Xây Dựng Vương Tọa

Chương 83: Bá chủ một phương



Thành Minh Châu.

Là thành phố lớn nhất của vùng đất bắc, cảng khẩu của thành Minh Châu mặc dù đương là ban đêm nhưng cũng rực rỡ lửa đuốc.

Có đội cảnh vệ tuần tra ra vào nơi này, chúng lơ đãng nhìn thoáng qua rồi ôm vai bá cổ nhau mà kéo đi uống rượu. Vệ binh canh phòng trên đầu tường thì vác theo một cái ghế đẩu, tựa vào chân tường mà ngủ gật.

Sự nhàn hạ lâu dài cùng sự phồn thịnh đã mài mòn tính cảnh giác của những vệ binh này từ lâu, tại đất bắc, chẳng có nơi nào an toàn hơn thành Minh Châu cả, cho dù là thời điểm làn sóng nô thú tàn phá thì chẳng phải nơi này vẫn bình yên vô sự như cũ sao?

Ánh trăng sáng bạc yên lặng bao phủ lấy con sông Xích Uyên rộng lớn, ánh nước trên mặt hồ sóng sánh, tựa như sao băng rơi xuống thế giới của loài người.

Đội thuyền của thành Uyên Lưu lặng lẽ trôi trên mặt sông, ba con thuyền với hai buồm hộ tống phân thành ba hướng, canh giữ xung quanh cho con thuyền chính với cột buồm vàng cao cao.

Bốn chiếc thuyền được trang bị đại bác tựa như thợ săn đang ẩn nấp trong đêm tối, nhẫn nại nằm chờ con mồi cạnh đó, đợi cho đến khi thời cơ chín muồi thì cho nó một kích trí mạng.

Thời gian đã là quá nửa đêm, từ phía xa xa, tiếng chuông ngân dài truyền đến từ tháp chuông trong thành Minh Châu.

Trên boong con tàu chính, nhân thú địa tinh là Ai Nhĩ Tư cầm chiếc kính viễn vọng đơn giản, hắn quan sát từng cử động của các binh lính canh gác trên cảng khẩu, thấy hết toàn bộ sự xao nhãng và hời hợt của đối phương.

"Thuyền trưởng, khi nào thì chúng ta mới có thể bắt đầu làm một trận ạ?"

Phía sau Ai Nhĩ Tư, tay thủy thủ chà xát hai tay, nghĩ đến việc sắp được cho cái ngôi thành Minh Châu cao cao tại thượng kia một bài học nhớ đời, hắn hưng phấn mà thốt lên.

"Đợi thêm đã."

Bàn tay bám lên mép thuyền của Ai Nhĩ Tư cứ siết lại rồi lại thả lỏng ra, nếu như nói rằng những thủy thủ trên thuyền xin được chiến đấu vì muốn lập được công để nhận thưởng thì cái mà hắn và Lan Tư ôm ấp chính là sự hận thù sâu sắc đối với ngôi thành Minh Châu này.

Đặc biệt là Lạc Đặc, cùng với tên tay sai khốn kiếp Phúc Thản của hắn.

Cả đời này của Ai Nhĩ Tư cũng sẽ không thể quên đi được, bản thân và người trong tộc của mình đã phải chịu đựng những sự tra tấn cùng ngược đãi như thế nào trong công xưởng rèn của Lạc Đặc.

Lúc đầu, hắn dùng một ngọn đuốc không hề do dự mà đốt cháy phòng nhốt nô lệ trong xưởng rèn, thế nhưng hắn vẫn còn âm thầm tiếc nuối, rằng hắn chỉ có thể dùng cái loại phương pháp báo thù nhỏ bé này mà thôi.

Trước đó, Ai Nhĩ Tư có nằm mơ cũng chẳng nghĩ tới, rằng bản thân còn có được một ngày có thể đưa theo một đội thuyền, quay lại thành Minh Châu mà quang minh chính đại trả đại thù!

Ai Nhĩ Tư cố gắng đè nén sự kích động trong nội tâm lại, hắn lý trí chờ đợi thời cơ chín muồi nhất để tấn công thành Minh Châu.

Cuối cùng, con tàu cuối cùng trong bến cảng cũng ngừng việc xuống hàng lại, những người khuân vác đồng loạt rời đi, cả bến cảng đều được bao phủ bởi một giấc ngủ tĩnh lặng, vệ binh giao ca cũng bắt đầu ngủ gật.

Ai Nhĩ Tư thở phào một hơi, hắn buông kính viễn vọng xuống, nhẹ giọng hạ lệnh:

"Truyền lệnh, tiến lên với tốc độ nhanh nhất, một khi tiến vào tầm bắn thì lập tức nổ pháo tấn công!"

"Khiến cho đám quý tộc của thành Minh Châu đó biết được thành Uyên Lưu của chúng ta không phải là quả hồng mềm mặc cho chúng ăn hiếp!"

Chúng thủy thủ không thể chờ được mà đáp lại:

"Vâng!"

※ ※ ※

Bến cảng của thành Minh Châu, gã vệ binh ôm chai rượu tựa vào cổng tường thành đang chán muốn chết mà ngáp một cái.

Trong lúc đang mơ mơ màng màng, hắn dường như trông thấy trên sông Xích Uyên có mấy cái bóng màu đen đang giẫm lên ánh trăng mà phóng nhanh về gần hướng của bến cảng.

Gã vệ binh dụi dụi hai con mắt, hắn ngờ rằng có phải bản thân đã gặp phải ảo giác hay không, bến cảng đã đóng cửa rồi, sao lại còn có thuyền hàng cập bờ vào giờ này kia chứ?

Cho đến khi hắn trông thấy được con thuyền lớn nhất đó, lá cờ hiệu thành Uyên Lưu được treo cao cao trên cây cột buồm thì gã vệ binh đó mới giật mình mà thình lình tỉnh rượu, thuyền của thành Uyên Lưu ư? Chẳng lẽ là thừa dịp đêm hôm đến đánh úp?

Gã vệ binh bị cái ý tưởng vô lý của mình chọc cho tức cười.

Thành Uyên Lưu vào lúc này, nói không chừng là đang bị đại quân kỵ sĩ của thiếu thành chủ Lạc Đặc đánh cho tơi bời hoa lá rồi ấy chứ! Ừ, nhất định là chúng phái sứ giả đến để đầu hàng cầu hòa đây.

Đội thuyền của thành Uyên Lưu lại không lái đến chỗ cập của bến cảng như trong suy nghĩ của hắn, mà con thuyền với cái cột buồm màu vàng ấy dừng lại trên mặt sông, mà còn cách bến cảng một đoạn.

Khoang thuyền bên hông của con thuyền chính to lớn mở tám cái cửa sổ hình vuông ra, những cái miệng đại bác đen thui chui ra từ bên trong đó, chỉnh tề ngắm thẳng về hướng bến cảng của thành Minh Châu cùng với tường thành bên ngoài, phía sau bến cảng.

Vẻ mặt của gã vệ binh từ nghi ngờ chuyển dần sang hoảng sợ, chỉ nghe thấy một trận tiếng nổ ầm ầm, ánh lửa cực lớn nổ bừng lên trong đêm tối, trời rung đất chuyển!

Thành Minh Châu vừa mới rơi vào giấc ngủ, chớp mắt giật mình hoảng loạn.

Trong phủ thành chủ trong nội thành, lão thành chủ già nua ôm lấy tiểu thiếp xinh đẹp mà mình mới cưới về, lão ngủ ngon đến mức ngáy to như sấm.

Tiếng pháo nổ ầm ầm trực tiếp khiến lão rơi luôn từ giường xuống đất, lão thành chủ mang theo sự không vui cùng hoảng sợ khi bị làm phiền mà mò mẫm đến bên cửa sổ, trong màn đêm mờ mịt, hướng bên bến cảng, thế mà lại ngập trong biển lửa.

Sắc mặt của lão thành chủ đột nhiên thay đổi, làn da nhăn nheo của lão run lên không ngừng:

"Người đâu! Người đâu! Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế hả?"

Đám vệ binh ngoài cửa thở hồng hộc mà xông vào:

"Thành chủ đại nhân, bến cảng --- đội thuyền của thành Uyên Lưu đang tấn công bến cảng của chúng ta!"

Lão thành chủ tức đến đỏ bừng cả mặt:

"Lạc Đặc đang làm cái gì vậy! Cái đám ăn hại các ngươi, còn không phái thủy quân ra để chặn đánh đi! Chỉ là thành Uyên Lưu thôi mà lại dám tấn công bến cảng của chúng ta à? Để chuyện này truyền ra ngoài thì cả cái đất bắc sẽ cười vào mặt thành Minh Châu chúng ta mất!"

Đám vệ binh khổ mà không nói nên lời:

"Thành chủ đại nhân, thủy quân đã ứng chiến rồi ạ, nhưng mà..."

"Nhưng cái gì?"

Sắc mặt của đám vệ binh lộ vẻ nghi hoặc:

"Thuyền đội của thành Uyên Lưu vậy mà lại chưa cập vào bến cảng, chúng cũng không phái binh xuống thuyền để phóng hỏa, chúng vẫn còn đang trên sông Xích Uyên, tấn công bến cảng từ cự ly xa ạ!"

“Đội thuyền của chúng ta vừa chạy ra khỏi bến cảng, truy kích về hướng của đối phương thì một chiếc thuyền đã bị cháy rồi chìm ngay lập tức!"

"Cái gì?!"

Lông mày của lão thành chủ dựng ngược lên, tăng huyết áp, lão nghẹn giọng một hơi, ho liên tiếp mấy tiếng, thế mà lại tức đến mức hôn mê luôn.

※ ※ ※

Đại bác cứ như là không cần tiền vậy, chúng liên tục trút xuống đầu tường và bến cảng của thành Minh Châu, tường thành bên ngoài đã bị bắn đến nứt ra thành từng cái lỗ thủng, áng lửa cháy phừng phừng tựa như châm cháy sáng cả một phương trời đất, khiến cho màn đêm đen đặc cũng phải rời khỏi mặt sông.

Đội thuyền trên sông của thành Minh Châu hung hãn xông về phía đội thuyền của Ai Nhĩ Tư, chiến hạm của chúng to lớn hơn, tàu con dày đặc, chỉ liếc qua thôi cũng khiến cho người ta nổi cả da gà.

Đối mặt với con quái vật khổng lồ như thế này, đoàn thuyền của thành Uyên Lưu tựa như một con thuyền dân đơn sơ, Ai Nhĩ Tư không hề tham vọng chiến đấu, hắn lập tức hạ lệnh quay đầu.

Còn tiện thể đối diện với chiến hạm đối diện mà nả thêm một loạt đại bác nữa.

Đội thuyền trên sông tựa như đâm trúng phải một bức tường lửa, con thuyền xui xẻo nhất trực tiếp bị bắn nát thành hai mảnh từ chính giữa, các tay thủy thủ kêu lên sợ hãi mà nhảy xuống nước, chớp mắt đã bị dòng nước sông đang dâng lên nuốt mất.

Chiến hạm trên sông xưng vương xưng bá trên xông Xích Uyên đã từng bị tơi bời như thế bao giờ đâu?


Những đội thuyền còn lại lập tức đuổi theo truy kích, Ai Nhĩ Tư lệnh cho đội thuyền lúc dừng lúc chạy, tàu con thì duy trì khoảng cách, bắn từng đợt pháo một.

Đội thuyền của thành Minh Châu không có chút phương pháp đối phó nào đối với đại bác, chỉ đành bị động mà chịu đòn, cứ sáp lại gần là ăn một pháo, trốn được ra xa rồi thì đối phương lập tức phóng nhanh đi, khiến cho chúng bị bỏ một đoạn xa.

Đội thuyền trên sông bị vờn một trận, không thể đuổi theo được mà không đuổi theo cũng không được, chỉ đành mở mắt trừng trừng mà nhìn đoàn thuyền lưu manh trước mặt kia huênh hoang nghênh ngang rời đi ngay trước mắt bọn họ, để lại cho thành Minh Châu một mảng tường thành bị tàn phá cùng với bến cảng bị cháy đến mức khắp nơi hoang tàn.

Trong phủ thành chủ, lão thành chủ khó khăn lắm mới tỉnh dậy nhờ vào sự nỗ lực của các bác sĩ, sau khi lão nghe thuộc hạ báo cáo lại tình hình chiến sự thì hai mắt lão trợn trắng, cổ họng ú ớ nói không nên lời, lão nôn ra một ngụm máu, đầu nghiêng sang bên, lại hôn mê tiếp, lần này, đám bác sĩ cũng bó tay.

Đám đại quý tộc sốt ruột mà đợi trong thính phòng, có kẻ chủ trương rằng lập tức chính thức tuyên chiến với thành Uyên Lưu, không thể chỉ là "cảnh cáo" thôi được, tăng cường phái thêm binh lực cho Lạc Đặc, nghiền nát hoàn toàn đối phương, có kẻ thì lại oán hờn Lạc Đặc không nên nghe theo lời xúi giục của thành Nam Tế mà ra tay với thành Uyên Lưu đang ngày một lớn mạnh lên kia.

Bọn họ ai cũng không phục ai, tiếng cãi nhau gần như muốn nổ tung nóc nhà, một khi nhắc đến việc ai sẽ phái binh cứu viện, ai sẽ quyên góp lương thực, thì họ lại mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng lên tiếng nữa.

Cuối cùng, thiếu thành chủ Đế Á, đưa theo Hắc Ưng cùng với hàng trăm cận vệ, xông qua sự âm u của màn đêm mà vội vàng chạy đến, bao vây chặt chẽ lấy đại thính phòng nghị sự.

Đế Á lấy thân phận là người thừa kế trực tiếp đầu tiên của thành Minh Châu mà lớn tiếng tuyên bố, rằng hắn sẽ tạm thời tiếp quản phủ thành chủ.

Đám quý tộc không ngờ rằng hắn lại quả quyết đến như vậy, vị thiếu thành chủ xinh đẹp ốm yếu từng đi một bước thì ho ba cái, hứng một cơn gió thôi cũng bị thổi ngã, từ lúc nào mà lại cất giấu được thực lực và mị lực như thế này?

Lão thành chủ hôn mê không tỉnh lại, em trai với sự uy hiếp nhất cũng bị điều đi nơi phương xa, Đế Á chiếm hết toàn bộ thiên thời địa lợi nhân hoà, những quý tộc khắp phòng ai cũng có suy nghĩ riêng, nhất thời không có ai lên tiếng ngăn lại.

Dưới sự bảo vệ của Hắc Ưng, Đế Á cuối cùng cũng đi lên ngai vàng thành chủ trên bậc thềm bằng vàng, cho dù vẫn còn phải đối mặt với rất nhiều khó khăn và biến số, nhưng thời khắc này, hắn vẫn rất mãn nguyện, vô cùng vui sướng.

Hắn tuyệt đối sẽ không ngồi đó mà nhìn Lạc Đặc đem binh hồi thành, khoanh tay chờ chết, chỉ có tiên hạ thủ vi cường mới là thượng sách.

Đế Á chống tay lên má, nhìn xuống đám quý tộc với những sắc thái gương mặt khác nhau kia, mặt hơi nở một nụ cười --- Lạc Đặc, tranh chấp giữa hai anh em chúng ta, ai mới có thể mỉm cười đến cuối đây?

※ ※ ※

Tối hôm nay, đối với kẻ bại trận mà nói thì quả thực là dài đến khiến người ta căm phẫn.


Từ trước đến nay, phần lớn sự tổn hại trong trận chiến đều sinh ra trong lúc đại quân tháo chạy, và tối nay cũng không ngoại lệ.

Quân kỵ sĩ của thành Uyên Lưu dưới sự dẫn dắt của Tiêu Mông liên tiếp đuổi theo mà giết đến cùng đại quân đang chạy trối chết của thành Minh Châu, một trăm quân cầm súng cũng theo cùng, liên tục bắn tỉa.

Đội quân hàng nghìn người điên cuồng mà thu hoạch thủ cấp, giết đến mức kẻ địch với quân số gấp đôi quân mình phải tan rã, bỏ lại hàng nghìn thi thể.

Lão thầy pháp Sách Pháp bị trọng thương bị Tiêu Mông nhắm đến, lão bị hắn xuyên thủng một đao, sắp không sống nổi nữa rồi.

Tiêu Mông cho rằng đối phương đã chết, bèn không thèm quan tâm đến thi thể của Sách Pháp nữa, tiếp tục truy kích kẻ địch.

Thế nhưng không ai trông thấy được, một con búp bê thế mạng bị Sách Pháp nắm chặt trong tay áo, thay hắn tránh được một kiếm chết người này!

Đợi cho đến khi Tiêu Mông rời đi rồi, Sách Pháp giả chết mới đẩy các thi thể xung quanh ra, lủi vào con đường nhỏ giữa rừng.

Lạc Đặc sụp đổ được cận vệ đưa đi điên loạn chạy trên đường.

Tám nghìn kỵ binh lúc xuất hành oai phong hùng vĩ, hiện tại chỉ còn lại hai nghìn tàn binh bại tướng, bị đánh tơi bời, điên cuồng mà chạy trốn trở về.

Đầu tóc và quần áo của Lạc Đặc hỗn loạn, nhếch nhác vô cùng, một thân kiêu căng và tự phụ, dưới chân tường thành của thành Uyên Lưu lại bị đánh từng trận mà giẫm lên bùn đất, không còn cái khí thế hăng hái lúc mới đến nữa.

Duy chỉ có cái quyết tâm quay về thành Minh Châu để chấn chỉnh lại đội quân, rồi quay lại báo thù mới chống đỡ được để hắn ra sức mà lánh nạn.

Cho đến khi ánh mặt trời tỏ sáng, tàn binh cuối cùng cũng thoát khỏi được sự truy đuổi của Tiêu Mông.

Lạc Đặc thở hổn hển, tựa vào thân cây mà nghỉ ngơi, lúc này, một con bồ câu đưa thư đậu xuống vai của Lạc Đặc, trên chân nó buộc một phong thư khẩn được gửi đến từ thành Minh Châu.

Lạc Đặc đọc đi đọc lại ba lần, sắc mặt hắn đờ ra, cả người lảo đảo, suýt thì ngã quỵ xuống đất, hai cánh tay run rẩy chẳng cầm nổi lá thư nữa, mặc cho nó rơi xuống đất, bị vó ngựa giẫm nát.

"Sao lại có thể...sao lại có thể được...Đế Á...thành Uyên Lưu..."

Sắc mặt của hắn trắng bệch, cơ mặt run rẩy, hắn rút vụt trường kiếm ra khỏi thắt lưng, hận không thể tự sát ngay tại chỗ này, thế thì vẫn còn tốt hơn là sự nhục nhã khi quay về rồi rơi vào trong tay của Đế Á!

Một cánh tay khô quắt ngăn hắn lại, Lạc Đặc mờ mịt ngẩng đầu, là Sách Pháp già nua đến mức trông hệt như một bộ xương khô --- lão thầy pháp xảo quyệt này vậy mà chạy kịp đến để gặp hắn từ trong con đường nhỏ ấy.

"Lạc Đặc đại nhân, ngài tốt xấu gì thì trong tay cũng còn có đội quân, toàn quân vẫn còn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, thắng bại cuối cùng vẫn còn chưa biết được, hà tất phải từ bỏ tất cả tại đây chứ?"

Trước mắt của Lạc Đặc sáng lên, tựa như kẻ đã chìm vào trong nước lại túm chặt lấy được một nhánh gỗ trôi cuối cùng:

"Sách Pháp đại sư, ông vẫn còn cách ư?!"

Sách Pháp bí hiểm mà cười một cái:

"Lạc Đặc đại nhân, ngài cũng biết mà, tộc nhân thú có mấy bộ lạc siêu cấp tiếng tăm lừng lẫy, thực lực rất mạnh, ngay cả tam đại đế quốc cũng cực kỳ kiêng dè đối với mấy bộ lạc siêu cấp này. Trong số đó có một bộ lạc, rất gần chúng ta, không xa."

"Đương nhiên là ta biết."

Lạc Đặc nhíu chặt mày:

"Chắc lão sẽ không bảo ta hợp tác với nô thú đúng không, chúng ta là con người cơ mà."

Sách Pháp khinh thường mà cười nhạo:

"Đã đến lúc này rồi, còn quan tâm đến con người hay là nhân thú cái gì, là muốn chết hay là muốn sống, chẳng lẽ ngài còn không rõ hay sao?"

Lạc Đặc cắn răng:

"Được rồi... Chỉ cần lão chắc chắn giúp ta, thì cái gì ta cũng cho lão!"

"Có thật là cái gì cũng được không?"

Sách Pháp âm u nhếch miệng, dùng ngón tay bén nhọn mà xoa nhẹ lên gò má của đối phương:

"Chậc chậc, cái thể xác vừa trẻ vừa tráng kiện này, nếu là ta thì..."

Lạc Đặc tái mặt trong nháy mắt:

"Ngươi---"

Hắn vừa thốt lên được một chữ thì lại phát hiện ra bản thân không thể nói thành lời được nữa --- năm ngón tay sắc nhọn ấy đã cắm sâu vào trong ngực trái của hắn!

Đôi đồng tử của Lạc Đặc đột nhiên trừng lớn, hắn há miệng, sự kinh ngạc và sợ hãi đan xen nhau trên mặt, cuối cùng thì dừng lại mãi mãi tại nét mặt căm hờn, rồi dần dần không còn sự sống.

Sách Pháp tựa lên vai của hắn, nắm chặt lấy pháp trượng, trong miệng ngâm lên câu thần chú dài, sắc mặt hắn chốc thì trắng bệch, chốc lại đỏ hồng.

Một màn đáng sợ diễn ra, thân thể của Sách Pháp nhanh chóng khô quắt lại, tấm áo choàng nhuốm máu mềm oặt trên đất, chỉ còn lại một đống xương trắng phếu, còn "Lạc Đặc" với hai mắt đã mất đi ánh sáng thì lại bắt đầu cử động.

"Lạc Đặc" nhặt pháp trượng cùng với áo choàng lên, hắn cúi đầu nhìn năm cái lỗ trên ngực mình, không nhịn được mà phá lên cười một tràng vui sướng mà quỷ dị:

"haha... Thiếu thành chủ các hạ, tâm nguyện của ngài, thôi thì để ta thay ngài giành lấy vậy!"

Cười xong, hắn lại đè lên ngực mà ho khan dữ dội, Liệt Diễm Trảm khiến hắn bị thương quá nặng, không còn sự tôn thờ của thành Minh Châu nữa, không biết phải mấy năm nữa mới có thể hồi phục lại như lúc đầu.

Hắn quay đầu lại, đối mặt với bức tường thành sớm đã không còn nhìn thấy được bóng dáng kia nữa, một dáng vẻ phẫn nộ căm hận không có nơi nào để trút:

"Thành Uyên Lưu... Trầm Khinh Trạch... Mối thù ngày hôm nay, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian lắm!"

※ ※ ※

Sau khi thành Uyên Lưu thắng lớn, lần tình huống chân thật của trận "diễn tập quân sự" này cuối cùng cũng được thông báo cho toàn thành, nhân dân chìm đắm trong niềm vui sướng khi liên tiếp đánh bại được thành Nam Tế và thành Minh Châu, gần như là không dám tin vào chính đôi tai của mình.

Cho đến khi đoàn thuyền áp giải thành chủ và các quý tộc của thành Nam Tế chậm rãi cập vào bến cảng, bị mọi người vây quanh nhìn ngắm, áp giải vào nhà ngục của phủ thành chủ thì mọi người cuối cùng mới tỉnh ngộ, rằng thành Uyên Lưu hiện tại đã mạnh đến nhường nào!

Trong thành tràn ngập tiếng hoan hô và cười nói.

Trong nhà lao, ngược lại là một mảng ảm đạm và thê lương.

Hy vọng cuối cùng mà thành chủ thành Nam Tế ôm ấp, khi bước lên bến cảng của thành Uyên Lưu, tuyên bố đã hoàn toàn bị dập tắt--- thành Minh Châu không thể đánh thắng được chúng!

Chuyện này chỉ nói rõ một chuyện, đó chính là ngay cả thành Minh Châu mạnh nhất đất bắc cũng đã trở thành kẻ bại trận dưới tay của Trầm Khinh Trạch!

Chớp mắt, thành chủ của thành Nam Tế tựa như già đi cả chục tuổi, vừa hận vừa hối, cuối cùng, trong sự trầm mặc, lão hoàn toàn chấp nhận số mệnh của một kẻ bại trận.

Thành Nam Tế, từ nay phải đổi họ rồi.

※ ※ ※

Lúc này, Trầm Khinh Trạch đang vuốt ve bộ lông cánh của áp áp, y tựa vào đầu giường trong phòng ngủ, rầu rĩ trước bộ áo bào đế sư đã rách kia --- một lúc nữa là Nhan Túy sẽ đến để kiểm tra vết thương của y rồi.

Thay sang đồ ngủ thì có giấu đầu hở đuôi quá không nhỉ?

Hay là không mặc gì hết? Không được không được, tuyệt đối không được! Cứ như mình rất mong chờ cậu ta vậy.

Hay là... Cứ vờ là ngủ rồi vậy!

Đương lúc y đang lo lắng lung tung thì hệ thống đột nhiên vang lên một trận âm thanh nhắc nhở hưng phấn:

"Hệ thống: chúc mừng người chơi, chính thức đạt được sự thừa nhận của thành Nam Tế, từ nay có được ngôi thành chủ thứ hai, bạn có thể lựa chọn phá vỡ sự lệ thuộc với ngôi thành cũ để ràng buộc với ngôi thành mới."

"Hệ thống: khi người chơi sở hữu được thành chủ trên lv.4, đồng thời danh tiếng đạt đến độ uy chấn tám phương thì sẽ có thể thành lập được quốc gia của riêng mình, trở thành bá chủ một phương!"

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống: xin mời người chơi đặt một quốc hiệu cho đất nước của mình.

Trầm: phú khả địch quốc! (đất nước giàu đến không có đối thủ)

Nhan:...chỉ có quốc vương cực nghèo quốc thì có "cười mỉm" (nước có quốc vương cực nghèo)