Xây Dựng Vương Tọa

Chương 76: Đất bắc xa xỉ



Nhân thú địa tinh Ai Nhĩ Tư đã cùng khởi hành theo đoàn thuyền lần thứ đầu tiên của thành Uyên Lưu trên sông Xích Uyên được hơn nửa tháng rồi.

Hạm đội này có một tàu chính với cột buồm cao ngang màu vàng, cùng với ba chiếc thuyền nhỏ có buồm đôi, tạo thành đội bảo vệ thuyền, hơn một trăm thủy thủ, trong khoang thuyền chứa đầy hàng hóa như tơ lụa, thủy tinh, đồ gốm sứ, đường và vải vóc bằng sợi bông...

Hắn đứng trên boong tàu, tay cầm một ống kính viễn vọng đơn giản, nhìn về phía xa xa.

Con đường thủy này là một nhánh của sông Xích Uyên, mặt sông hẹp hơn sông Xích Uyên rất nhiều, khoảng thời gian sáng sớm, sương mù mờ mịt, tốc độ chảy của dòng nước êm dịu, ngoài cánh buồm ra thì hoàn toàn dựa vào các thủy thủ dưới khoang nỗ lực chèo thuyền mới có thể duy trì được tốc độ cao nhất mà tiến về phía trước.

Trong lúc rảnh rỗi, Ai Nhĩ Tư lật qua lật lại xem tới xem lui, sửa sửa bản vẽ phác thảo đóng thuyền mà hắn mang theo bên người.

"Chẳng biết cái loại mà chủ tế đại nhân đã từng nói đó, loại thuyền lớn đế bằng có thể tự động chạy đó, lúc nào thì xưởng chế tạo của chúng ta mới có thể làm ra được đây..."

"Dựa trên nguyên lý sức nổi mà đại nhân đã từng giảng giải qua thì sắt thép cũng có thể nổi trên mặt nước, chẳng qua chỉ là không dựa vào sức người lẫn sức gió nữa, làm sao để khiến nó chạy được nhỉ?"

Ai Nhĩ Tư hơi sầu não mà xoa xoa lên huyệt thái dương:

"Chẳng lẽ là dùng ma lực ư?"

Nửa năm nay, Ai Nhĩ Tư giám sát việc chế tạo tàu thuyền, tuyển chọn thủy thủ tại xưởng đóng tàu, kỹ thuật của bản thân hắn đã đủ cứng, lại thưởng phạt rõ ràng, từ việc lớn đến nhỏ trong xưởng đóng tàu đều được hắn quản lý cực kỳ ngăn nắp và trật tự.

Sự kỳ thị, khinh thường từ lúc mới bắt đầu của người trong thành Uyên Lưu cũng dần dần được thay đổi, cuối cùng trở thành hoàn toàn tâm phục khẩu phục đối với vị thượng quan thuộc tộc nhân thú này, cho dù là ai đi nữa thì cũng đều đồng ý tôn xưng hắn một tiếng thuyền trưởng.

Nửa năm trước, lúc Ai Nhĩ Tư còn bị nhốt trong xưởng rèn của thành Minh Châu, trải qua cuộc sống sống không bằng chết thì Trầm Khinh Trạch đã cứu hắn, khi đó, hắn vốn cho rằng, tình huống tốt nhất có lẽ là chỉ có thể làm một nô lệ không cần phải lo đến việc cơm ăn áo mặc mà thôi.

Thế nhưng không ngờ rằng, bản thân là nô thệ nhân thú nhưng lại được ngồi ngang vai ngang vế như nhau với con người, thậm chí là trở thành quan viên nhận được sự tôn trọng của mọi người, hơn thế nữa là còn có nguồn vốn phong phú, tạo điều kiện cho hắn thoải mái tung hoành trong sự nghiệp đóng tàu, e là lúc trước, khi vẫn còn sống trong tộc nhóm địa tinh thì đây cũng là một ước vọng xa vời mà hắn cũng chẳng dám nghĩ đến.

Đương lúc Ai Nhĩ Tư đang hoài niệm về những ý nghĩ đau khổ thì một tay thủy thủ vội vàng chạy về hướng của hắn, thở hồng hộc nói:

"Thuyền trưởng đại nhân, đài quan sát truyền tin đến, phía trước của chúng ta có vài con thuyền nhỏ, đang áp sát rất nhanh về phía chúng ta!"

Ai Nhĩ Tư kéo kín tấm áo choàng trên người lại, trong chiếc kính viễn vọng đơn giản quả nhiên là có vài cái chấm nhỏ màu đen xuất hiện trong tầm nhìn.

Dựa theo hình dáng loại thuyền và tốc độ của đối phương, Ai Nhĩ Tư nhanh chóng đưa ra được phán đoán:

"Là hải tặc!"

Từ ngày đông bùng phát làn sóng nô thú cho đến nay, vùng đất bắc dọc tuyến hẻm núi lớn thường xuyên gặp thiên tai diện rộng, các thành phố lần lượt rơi vào tình trạng trị an hỗn loạn, trộm cướp hoành hành, hải tặc trên sông Xích Uyên cũng tăng lên vô số, chúng chuyên nhờ vào việc đánh cướp và vơ vét của cải của các thuyền hàng tới lui mà sinh sống.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Tay thủy thủ đó có hơi căng thẳng, hắn là người mới trong nhóm thủy thủ, lần đi xa này lại là lần đầu tiên trong đời của hắn, nào ngờ lại xui đến như vậy, lần đầu tiên lại gặp phải hải tặc!

Ai Nhĩ Tư vừa quan sát hành tung của kẻ địch, vừa bình tĩnh hạ lệnh:

"Đừng sợ, nói lại với thuyền phó, thu buồm, thả chậm tốc độ lại, chuẩn bị khai hỏa."

Hắn đã từng đối mặt với rất nhiều thời khắc sống chết chỉ cách nhau một sợi tóc, một đội hải tặc hung ác trước mặt chiến thuyền kiên cố và đội pháo lợi hại được chế tạo tỉ mỉ của thành Uyên Lưu chẳng đủ để nhét kẻ răng đâu.

"Vẫn chưa có được kinh nghiệm thực chiến, nhiều lắm thì cũng chỉ là luyện tập theo mô phỏng mà thôi, hôm nay vừa đúng lúc, dùng mấy tên không biết trời cao đất dày này ra để thử nghiệm uy lực thuyền pháo của chúng ta!"

"Vâng!"

Tên thuyền phó của đội hải tặc này là bá chủ trên nhánh sông này, những con thuyền hàng khác, chẳng có chiếc thuyền nào mà chưa bị hắn đánh cướp qua, những con thuyền hơi lanh trí hơn thì chủ động giao nộp tài sản thì được đối phương tha cho thương đội một con đường sống, đợi cho đến khi thương đội bán hết hàng hóa, thì trên đường quay về, hắn lại bắt bí thêm một khoản lớn, gọi là "bồi dưỡng".

Thương đội không dễ gì mới đi một chuyến làm ăn xa cực khổ, toàn bộ đều bị dùng để làm đồ cưới cho hải tặc cả.

Phía xa xa, đội thuyền của hải tặc chỉ hiện ra có ba chiếc, xông về hướng đoàn thuyền của Ai Nhĩ Tư, đám thủy thủ trên boong thuyền thì mơ hồ cái thấy cái không, đám hải tặc phía đối diện thì đang vung móc câu, thắt lưng giắc trường đao, chuẩn bị xong công tác đánh chiếm mạn thuyền.

Bốn chiếc thuyền hàng đều dừng lại, yên lặng trôi trên mặt sông, tựa như mấy chú cừu nhỏ bị vứt bỏ đang giãy giụa, ngoan ngoãn mà đợi chờ sói đói bổ nhào lên cắn đứt một miếng thịt béo.

Đám hải tặc trông thấy thế thì ha ha cười lớn, quả nhiên, thương nhân là đám nhát gan nhất, cứ hù dọa đại chúng một tí thôi là sẽ hai tay dâng tiền lên ngay, cướp mấy con cừu béo này đúng thật là chẳng cần phải tốn quá nhiều sức!

Chỉ trong chốc lát, chúng lại phát hiện ra rằng bốn con thuyền hàng này đều đang chầm chậm đổi hướng, xoay mạn thuyền đối diện với chúng --- bây giờ muốn quay đầu chạy trốn ư? Quá trễ rồi! Đám hải tặc cười càng lớn hơn nữa, thậm chí cách một khoảng mặt nước phía xa mà Ai Nhĩ Tư cũng nghe được rõ ràng tiếng cười của chúng.

Chẳng tốn bao công sức, đám hải tặc đã tiến đến gần hơn, nghĩ đến độ sâu ngập trong nước của mấy con thuyền này, nhất định là chúng chất đầy hàng hóa, đám hải tặc hăng hái tru lên, thế nhưng lại trông thấy đối phương thu hết toàn bộ mái chèo lại --


Bên mạn thuyền của con thuyền ấy có từng cái cửa sổ hình vuông được mở ra, mỗi một cửa sổ đều có một cái ống bằng sắt đen thui nhô ra, cái ống rỗng ruột được bọc bằng thép, chẳng biết là thứ gì.

Đám hải tặc cũng chẳng thèm để ý nhiều, đoán chừng nhiều lắm thì cũng chỉ là mấy nỏ cung tên, chỉ cần khoác đại mấy tấm áo bảo vệ hộ thân bằng cây mây lên người là được, cung tên mà tàu thuyền có thể bắn được có hạn, trên mặt nước, muốn nhắm được chuẩn là một việc cực kỳ khó, vốn chẳng đủ để gây sợ hãi cho ai.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, đám hải tặc chẳng cười được nữa.

Vô số những tiếng nổ đùng đoàng đinh tai nhức óc vang lên, bốn chiếc thuyền hàng đảo lui về sau một lúc rồi lại bắn ra từng viên đạn pháo được lắp vào nòng, trên mặt nước nổ vang những tia lửa cao mấy thước, mấy con thuyền nhỏ của đám hải tặc chớp mắt bị vùi trong biển lửa!

Những con thuyền xui xẻo bị đại bác bắn trúng gãy làm đôi ngay lập tức, cháy phừng phừng rồi chìm vào trong nước, còn những chiếc may mắn hơn bị bắn hụt thì cũng bị sóng nước đánh điên cuồng mà dạt sang bên, khiến cho bọn hải tặc đều bị đánh bay tan tác.

Thuyền hàng của thành Uyên Lưu vừa bắn xong một đợt đạn pháo thì cũng chẳng thèm quan tâm thêm đến mấy khúc gỗ gãy rời trôi dạc trên mặt sông kia nữa, tựa như vừa giẫm chết vài con bọ ngựa chắn ngang bánh xe, lại quay đầu thuyền lại một lần nữa, thả buồm xuống, nghênh ngang rời đi.


※ ※ ※

Sông Xích Uyên bắt nguồn từ phía tây bắc, chảy xuống phía đông nam và ra biển, nhánh sông và vùng nước vô số, trong số đó, nhánh sông lớn nhất tên gọi là sông Nguyệt Lượng, thượng nguồn của nó là một cái hồ lục địa lớn, nhánh sông nhập vào cửa hồ hình thành nên một hình dáng tựa như mặt trăng lưỡi liềm, gần nơi này có một thành phố vô cùng phồn hoa, tên là thành Nguyệt Lượng.

Thành Nguyệt Lượng nằm ở phía đông nam của thành Uyên Lưu, là ngôi thành lớn thứ hai tại đất bắc, ngoài thành Minh Châu ra, cho dù là đường bộ hay là đường thủy thì họ cũng thông suốt bốn phương, là trạm trung chuyển quan trọng nhất của nền mậu dịch từ bắc vào nam.

Thành Nguyệt Lượng chính là điểm đến cuối cùng của Ai Nhĩ Tư và đội thuyền.

Do làn sóng nô thú nên tình hình thương mại của thành Nguyệt Lượng cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, cũng may là vị trí địa lý của nơi này cực kỳ xa với hẻm núi lớn nên từ trước đến nay, họ chưa từng phải chịu đựng sự tàn phá của tộc nhân thú bao giờ.

Lúc đội thuyền của Ai Nhĩ Tư cập bến cảng khẩu, bến cảng náo nhiệt của lúc trước hiện nay vắng bóng tàu thuyền, chỉ còn lác đác vài con thuyền hàng đang dở hàng xuống.

Những người khuân vác làm việc trên bến tàu đa số đều thẫn thờ mà ngồi xổm trên đất, không dễ gì mới trông thấy được một đội thuyền lớn đến như vậy, ai nấy đều hệt như vừa được tiêm máu gà mà tập hợp lại với nhau.

Ai Nhĩ Tư còn chưa kịp mở lời thì bọn họ đã tự hạ thấp báo giá của mình xuống mấy đồng liền, họ sợ rằng kim chủ sẽ chê mắc.

Những người khuân vác tại cảng của thành Nguyệt Lượng đều biết rõ việc hải tặc hoành hành trên sông Nguyệt Lượng, cho dù có thể đến nơi được thì nhất định cũng đã bị hải tặc bóc lột đến chẳng còn lại được bao nhiêu hàng hóa nữa rồi, thế nhưng nào có ngờ được, Ai Nhĩ Tư một hơi mướn hết toàn bộ những người khuân vác, còn trả đúng và đầy đủ giá thành.

Nhóm người khuân vác vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không nhịn được mà âm thầm oan thoán trong lòng, cái đội thuyền này chắc không phải là người thân của nhà hải tặc đâu nhỉ?

Từng rương gỗ được nhét đầy bởi hàng hóa được chuyển từ trên thuyền xuống, những người thợ khuân vác nhìn lóa cả mắt, cái này làm gì có vết tích nào của việc đã từng bị đánh cướp đâu chứ? Ngược lại, trông hệt như là họ vừa mới đánh cướp mấy chiếc thuyền hàng khác xong vậy, hàng nhiều quá rồi đó!

Bọn họ nghi ngờ mà nhìn cái lá cờ màu vàng đen đang tung bay trên đầu tàu cao cao trên kia, thành Uyên Lưu ư?

Bến cảng đìu hiu lâu ngày của thành Nguyệt Lượng, bởi vì sự có mặt của thương đội của thành Uyên Lưu mà trở nên náo nhiệt ngay tức khắc.

Mục đích của chuyến đi lần này của Ai Nhĩ Tư ngoài việc buôn bán hàng hóa ra thì việc quan trọng hơn chính là quảng bá tên tuổi của thành Uyên Lưu ra ngoài.

Hắn thuê lại một quảng trường nhỏ ngay gần bến cảng, dựa theo mô hình hội chợ triễn lãm bán hàng của thành Uyên Lưu lúc đầu mà mở một hội chợ triễn lãm bán hàng với mô hình nhỏ.

Vô số hàng hóa xa xỉ phẩm, sản phẩm thủ công vừa mới lại vừa thực dụng, còn có đường, diêm mà nhà nhà đều cần dùng, chớp mắt đã châm lửa đốt cháy sự nhiệt tình của những thương nhân trong thành Nguyệt Lượng.

Loại hội chợ triển lãm bán hàng nhỏ này vừa có thể dùng trong bán lẻ mà cũng có thể bán sỉ cho các thương nhân lớn. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, mối làm ăn lớn tại bến cảng này cứ như một ngọn gió phương bắc mà quét qua toàn thành.

Những thương nhân bị làn sóng nô thú phá hoại dốc toàn bộ sức lực tuôn ra bến cảng, thế nhưng đáng tiếc, thứ đang chờ đợi bọn họ chỉ còn thừa lại một số cơm thừa canh cặn mà những người khác chọn lựa xong còn dư lại mà thôi, cho dù là thế thì những thương nhân mua được thương phẩm của thành Uyên Lưu cũng vẫn hớn hở cả ngày.

Dù sao thì giá cả của mớ hàng hóa này cũng vô cùng thấp, tính giá trị cao hơn so với sự đặc sắc, người sáng suốt vừa nhìn là có thể biết được rằng đây mối làm ăn ổn định, không hề lỗ.

Những thương nhân phát hiện ra rằng, cái thú vị chính là thương đội này rất biết cách để chào hàng cho chính mình.

Mỗi một gian bán hàng của họ đều được in bốn chữ "made in Uyên Lưu" tại những nơi không bắt mắt, tỉ như dưới đáy của các đồ gốm sứ, mặt bên của hộp diêm, ngay cả vải vóc cũng được thêu một hàng chữ nhỏ trong góc.

Do hậu di chứng của làn sóng nô thú, hải tặc lại ngăn cản những nhà cạnh tranh buôn bán khác, cộng thêm việc chất lượng cao cùng với giá cả ưu đãi nên chuyến hành trình xa xôi lần này chiếm được hết toàn bộ thiên thời địa lợi.

Rất nhanh sau đó, "made in Uyên Lưu" bắt đầu nổi tiếng tại thành Nguyệt Lượng.

Bốn con thuyền hàng mà Ai Nhĩ Tư đưa đến chẳng đến mấy ngày đã bán hết sạch sành sanh, trên chợ đen, gốm sứ thanh hoa sản phẩm của thành Uyên Lưu có thể bán được giá trên trời lên đến hơn hai trăm đồng vàng, thế nhưng vẫn được vô số người truy tìm để mua lại.

Vỏn vẹn bốn con thuyền hàng vốn chẳng đủ để thõa mãn nhu cầu của thành Nguyệt Lượng.

Dưới áp lực của đám quý tộc, thương nhân trong thành Nguyệt Lượng ngày ngày đều tụ tập trước quán trọ mà Ai Nhĩ Tư trọ lại, cố gắng ra hết sở trường để lấy lòng, ngay cả sự kỳ thị đối với nô lệ nhân thú cũng vứt sang một bên mà trông mong rằng có thể ký kết được đơn đặt hàng mua bán qua lại dài kỳ với thành Uyên Lưu.

Ai Nhĩ Tư bận rộn đến choáng cả đầu, vô cùng hối hận khi không đưa Lạc Tân theo cùng, hắn rõ ràng chỉ là một người đóng tàu, làm sao hiểu được chuyện làm ăn buôn bán chứ?

Sắp đến lúc quay về, Ai Nhĩ Tư chỉ huy nhóm thủy thủ đẩy từng rương tiền vàng bảo bối chất thành một ngọn núi nhỏ cùng với các thứ mà thành Uyên Lưu thiếu hụt như các loại hương liệu, loại thuốc, nguyên vật liệu buôn bán nông sản...lên thuyền, bốn con thuyền buồm đều được chất đầy, thế mà vẫn còn thiếu chỗ.

Thế là hắn dứt khoát lại mua luôn mấy con thuyền buồm lớn nữa, lúc đến thì bốn con thuyền, lúc về thì lại tăng thêm thành tám, đội thuyền khổng lồ đông nghịt bước lên con đường quay về.

※ ※ ※

Từ sau khi con đường buôn bán thông qua đường thủy giữa thành Uyên Lưu và thành Nguyệt Lượng được thông với nhau, cùng với hàng hóa được nhận dạng một cách độc đáo "made in Uyên Lưu" đã trở thành đại danh từ biểu thị cho hàng tốt giá rẻ bắt đầu tựa như vi rút mà truyền đi khắp nơi, dọc theo tuyến đường thủy nhanh như gió.

Những hàng hóa xa xỉ có đám quý tộc truy lùng để mua lại cũng có loại sản phẩm giá rẻ hợp với nhu cầu của những người bình dân, nguồn tiêu thụ cùng với tên tuổi của chúng vừa được mở ra là nhu cầu thị trường dồi dào ngay lập tức, nguồn cung ứng của bản thân thành Uyên Lưu dần bắt đầu không đủ để cung cấp được nữa, chỉ có thể hạn chế lại số lượng bán ra mà thôi.

Chính vì thế nên hàng giả cạnh tranh bắt đầu xuất hiện trên thị trường.

Cùng với mạng lưới giao thông phát triển của thành Nguyệt Lượng, những sản phẩm của thành Uyên Lưu thông qua con đường buôn bán di động trên bộ dần được mang đến những thành phố lớn khác.

Thành Minh Châu, phủ thành chủ.

Lạc Đặc ngồi trên ghế chủ, mất kiên nhẫn mà lật qua lại đọc tới lui các khoản mục của tháng này.

Hắn nhíu mày:

"Có chuyện gì thế này? Sao mấy cửa hàng này lại hao hụt nhiều đến như vậy? Chắc không phải là đã bị ngươi tham ô rồi đúng không?"

Phúc Thản quỳ trên đất mà run cầm cập:

"Oan cho tôi quá, Lạc Đặc đại nhân, cũng tại mấy gã thương nhân thấy lợi trước mắt là quên ân nghĩa đó cả, nói cái gì là đã mua được hàng hóa tốt hơn, trừ khi chúng ta giảm giá hàng xuống, nếu không thì sẽ không mua hàng của chúng ta nữa."

"Khốn nạn. Thèm đánh!"

Lạc Đặc vứt hết sổ sách xuống đất, tức giận đùng đùng mà nâng chén trà lên, vừa mới uống được một ngụm thì bị nước trà nóng hổi làm bỏng cả mồm, nghiêng đổ cả chén trà trên tay.

"Ngươi---"

Lạc Đặc giận hết cả người đang muốn nổi nóng thì đột nhiên thoáng thấy được một hàng chữ nhỏ lộ ra dưới đáy chén trà bằng sứ---"made in Uyên Lưu".

Lạc Đặc trừng to hai mắt, khó mà tin được mà cầm chén trà lên:

"Chẳng phải đã niêm phong cái cửa tiệm đáng chết đó lại rồi hay sao? Sao cái thứ đồ rách nát của thành Uyên Lưu này lại có thể xuất hiện ở trong phủ thành chủ thế này?"

Phúc Thản sợ đến mặt trắng bệch cả ra:

"Đại nhân, thuộc hạ cũng không biết nữa ạ, chúng ta tuyệt đối không đến thành Uyên Lưu để mua trà cụ đâu ạ!"

Lạc Đặc ném vỡ con chén sứ đó, nước trà cùng với mảnh vỡ của sứ văng ra khắp đất.

"Đúng là keo dán chó! Không cho thành Uyên Lưu biết thế nào là lễ độ thì chúng thật sự sắp ngồi lên đầu thành Minh Châu của chúng ta luôn rồi!"

Sự phẫn nộ của hắn tăng lên đến cực điểm,

"Chuyện đó không thể kéo dài thêm được nữa, đi mau, đi gặp phụ thân đại nhân với ta ngay!"

※ ※ ※

Thành Uyên Lưu.

Lại là một trận mưa xuân nữa, bầu trời xanh thẳm được rửa sạch đến mức hiện thành một màu sắc trong lành như sứ, mưa phùn liên miên thấm nhuần vào mọi con ngõ nhỏ phố lớn hào hoa trong thành.

Phòng nghị sự trong phủ thành chủ.

Trên cái bàn sách rộng lớn, một tấm bản đồ tường tận địa hình của vùng đất bắc được trải phẳng ra.

Đồng thời với việc cùng di chuyển trên hai con đường là đường bộ và đường thủy của thành Uyên Lưu, bản đồ nhỏ trong giao diện hệ thống của Trầm Khinh Trạch, tư liệu đã hiện lên từ lúc là của thành Uyên Lưu ban đầu đã dần mở rộng đến hơn phân nửa phạm vi của vùng đất bắc.

Có được sự hỗ trợ của tấm bản đồ của hệ thống đã trực tiếp tiết kiệm được cho y rất nhiều nhân tài khảo sát địa lý khan hiếm, cùng với thời gian dò đường lâu dài.

Trầm Khinh Trạch ghé lên tấm bản đồ lớn, dùng bút đỏ khoanh lại những thành phố quan trọng cần phải thôn tính, thành Nam Tế, thành Bắc Tế gần đó là hai ví dụ rõ ràng, là mục tiêu nổi bật nhất, còn có thành Minh Châu phía tây, Trầm Khinh Trạch khoanh thành một hình tròn đỏ cực lớn.

Lạc Đặc lo lắng không sai một chút nào, cái tên "nhà dã tâm" bụng dạ khó lường Trầm Khinh Trạch này thực sự đang có ý định đánh vào sào huyệt của hắn.

Xem xét từ tin tình báo thì thành Minh Châu và thành Nam Tế, thành Bắc Tế đã thông đồng với nhau, tiến vào trạng thái kẹp chặt thành Uyên Lưu lại, lúc nào cũng có thể xuất binh.

Những việc xấu mà chúng nhắm vào thành Uyên Lưu trước kia chẳng thành công được cái nào cả, lần này chỉ sợ là thẹn quá hóa giận luôn rồi.

Trầm Khinh Trạch ngồi trước bàn, thờ ơ mà di chuyển đầu bút, trong lòng nghĩ, khoanh tay chờ chết, chẳng thà xuống tay trước thì hơn chăng?

Nhan Túy và Tiêu Mông cùng với những quan viên khác lúc này cũng đang vây quanh bên cạnh tấm bản đồ, nhỏ tiếng thảo luận về chiến sự có thể nổ ra vào bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, Đằng Nhị gõ lên tấm cửa lớn của phòng nghị sự, đưa lên một tin tình báo mới cho Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy.

"Đại nhân, thành Nam Tế phái đến một vị sứ giả, dâng lên bức thư quy hàng này cho chúng ta, ngỏ ý muốn hiến dâng thành trì cho chúng ta, từ nay trở thành thành nhỏ vòng ngoài của thành Uyên Lưu, chịu sự quản lý của chúng ta..."

Mọi người vô cùng kinh ngạc, ngay cả Trầm Khinh Trạch cũng nhất thời không ngờ tới được tính toán của kẻ phản bội là ngôi thành Nam Tế này.

"Bọn họ yêu cầu điều kiện gì?"

Nhan Túy ôm hai tay, híp mắt lại, cả người tựa lên cái ghế lưng cao mà Trầm Khinh Trạch đang ngồi trên đó.

Đằng Nhị sững người lại một chút, vẻ mặt nghiêm túc:

"Điều kiện duy nhất của họ là yêu cầu chủ tế đại nhân đích thân đến thành Nam Tế để tiếp nhận sự quy thuận của thành chủ."

Cơ mặt của Nhan Túy căng cứng, ánh mắt nháy mắt trầm xuống:

"Anh không được đi."

Suy xét trong giây lát, Trầm Khinh Trạch ngược lại lại hơi cong cong khóe môi lên:

"Cậu lo rằng đây là âm mưu của thành Nam Tế đúng không? Cho dù là giả đi chăng nữa thì cũng chẳng sao, tôi khiến cho nó trở thành thật là được ngay ấy mà."

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan: muốn thành thì được, nhưng mà thành chủ bên đó thì không!:)

Trầm: tui không có hứng thú với người già!