Xây Dựng Vương Tọa

Chương 62: Khai hỏa chiến dịch!



Thành Uyên Lưu. Khoảng thời gian phủ thành chủ hạ lệnh động viên toàn thành đã qua hơn nửa tháng.

Trầm Khinh Trạch đầu tư toàn bộ tài chính của mấy tháng trong khố phủ cộng lại vào việc thăng cấp và cải tạo thành chủ.

Các công trình quan trọng như tường thành, thương khố và y quán đều thăng lên cấp ba, lực phòng ngự của toàn thành chủ thăng lên 20%, hiệu quả trị khỏi cho người bệnh của y quán tăng lên 10%.

Đa số các bác sĩ trong thành cũng bị triệu tập khẩn cấp, nâng cao huấn luyện để phát triển năng lực chuyên môn, lấy thư tịch chữa trị sơ cấp mà hệ thống cung cấp cho làm sách gốc, phổ cập các phương pháp cấp cứu và trị liệu ngoại khoa.

Trầm Khinh Trạch cắn răng nhỏ máu lựa chọn loại phí huấn luyện mắc nhất, kết quả hiện ra nhanh chóng. Thuộc tính phụ trợ cho điều trị của mỗi vị bác sĩ tham gia cuộc huấn luyện tăng thẳng lên 30%.

Thông qua sự thăng cấp của hệ thống thành chủ và công cuộc cải tạo của đội xây dựng, tường thành sau khi gia cố cao hơn hai mét so với lúc mà Trầm Khinh Trạch nhìn thấy khi vừa mới xuyên qua đến thế giới này. Tường gạch xanh xám một màu, dùng xi măng và vữa để trét tường, từng viên gạch được xây xếp chồng lên nhau vô cùng kín kẽ.

Mỗi đầu tường cách nhau mười đến hai mươi mét được dựng một cái lô cốt xây bằng xi măng và đá xanh xám tro, hai bên trái phải có một cái cửa sổ nhỏ, nỏ liên thanh Gia Cát cực lớn mới được nghiên cứu phát triển được đặt tại cửa động, đầu mũi tên bằng thép mới tinh lạnh băng hướng về phía ngoại thành.

Trên lỗ châu mai được lắp đặt hàng nỏ các loại và máy bắn đá bằng gỗ với số lượng dày đặc, năm bước một trạm, mười bước một đồn, từng đội vệ binh tuần tra với áo giáp sáng ngời tuần tra qua lại.

Khắp các góc đông tây nam bắc trong thành đều được dùng dây thừng với kích cỡ lớn bằng cánh tay của trẻ em để kéo các "khinh khí cầu" cực đại, hai người đứng trong cái giỏ trúc, một người kiểm soát ngọn lửa, người còn lại dùng ống nhòm được làm bằng một cái ống tre lắp thủy tinh mắt lồi để quan sát những chuyển động khác thường ở phía xa.

Từ sau khi xưởng thủy tinh có thể sản xuất được thấu kính thủy tinh trong suốt thì Trầm Khinh Trạch liền cho người thử nghiệm mài và chế tạo thủy tinh thuần thành thấu lính lõm và thấu kính lồi. Nhóm công nhân cần cù mài ngày đêm, rốt cuộc ống nhòm nguyên thủy nhất cũng đã đi vào sản xuất rồi.

※ ※ ※

Xưởng quân bị được dựng tại ngoại ô đông thành, giữa phòng thí nghiệm luyện kim và xưởng rèn, có lực lượng hùng hậu canh gác. Sau khi toàn thành tiến vào trạng thái khẩn cấp, xưởng quân bị bắt đầu vận hành 24 tiếng đồng hồ, không nghỉ không ngủ để sản xuất ra các loại khí giới quân đội, ra sức chạy đua với thời gian.

Do thiếu thốn nhân lực nên các công nhân thủ vững tại vị trí của mình kia ai cũng khô đỏ cả mắt.

Nghe nói chủ tế đại nhân đích thân đến xưởng quân bị để kiểm tra và thăm hỏi, còn chuẩn bị cho mỗi người ở đây một bữa cơm tăng ca cực kỳ thịnh soạn, xưởng quân bị lúc trước yên lặng và đầy áp lực lập tức bùng nổ một trận hoan hô, thần kinh căng thẳng hơn nửa tháng nay tạm thời nghênh đón sự thư giản ngắn ngủi.

Trầm Khinh Trạch đưa theo một số vị chủ quản như Đằng Trường Thanh, Lạc Tân, không nhanh không chậm đi vào phân xưởng sản xuất súng đạn. Nơi này là vùng trung tâm chiếm diện tích lớn nhất của cả xưởng quân bị, có canh phòng nghiêm ngặt, ra vào đều phải đăng ký và báo cáo nghiêm khắc.

Ngay đến cả Trầm Khinh Trạch tự mình đến cũng phải dẫn đầu mà viết tên mình xuống tại bàn đăng ký rồi sau đó, bảo vệ mới cho vào.

Lan Tư nhân thú địa tinh và quản sự của xưởng quân bị hai bên trái phải dẫn đường phía trước.

"Chủ tế đại nhân. Ngài xem thử 'địa lôi liên hoàn' này đi ạ, căn cứ theo ý tưởng mà ngài cung cấp, tổ nghiên cứu và phát triển đã khám phá ra được rất nhiều loại súng đạn, trước mắt đều đã được đưa vào sản xuất, chỉ có điều nhân lực có hạn, thiếu hụt nhân lực rất nghiêm trọng ạ."

Lan Tư đưa đến một quả cầu sắt màu đen. Quả cầu sắt to bằng bàn tay được đúc thành từ gang, bên trên có gai nhọn bằng sắt nhô ra đều đặn, tạo hình của nó tựa như một con nhum biển bằng sắt.

Quả cầu rỗng ruột, được nhét bao thuốc súng vào, kíp nổ của địa lôi được gắn liền với một miếng bánh xe sắt và đá lửa. Khi sử dụng được chôn xuống đất, bên ngoài nối dài với kíp nổ.

Khi kẻ địch giẫm lên, dây kíp nổ kéo bánh răng thép chuyển động khiến cho đá lửa ma sát ra tia lửa, lập tức làm cháy thuốc súng.

Ngoài việc nổ mạnh ra thì những miếng vụn và gai sắt nổ ra từ cầu thép hệt như viên đạn bắn ra với tốc độ cao, có thể dễ dàng xuyên qua cơ thể, phần trăm tước đi sinh mạng rất cao, chỉ cần bị cạp một miếng thì không chết cũng bị thương.

Trầm Khinh Trạch nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhận lấy quả địa lôi quan sát kỹ lưỡng. Quả trên tay y chỉ là quả rỗng, vẫn chưa được nhét thuốc súng vào. Có thể nghĩ ra cách để đánh lửa dựa trên sự ma sát, khoảng cách không còn xa để với tới loại địa lôi của thế chiến thứ hai nữa rồi.

Chỉ tiếc là cho đến hiện tại, mọi thứ đều chỉ có thể dựa vào sự chế tác của công nhân, không thể sản xuất lượng lớn theo tiêu chuẩn hóa được, sản lượng vẫn còn rất thấp.

Mấy người đi đến khu thí nghiệm pháo rộng lớn bên ngoài. Lan Tư cho người đẩy mấy khẩu đại bác đến, ngoại hình rất giống với cái cối pháo mà Trầm Khinh Trạch đã từng vẽ trên mặt cát kia, nòng pháo bằng sắc, màu đen thô to được đặt trên giá pháo bằng gỗ, hai bên trái phải được lắp hai cái bánh xe gỗ.

Thợ thủ công thao tác trên khẩu pháo lấy quả cầu sắt nhét vào trong từ miệng pháo, cho thuốc súng vào, đốt cháy kíp nổ phía sau khẩu pháo.

"Bùm---đoàng!"

Mọi người đã sớm bịt tai lại thế nhưng vẫn không khỏi bị tiếng nổ lớn ấy làm ù cả tai.

Đạn pháo bắn ra, dưới tầm mắt của mọi người, nó vẽ thành một đường cong thật dài, bay hơn một dặm rồi rơi xuống. Ánh lửa bùng cháy dữ dội, khói lửa bốc lên khắp trời, cả một mảnh đất chấn động không ngừng.

Lúc mọi người đi đến khu vực mục tiêu thì chỉ thấy được vị trí nơi vốn được đặt là một hòn đá lớn kia đã bị nổ chia năm xẻ bảy, không còn nguyên vẹn, dưới đất lõm xuống thành một cái hố rộng ba đến năm mét.

Đá vụn, mảnh sắt vỡ rơi đầy đất. Khói bụi xám đen bay khắp mặt đất. Bầu không khí tràn ngập mùi khói thuốc súng mịt mờ khiến mọi người bị sặc mà ho khan.

Mọi người bị lực phá hủy của khẩu đại bác khủng bố kinh hoàng đến trợn mắt líu lưỡi.

Bọn họ từ trước đến nay chưa từng thấy được trên thế giới này còn có loại vũ khí như thế này, tầm bắn của nó còn xa hơn cả cung tiễn, lực sát thương kinh người.

Chuyện quan trọng nhất chính là tiếng vang của chấn động như sấm, âm thanh nổ tung tựa như tiếng thét gầm vọng lại, là một loại khiếp sợ tự nhiên, áp lực của nó lên tinh thần của kẻ địch càng có tác dụng hơn sát thương rất nhiều.

Ngón tay vuốt ve lên những mũi nhọn trên quả cầu sắt, Trầm Khinh Trạch hơi gật đầu:

"Rất tốt, đem chôn những quả địa lôi này tại hai hướng là ngoại thành đông và tây, càng dày đặc càng tốt. Còn pháo cối thì ưu tiên trang bị cho tường thành phía bắc."

Đằng Trường Thanh sững người:

"Chỉ chôn ở hướng đông và tây thôi ạ? Nhưng phía bắc mới là hướng tấn công của nô thú cơ mà."

Trầm Khinh Trạch nâng mi mắt, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào mảnh khói bụi đang trôi giữa không trung, nhàn nhạt nói:

"Tộc nhân thú cũng không phải là nô thú, bọn họ có trí tuệ của con người, nhưng phàm là việc công thành thì để phân tán lực lượng phòng thủ của thành thì nhất định sẽ tấn công theo ba hướng."

"Sản lượng địa lôi của chúng ta có hạn, phần lớn đều tập trung chôn ở hai bên đông và tây, nếu chúng không muốn lấy thân lắp địa lôi mà băng qua thì chỉ đành phải tấn công vào phía bắc."

"Chúng ta cũng có thể tập trung lực lượng phòng ngự tại phía bắc, để số pháo cối có hạn kia trở thành hỏa lực dày đặc nhất."

Đằng Trường Thanh dùng bàn tay nắm chặt lấy nắm tay còn lại:

"Hóa ra là như thế, hơn nữa, phía bắc còn có sông Xích Uyên chảy ngang theo hướng đông tây, bờ sông hẹp, nô thú chen chúc trèo lên bờ sông phía thành bắc, nếu như đến nhiều thì e rằng ngay cả chỗ để đặt chân còn không có! Chỉ có thể lăn xuống sông thôi!"

Trầm Khinh Trạch khen ngợi mà gật gật đầu:

"Đối với phương diện công thành mà nói thì trung tâm là quan trọng nhất. Nếu chúng ta đã đang ở vị trí bất lợi thì buộc phải nghĩ hết toàn bộ biện pháp để hạn chế ưu thế của kẻ địch, đưa kẻ địch lâm vào chiến trường mà chúng ta đã dự tính trước."

"Tiến hành chiến trận theo tiến độ của chúng ta chính là bước đầu tiên để tiến tới thắng lợi."




※ ※ ※

Ánh rạng đông đầu tháng bắt đầu năm mới, người dân toàn đất bắc cứ sợ bóng sợ gió mà run rẩy sống qua ngày.

Có càng ngày càng nhiều nhân thú rời hẻm núi lớn để đi về phía nam, bắt đầu thường xuyên xuất hiện tại biên giới thành thị của con người. Do không đụng phải bất cứ sự phản kháng từ lực lượng quân trang của loài người nào nên bọn nhân thú ngày càng làm càn, từng chút một đẩy mạnh phạm vi săn bắn.

Các loài chim thú trùng còn sót lại trong rừng hệt như nạn châu chấu di cư vậy, bị những nhân thú đói khát ăn sạch sẽ. Ánh mắt tham lam của chúng nhắm thẳng vào thành thị của con người.


Chúng biết, trong đó tích trữ rất nhiều lương thực, trong thành còn có súc vật hai chân yếu đuối ngu xuẩn, tùy tiện hù dọa một chút sẽ lập tức quỳ xuống xin tha, để cho chúng tùy ý sử dụng.

Bắt người cướp của quay về tộc, nam thì làm nô lệ, nữ thì làm công cụ sinh sản, kẻ lớn tuổi thì giết thẳng tay, còn trẻ còn non thì mới có thể làm lương thực dự trữ được.

Các bộ lạc nhân thú kết bè kết lũ, bắt đầu quấy rối các thành thị của con người, đầu tiên là một cuộc tập kích nhỏ trong đêm.

Chúng ỷ vào thân hình cao lớn cường tráng của mình và những bộ lạc có kết cấu sinh lý đặc biệt mà thoải mái trèo lên bức tường đất nhỏ và thấp của những thị trấn nhỏ, tùy ý vơ vét lương thực trong nhà dân.

Cứ có người dám chống đối thì hàm năng và móng vuốt sắc nhọn của chúng dễ dàng phá vỡ lồng ngực hoặc ổ bụng, thậm chí là to gan lớn mật mà ngồi lên lỗ châu mai, nghe những tiếng gào khóc tuyệt vọng của con người mà càn rỡ cười lớn.

Binh lính đông đúc tiến vào, mang theo thức ăn và một thân toàn máu tươi, tùy tiện nghênh ngang mà rời khỏi.

Sự chống cự yếu ớt của con người rất kích thích dã tâm của các bộ lạc nhân thú.

Cuối cùng, cuối tháng của tháng đầu tiên năm mới, làn sóng nô thú đầu tiên đến bao vây thành Bắc Tế ---

Giống như thường ngày, binh sĩ của thành Bắc Tế căng thẳng mà tuần tra trên tường thành, không biết khi nào, trong tầm nhìn của bọn họ đã xuất hiện một tuyến đường đen, tựa như sóng triều màu đen vậy, chớp mắt tràn đến thành trì.

Sau khoảng khắc thất thần ngắn ngủi, cả mặt tường thành đều vang lên tiếng thét chói tay đầy hoảng sợ của binh lính!

"Nô thú đánh đến rồi!"

Thú nô đến xâm lược là được tạo thành từ nhiều bộ lạc tập hợp lại, nhân thú báo, nhân thú bò tót, nhân thú ếch xanh, thậm chí còn có nhân thú voi ma mút với cái hình thể khổng lồ. Mặt đất phát run lên dưới bước chạy như bay của chúng, vành đai tường thành dường như sắp bị rung đến ngã sập xuống.

Những nhóm dân nghèo bị đám quý tộc trong thành đuổi ra ngoài vào lúc này đều tập trung hết dưới tường thành, điên cuồng mà đập cổng:

"Cho chúng tôi vào! Cứu chúng tôi với!"

"Trời ơi! Ai đến cứu chúng tôi đi! Sẽ bị ăn thịt mất!"

Âm thanh gào khóc tuyệt vọng vủa mọi người vang động khắp trời, nhất thời lấn át luôn cả âm thanh của nhân thú đến xâm lược.

Bọn họ tựa như phát điên mà trèo lên tường thành, giẫm lên gạch, đạp lên người phía trước, cho dù là giẫm lên ai cũng được, đạp chết ai đó cũng chẳng sao, chỉ cần leo cao hơn một chút nữa là tựa như có thể nắm được sự hy vọng có thể sinh tồn.

Vào thời khắc sinh tử này, con người dường như chẳng khác gì dã thú.

Tiếng hô hoán ngoài thành khiến cho bên trong thành Bắc Tế loạn thành một nồi cháo.

Lần đầu tiên phủ thành chủ ra lệnh đóng chặt cửa thành, mệnh lệnh tử thủ thành trì, mấy cái xe đẩy đá lẻ tẻ đồng loạt đổ đá xuống dưới, thế nhưng lực sát thương quá nhỏ, hoàn toàn không thể ngăn chặn được tiến độ tấn công của tộc nhân thú.

Chú ba Lục và tiểu thiếu gia Lục Hâm của thương hiệu Lục Thị cùng với những quý tộc và thương nhân khác trong thành vào thời khắc này đều tập trung tại phủ thành chủ của thành Bắc Tế.

Tuy là cửa phòng nghị sự đóng chặt, thế nhưng âm thanh hô chém gọi giết ngút trời bên ngoài vẫn lọt vào tai của mọi người từ bốn phương tám hướng.

Trông thấy vẻ mặt lo lắng của đám quý tộc, thành chủ phân phó cho người hầu đem trà nóng và điểm tâm lên, dửng dưng cười nói:

"Mọi người đừng lo lắng quá, cũng chẳng phải là lần đầu tiên đánh nhau với nô thú mà. Nô thú tuy mạnh, nhưng chung quy cũng chẳng am hiểu được việc tấn công thành, chủ tế đã cho người đưa mười xe lương thực lớn cho chúng, chúng rồi sẽ biết khó mà lui thôi."

Bấy giờ, mấy quý tộc mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, đồng loạt tán dương sự anh minh của thành chủ, duy chỉ có tiểu thiếu gia Lục Hâm là không nhịn được mà cau mày hỏi một câu:

"Nếu đã dư nhiều lương thực như vậy thì sao lại không để cho bách tính ngoại thành vào trong lánh nạn?"

Chú ba Lục vội vàng kéo kéo tay áo hắn, thành chủ cúi đầu nhấp một ngụm trà, chậm rì rì nói:

"Nô thú tấn công không phá được cổng thành, đương nhiên sẽ trút toàn bộ lửa giận ra ngoài. Những điêu dân ngoại thành đó một là có thể lấp đầy bụng chúng, hai là có thể để cho chúng trút giận, có như vậy thì nguy hiểm của thành Bắc Tế chúng ta chẳng phải đã được thuyên giảm rồi ư?"

Thành chủ ẩn ý nói:

"Hy sinh một nhóm dân đen vô dụng nhỏ bé để đổi lấy sự an bình cho cả thành trì, đây mới là sự quyết đoán và dứt khoát mà một người thượng vị nên có. Cậu phải học tập chú ba của cậu nhiều hơn, sau này đừng mất bình tĩnh nữa.”

Lục Hâm há há miệng, quay đầu đi không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất ngán ngẩm.

※ ※ ※

Thành Uyên Lưu.

Làn sóng nô thú càn quét qua đất bắc, không những thành Bắc Tế phải nhận lấy sự tấn công bất ngờ của quy mô lớn tộc nhân thú mà rất nhiều thành thị khác dọc theo tuyến hẻm núi lớn cũng ít nhiều gặp phải sự tấn công của làn sóng nô thú.

Vào giờ khắc này, làn sóng tộc nhân thú tiên phong đã cách thành Uyên Lưu không đến 20km. Tin tình báo đã được thông qua nhân viên trinh sát trên khinh khí cầu trình lên bàn của thành chủ từ lâu rồi.

Trên quảng trường bên ngoài phủ thành chủ, cờ bay phấp phới, quân nhân vệ đội đứng kín nẽo đường.

Cuộc chiến sinh tử gần ngay trước mắt.

Bọn họ cùng mặc một bộ quân trang mùa đông đồng nhất, đầu đội mũ da, thân khoác áo giáp, thắt lưng giắt trường đao, tựa như một hàng những cây giáo đứng thẳng lặng lẽ trong gió lạnh gào thét, chờ đợi thành chủ đại nhân kiểm duyệt.

Nhan Túy với một thân quân phục màu vàng đen, tay cầm Khuất Thế Thương, cưỡi trên Lưng Liệt Hõa đỏ thẫm thúc ngựa đi qua trước mặt bọn họ, đầu thương màu xám dưới ánh sáng mặt trời lóe lên ánh phản chiếu lạnh lẽ của kim loại.

Ánh mắt của cậu quét qua từng khuôn mặt kiên nghị và trầm mặc của mọi người, cuối cùng dừng lại trước mặt Trầm Khinh Trạch.

Trầm Khinh Trạch thúc ngựa sánh vai với cậu, lưỡng lự trong chốc lát, nói:

"Tôi đi với cậu lên tiền tuyến."

"Không được."

Nhan Túy trả lời ngay lập tức, trực tiếp từ chối:

"Tôi và anh, bắt buộc phải có một người tọa trấn tại phủ thành chủ. Anh quản lý việc dân, tất cả những việc hậu phương đều phải dựa vào anh. Không đến mức bất đắc dĩ thì anh không được rời đi."

Đôi con ngươi đen thẳm của Trầm Khinh Trạch lẳng lặng nhìn chăm chú vào mắt cậu, môi hấp hé, trầm giọng nói:

"Tôi ở đây chờ cậu chiến thắng trở về."

Y hơi ngừng lại một lát, đột nhiên hạ giọng:

"Đừng bị thương."

Nhan Túy ngẩn ra, mỉm cười với y một cái:

"Tuân lệnh, chủ tế đại nhân của tôi."