cánh tay, bà lão nhẹ nhàng trả lời, vỗ về đôi vai đang run rẩy của cậu.

"Ngài sẽ không giống bọn họ mà để lại con một mình đâu đúng không?"

Giọng nói khàn khàn của Nhan Túy rầu rĩ truyền đến, cậu cứ như vậy mà truy hỏi, cứ bất an và u sầu như vậy.

Vào giờ khắc này, cậu không còn là thành chủ thành Uyên Lưu thủ đoạn sắc bén, độc tài cứng rắn kia nữa mà chỉ là một đứa trẻ đang quỳ, đang làm nũng dưới gối của trưởng bối để tìm kiếm sự an ủi và dỗ dành.

Xuyên qua ô cửa sổ, Trầm Khinh Trạch chăm chú ngắm nhìn bóng lưng của cậu, ánh mắt phức tạp. Thật khó mà tưởng tượng nổi rằng Nhan Túy vẫn còn có một mặt này, giống như một đứa trẻ khờ dại ngây thơ.

Cuối cùng thì mặt nào mới thật sự là cậu ta đây?

Cuối cùng, y thấp thoáng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Nhan Túy, lúc lọt vào lòng y lại nhẹ nhàng bay bổng, hệt như một con diều đứt dây bị gió thổi bay mất.

"Bà ơi, đừng bỏ con lại...một mình con cô đơn lắm."

Ngón tay Trầm Khinh Trạch đến đây thì khẽ run, tựa như có thứ gì đó im lặng bao phủ lấy, thứ cảm xúc này vừa nặng nề lại vừa nhạt nhẽo, nó khiến người ta cảm thấy chua xót trong lòng.

Y rũ mắt, trong tay là con vịt nhỏ mà Nhan Túy yêu thích bị siết lấy hồi lâu cũng đã xuất hiện độ ấm.

※※※

Ánh trăng sáng lành lạnh như mặt nước, trong bầu không khí yên tĩnh tản mát sự se lạnh của buổi đêm.

Trầm Khinh Trạch khó khăn lắm mới tìm được đường quay về phòng ngủ của mình, đúng lúc bắt gặp được Kim Đại canh giữ ở ngoài cửa đang ngủ gật.

Kim Đại dụi dụi đôi mắt còn đang ngáy ngủ: "đại nhân ngài quay về rồi, ngài đã đi đâu vậy, tôi đã đi tìm khắp nơi luôn đó."

"À, tôi chỉ đi vòng vòng thôi, ngắm trăng."

Kim Đại: "..." ngắm trăng??

Ngày hôm nay thật là dài. - (chương này cũng thiệt là dài...T.T)

Trầm Khinh Trạch thay sang đồ ngủ, gần như vừa dính đầu xuống gối liền ngủ. Áp Áp lắc lắc cả người toàn là lông tơ, nằm sát bên cạnh y để sưởi ấm.

Con vịt gỗ nhỏ bị Trầm Khinh Trạch thần không biết quỷ không hay mà đem về luôn, để bên cạnh Áp Áp, hai con vịt nằm cạnh bên nhau, Áp Áp xoay vòng quanh "anh bạn nhỏ" kia một lát, cuối cùng không chống cự nổi cơn buồn ngủ, đành rúc vào trên người nó mà ngủ luôn.

Trầm Khinh Trạch nằm mơ một giấc mơ dài, trong mơ có mẫu thân hòa ái, thường xuyên đi cùng với phụ thân của mình, có một thời thơ ấu thật hạnh phúc, còn có...

Một nam nhân trần trụi với mái tóc dài, dung mạo tuyệt đẹp đang làm nũng với y-------

※ ※ ※

Ngày hôm sau.

Phủ thành chủ vẫn như thường lệ, từ lúc sáng sớm đã rơi vào bận rộn. Sảnh văn phòng người đến người đi, hầu như chẳng có ai là rảnh tay cả.

Lời nói mà Nhan Túy đã nói qua trong phòng tắm kia rất nhanh đã có kết quả.

Hiệu suất làm việc của quan sự vụ Phạm Di Châu phải nói là rất tuyệt vời, chưa hết một buổi sáng đã tìm đến cho Trầm Khinh Trạch hai mươi nông phu, ngoài ra còn có hơn hai mươi thợ thủ công, có thợ mộc, thợ rèn, thợ xây, thậm chí còn có thợ đóng sửa giày dép.

Những người bị thành chủ đại nhân gọi đến phần lớn đều là gia cảnh khó khăn, bọn họ mặt mũi vàng vọt gầy gò, thiếu dinh dưỡng, quần áo may bằng sợi gai miễn cưỡng che đậy được cơ thể, bọn họ lúc đứng đó ngã trái ngã phải, hệt như một tốp dân chạy nạn.

Đoàn người đông đúc đứng tại quảng trường nhỏ trước cổng phủ thành chủ, vừa tò mò vừa căng thẳng mà chờ đợi mệnh lệnh từ chủ tế đại nhân.

Lực lượng lao động mà Trầm Khinh Trạch có trong tay thiếu khuyết trầm trọng số lượng và nhân tài có kinh nghiệm kỹ thuật, tạm thời không xét đến việc nhóm những người này vàng thau lẫn lộn, chỉ cần là có thể dùng được thì ai y cũng muốn, đợi đến khi sau này có nhiều người hơn rồi thì lại căn cứ vào biểu hiện trong công việc mà từ từ sàng lọc lại.

Sau khi kiểm kê lại số phần thưởng từ nhiệm vụ cốt truyện chính, y cẩn thận nghiên cứu, mở khóa được hệ thống kỹ thuật trồng cây trong một giai đoạn.

Hệ thống cung cấp cho bản hướng dẫn kỹ thuật cơ bản nhất của các công cụ nông nghiệp trồng trọt chăn nuôi và tinh luyện các loại kim loại: guồng nước, đến cả cối đá xay gạo chạy bằng sức nước, máy chạy bằng sức gió hoặc sức nước và thậm chí là máy dệt vải.

Guồng nước là công cụ tiện lợi để tưới tiêu, cối đá được sử dụng rộng khắp để gia công lương thực, thậm chí còn có thể nâng cao hiệu suất nếu đem nó đi giầm khoáng sản.

Máy chạy bằng sức nước và sức gió thì không cần nói nhiều, có nó rồi thì Trầm Khinh Trạch và a Bạch từ nay về sau cũng không cần phải ra mặt, dùng sức người mà thổi lửa cho lò rèn nữa, mà bây giờ thì có thể khiến cho sức lửa cháy trong lò rèn càng mạnh hơn, độ nóng cũng cao hơn.

Còn về phần máy dệt vải, đợi đến khi y tìm được nguồn lông dê phù hợp rồi thì nó có thể phát huy tác dụng lớn vào mùa đông rồi.

Sau khi Trầm Khinh Trạch đại khái đi một vòng, nhìn lướt qua đám người này một lần thì xoay người quay về trên thềm đá trên quảng trường, nói lớn:

"Các vị đang đứng ở đây hôm nay, tất hy vọng có thể dùng sức lao động của mình để đổi lại được thù lao, bây giờ, trước mặt mọi người có một cơ hội việc làm ---------- tôi chuẩn bị thành lập một đại đội hệ thống sản xuất và xây dựng!"

Mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn y, tiếng thì thầm xì xào không dứt bên tai. Bọn họ không hiểu cái gì là đại đội hệ thống sản xuất và xây dựng, bọn họ chỉ nghe rõ được hai chữ thù lao mà thôi!

Chủ tế đại nhân chiêu mộ, cư nhiên còn có thù lao? Đã thế lại còn có thể dùng sức lao động để đổi lấy?

Đây mà món hời từ trên trời rơi xuống ư?

Bọn họ từ trước đến nay chưa bao giờ thấy qua chủ tế đại nhân quý tộc nhân từ và lương thiện như vậy!

Những thành phần dân nghèo ở nơi đáy xã hội phải lăn xả, lúc nào cũng có thể bị giai cấp thống trị gọi đến đuổi đi như bọn họ thì bị triệu đến để làm những việc khổ sai âu cũng là việc bình thường, từ trước đến nay chưa từng nghe sẽ có tiền công, có thể được cấp cho hai phần cơm mới chính là nguyên nhân mà bọn họ đồng ý đến đây.

Mọi người với những niềm vui mừng khác nhau. Phạm Di Châu đứng hầu ở một bên ánh mắt lạnh nhạt quan sát, hàng mi nhíu nhẹ đến khó mà phát hiện được, chủ tế đại nhân có hơi quá nhân từ rồi.

Có gã nông phu sống cùng thôn với bố Lý to gan hỏi:

"Chủ tế đại nhân, ngài không gạt chúng tôi chứ? Thật sự sẽ có thù lao sao?"

Trầm Khinh Trạch khẽ nhướng mày:

"Đương nhiên rồi."

Nhìn thấy ánh mắt mừng đến phát cuồng, không thể tin được của mọi người, y lặng lẽ thở dài, lại lần nữa thật sự cảm nhận được sự tàn khốc của chế độ phong kiến quân chủ.

Trong thành Uyên Lưu, Nhan Túy chính là hoàng đế định đoạt sinh tử. Nếu gặp được thành chủ có tấm lòng nhân hậu thì bọn họ là con dân, còn nếu gặp phải hôn quân phóng túng bừa bãi, những người này sẽ chẳng khác gì nô lệ.

Cho dù là do thành chủ hạ lệnh đưa người già đi tế sống thì mọi người ngoài sự oán hận và thương tâm thì cũng chẳng có ai đứng ra để phản kháng.

Cung cấp lực lượng lao động cũng bị các quý tộc xem thành một loại nghĩa vụ.

Nhận được câu trả lời chắc chắn, đám người sôi nổi, tranh nhau hỏi nội dung cụ thể của công việc, khác hoàn với với sự chết lặng trầm mặc lúc trước.

"Đội sản xuất xây dựng là làm gì? Trồng trọt sao?"

Trầm Khinh Trạch nhẹ nhàng gật đầu: "nói cho chính xác là phân thành đội sản xuất và đội xây dựng. Đội sản xuất thì trồng trọt, chăn nuôi gia cầm, sau này còn cần phải trồng cây giống và trà. Đội xây dựng phụ trách xây dựng những thiết kế mà tôi cần và công cụ sản xuất với quy mô lớn, tôi sẽ cung cấp cho mọi người bản vẽ thiết kế và sẽ chỉ đạo mọi người. Thời gian đầu, chúng ta không có nhiều người, tạm thời sẽ chỉ làm thí điểm thôi, một khi có hiệu quả rồi thì sẽ tiếp tục mở rộng số lượng nhân sự, phát triển đội ngũ."

Mọi người nghe được cái hiểu cái không, gã nông phu tựa như trở thành người phát ngôn của mọi người, hỏi câu hỏi mà mọi người quan tâm nhất:

"Chủ tế đại nhân, vào đội sản xuất xây dựng này thì được bao nhiêu thù lao?"

Mọi người nhỏ giọng bàn tán:

"Mọi người nói xem một tuần có thể được 10 đồng không?"

"Mơ đẹp nhỉ, một tháng thì còn có khả năng."

Trầm Khinh Trạch bị âm thanh thảo luận líu ríu của mọi người khiến cho có hơi đau đầu, y ấn ấn huyệt thái dương, vươn hai tay bình ổn mọi người, thanh thanh cổ họng:

"Mọi người yên lặng, nghe tôi nói."

"Nông phu có sở trường về trồng trọt thì tôi sẽ sắp xếp cho người đó vào đội sản xuất, cung cấp cho mọi người ruộng đất và hạt giống, nông cụ bằng sắt và thậm chí là trâu cày, coi như là tôi thuê nó cho mọi người sử dụng. Sau khi thu hoạch hoa màu, mọi người chỉ cần giao lại cho tôi số lượng lương thuế nhất định, số lương thực còn lại đều thuộc về mọi người, vì thế, thường ngày mọi người làm việc càng chăm chỉ, lương thực thu được càng nhiều thì số lương thực mà mọi người nhận được càng nhiều."

"Năm nay, vì nguyên nhân mà mọi người đều rõ, kho lương thực trong thành vô cùng eo hẹp, vì thế nên năm đầu tiên, lương thuế của chúng ta sẽ nhiều hơn một phần. Sau này thì sẽ căn cứ theo lượng thu hoạch được mà tăng giảm theo từng năm."

Nghe y nói vậy, cảm giác không khác gì so với trở thành tá điền cho lắm, những năm này, được làm tá điền là chuyện tốt đến mức nào, thành Uyên Lưu còn tính là tốt đẹp, giao cho nhà chủ bảy phần thu hoạch, mình thì còn dư lại được ba phần, vẫn còn có thể đảm bảo cho cuộc sống đạm bạc.

Thành Minh Châu cách đây ngoài mười mấy cây số, bọn quý tộc và địa chủ có tiếng là hà khắc với tá điền, đối đãi với bọn họ chẳng khác gì khi đối xử với nông nô, phải giao nộp toàn bộ số lương thực trồng được còn chưa nói, có lúc còn phải chịu đựng sự hơi một tí là đánh mắng từ nhà chủ nhân, phải làm đủ loại việc tạp nham.

Càng huống hồ, chủ tế đại nhân còn nói lương thuế cần nộp lên của năm nay nhiều hơn một phần, vậy chính là phải nộp lên tám phần đúng không?

Nếu như cái này cũng bị tính vào phần thù lao luôn thì...

Mọi người vừa nghe, hai mắt nhìn nhau, sự vui mừng phấn chấn lúc nãy trong nháy mắt biến mất không còn gì, sự yên lặng khó xử bao trùm lấy quảng trường nhỏ.

Quan sự vụ Phạm Di Châu thì lại giãn mặt ra, hóa ra chủ tế đại nhân có ý định này.

Ngay sau đó, hắn lại không khỏi sinh ra một tia khinh thường, cho dù bên ngoài có biểu hiện là tao nhã cao quý, sức mạnh có cường đại siêu phàm đến thế nào thì đến cuối cùng cũng giống hệt với bọn quý tộc dối trá, lòng tham không đáy kia, chỉ biết bóc lột dân nghèo, củng cố địa vị của mình mà thôi.

Tác giả có lời muốn nói: cảm ơn vì đã đón đọc!