Xây Dựng Vương Tọa

Chương 90: Ngân hàng uyên lưu, phát hành tiền giấy



Khu buôn bán phố tường đỏ ở thành đông nằm ngay sát một phủ đệ của một quý tộc cũ, trải qua tu sửa, khu vực từng là khu nhà cao cấp này hiện tại đã trở thành những nơi phục vụ cộng đồng như trường học, bệnh viện, khu thuế vụ...

Sau một tháng, một ngôi nhà ba tầng với mái ngói màu đỏ mọc lên, xung quanh là tường che hàng rào được gắn đầu sắt với các hình tượng nghệ thuật bằng vôi và xi măng.

Những nhà dân lân cận thường vây xem loại hình kiến trúc mới mẻ của tòa nhà chưa từng thấy bao giờ này, họ bàn luận đủ loại về công dụng của nó.

Có người nói rằng nơi này là phủ đệ riêng mà chủ tế đại nhân mới xây cho mình, có người lại nói đây là kho vàng để giấu vàng, nếu không thì tại sao người ta lại bố trí cho nó nhiều lính canh đến vậy?

Lúc cắt băng khánh thành, mọi người vây xem xung quang mới kinh ngạc phát hiện rằng bên trên nó được khắc sâu bốn chữ lớn --- ngân hàng Uyên Lưu.

Đối với mọi người mà nói thì hai chữ ngân hàng này hoàn toàn là một loại từ vựng mới, họ chỉ có thể âm thầm mà phỏng đoán, rằng đây có lẽ là liên quan đến tiền.

Không để cho mọi người đợi lâu, lệnh mới của thành chủ đã xuất hiện trên bảng thông báo, trên báo chí và được tuyên truyền từ viên truyền tin khắp đầu đường cuối ngõ, thậm chí là từ trong miệng của người kể chuyện trong quán trà.

"Ngân hàng Uyên Lưu trong thành, còn có thành Nam Tế, mỗi nơi mở một tòa nhà, dùng tiền đồng mà đổi thành giấy bạc."

Viên truyền tiên lan truyền tin tức giải thích đến khô khốc cả miệng, hắn uống một ngụm nước, lấy một tấm khăn hình vuông lớn bằng bàn tay từ trong túi áo ra.

Tiền giấy sử dụng giấy không giống với các ấn phẩm in ấn khác, chất lượng giấy của nó dày dặn, không dễ bị xé rách, mỗi một tờ tiền đều có một số hiệu độc nhất không giống nhau, ngoài rìa được in lên một loại hoa văn phức tạp, bên trái là mệnh giá, bên phải được in kí hiệu của thành Uyên Lưu.

Phần quan trọng nhất chính là phòng chống việc làm giả ---trên mặt tiền giấy được rắc đều bụi mịn bằng kim loại, dưới ánh nắng mặt trời, nó hiện ra hiệu quả đặc biệt là phát ra ánh sáng mờ ảo.

Công trạng của việc phòng chống việc làm tiền giả thuộc về lão thầy pháp Tháp Cách, đây là việc xấu đầu tiên mà lão đã làm tại thành Uyên Lưu: trong xưởng in ấn, lão dùng phép thuật hệ kim mà mình sở trường, lấy bụi mịn của các loại kim loại, bằng một quy luật nhất định, khảm đều lên tờ giấy bạc đã được hoàn tất việc in ấn.

Loại "công nghệ" này cũng chẳng phải là hấp thụ đơn giản mà là được khảm vật lý lên luôn, sau khi đã thành hình rồi thì không cần phải dựa vào pháp thuật nữa, cho dù có sỡ hữu được đoàn đội với tâm thuật bất chính có ý đồ muốn làm giả thì căn bản vẫn không thể mô phỏng theo được.

Xung quanh người truyền tin, những người dâng hiếu kỳ quây lại thành mấy vòng, họ đồng loạt rướn cổ để nhòm vào vật đang nằm trên tay hắn ta.

Có người nhíu mày chất vấn:

"Đổi bạc thành một tờ giấy như thế này à? Đùa kiểu gì vậy?"

"Đây không phải là đùa giỡn.

Một người đàn ông bên cạnh hắn ta mặc một cái áo nhã nhặn gọn gàng, hắn đẩy đẩy gọng kính trên mũi -- từ sau khi thủy tinh trong suốt được ra đời, thấu kính lồi và thấu kính lõm được các nhà thủ công mài lại để chế tạo thành kính biễn vọng, kính lúp và kính cận.

Vì bị hạn chế bởi công nghệ và hiệu suất sản xuất nên trước mắt, phần lớn các loại kính cận trên thị trường đều là loại dày và nặng, hơn nữa giá cả cũng rất đắt, người có khả năng sử dụng được chúng luôn là những nhân sĩ có thu nhập cao như giáo viên và bác sĩ.

Người nọ mang theo bên mình một cuộn án thư, hắn vừa lật giở ra xem vừa nói:

"Tiền giấy cũng chẳng tính là thứ gì mới, đế quốc Đại Hạ phía đông và Cả Thương Minh Bích Không ở phía nam cũng có loại tiền giấy tương tự, tại vùng phía đông, người ta gọi nó là ngân phiếu, còn ở phía nam, nó gọi là giấy bạc."

"Tiền giấy có mệnh giá, một đồng đổi được một tờ tiền giấy, còn đồng bạc và đồng vàng thì phân biệt đổi được một đồng và một trăm đồng."

Viên quan truyền tin bất ngờ mà nhìn nhìn hắn, cứ cảm thấy hắn hơi quen:

"Các hạ là ai?"

Người đàn ông đó ngại ngùng mà cười cười:

"Tôi tên là Chiêu Lập, là người của thành Nam Tế, hiện tại đang là giáo viên trong trường. Tôi thường ngày thích nghiên cứu các loại phong tục và lịch sử của đại lục, thế nên mới biết được mấy loại chuyện vặt này ấy mà."

Biết được rằng đối phương là giáo viên, mọi người xung quanh nhất thời cảm thấy kính nể, họ cũng chẳng còn phản đối mấy đối với loại tiền giấy này nữa.

Tác dụng của tiền giấy rất dễ thấy, phân lượng của tiền thuộc tính kim loại quá nặng, người dân thường với mức thu nhập thấp thì không tính đến, đối với những thương nhân hay đi đây đi đó thì tương đối không được tiện lợi cho lắm, những lúc mua bán hàng hóa, duy chỉ mỗi việc vận chuyển tiền thôi cũng đã phải dùng đến mấy chiếc xe ngựa, vừa nặng vừa chậm, việc di chuyển rất bất tiện.

Thành Uyên Lưu và thành Nam Tế cùng mở ngân hàng, đối với các thương nhân mà nói thì chi phí để vận chuyển có thể được tiết kiệm bớt lại một khoản ngay lập tức, mà độ an toàn cũng cao.

Người đàn ông chất vấn ban đầu ngượng ngùng nói:

"Một tờ giấy mỏng như thế này, nhỡ đâu khi mua đồ mà người bán không nhận thì phải làm sao?"

Viên truyền tin đã có chuẩn bị xong từ trước những đáp án mà mọi người có khả năng sẽ hỏi:

"Anh yên tâm, nếu trong thành có bất kỳ cửa tiệm nào từ chối nhận tiền giấy thì có thể đến báo cáo lại với bộ thương vụ, sau khi điều tra sẽ trực tiếp niêm phong cửa tiệm đó."

"Bắt đầu từ tháng sau, toàn bộ những công việc nhà nước trong thành sẽ chỉ thu tiền giấy, không thu tiền đồng, nếu mọi người không đến ngân hàng để đổi tiền giấy thì sau này sẽ không mua được thức ăn đâu!"

Lời này vừa nói ra thì mọi người đều sợ đến nhảy dựng, những người phản đối đối với loại tiền giấy này nhất thời biến sắc -- những thứ khác thì thôi không màng, thế nhưng thức ăn là không thể không mua được, nếu tiền trên tay không mua được thức ăn thì nó có khác gì một hòn đá nữa đâu?

Xem ra phủ thành chủ đã quyết tâm muốn thay thế tiền đồng bằng tiền giấy rồi!

Viên truyền tin yên lặng quan sát vẻ mặt của mọi người xung quanh, sau khi nhắc đến chủ đề liên quan đến thức ăn thì quả nhiên, cảm xúc của mọi người đều dao dộng, họ bắt đầu xôn xao thăm hỏi đến khi nào thì mới có thể đổi tiền.

※ ※ ※

Liên tục truyền tin trong một tuần, hai thành Uyên Lưu và Nam Tế, trên đường, trong góc phố đều bàn tán về việc dùng tiền giấy để đổi lấy lương thực.

Có người vui mừng, có người lo lắng, có người bắt đầu đào hố để tích trữ vàng bạc, càng có nhiều người mang theo từng chiếc túi chứa tiền đồng, đỏ mắt chờ mong đứng đợi trước cửa ngân hàng, chờ đợi đợt đổi tiền đầu tiên hơn. Tình huống phản đối kháng nghị với quy mô lớn hoàn toàn không xảy ra.

Phủ thành chủ, phòng nghị sự.

Trước bàn của Trầm Khinh Trạch được đặt một chồng câu hỏi được viên truyền tin báo cáo về, đọc mãi không hết, có thể tóm gọn lại thành một câu --- uy tín của phủ thành chủ.

Lạc Tân haha cười nói:

"Xem ra người dân của chúng ta vẫn còn rất tin tưởng phủ thành chủ."

Y ngồi ngay ngắn trước bàn, hai tay đặt dưới cằm đang đan mười ngón lại với nhau, ánh mắt y rơi trên một tờ giấy có hình dáng của tờ tiền, y chậm rãi nói:

"Uy tín của phủ thành chủ cũng chẳng phải là chỉ cần dựa vào sự tin tưởng của người dân thôi là được đâu."

"Chế độ tiền tệ của chúng ta là dựa trên giá lương thực. Đây là căn cứ vào một năm vừa qua, số lượng đất ruộng dùng để trồng lương thực được khai hoang lớn, sự cần cù lao động khổ cực của người nông dân, cùng với mùa thu hoạch lương thực được gặt hái tốt đẹp."

Sau khi thu gom được không ít những trang trại, nông trang của phe phái đại quý tộc cũ, trên bảy mươi phần trăm đất ruộng của thành Uyên Lưu thuộc về đất công, ba mươi phần trăm còn lại thì thuộc về tư nhân của một số ít những quý tộc sau khai sáng được giữ lại và các dân thường khác.

Chế độ tư hữu vẫn được thừa nhận như trước, dựa vào mức độ của năng lực sản xuất hiện tại, Trầm Khinh Trạch hoàn toàn không tính toán đến việc lật đổ nó.

Số đất ruộng công của phủ thành chủ, toàn bộ đều từng được Trầm Khinh Trạch thăng cấp thổ nhưỡng lên, gieo xuống đó loại hạt giống tốt từ hệ thống, bón cho chúng loại phân bón cao cấp, rồi lại thêm vào đó sự tưới tiêu tập trung và quản lý, máy móc hoạt động bằng sức kéo của gia súc, việc sử dụng những công cụ làm nông bằng sắt phổ biến rộng rãi, thế nên sản lượng trên một mẫu của đất ruộng công vượt xa so với đất tư nhân.

Toàn bộ những lương thực được sản xuất ra từ đất công, nếu người dân muốn bán số lương thực dư thừa mà ăn không hết đó thì có thể trực tiếp đến bán lại cho các chi nhánh thuộc Uyên Lưu ngân tọa, việc này còn có lời hơn là so với việc bán cho các cửa hàng lương thực tư nhân.

Chính vì thế, những cửa hàng lương thực muốn tích trữ hàng hóa để đầu cơ tích trữ tại thành Uyên Lưu kia căn bản không thể thực hiện được, dám làm những việc có một không hai này ở đây, hoặc là sẽ không có khách đến mua, lỗ đến phá sản, hoặc là trực tiếp bị báo cáo lên, bị vệ binh đến điều tra, niêm phong cửa tiệm rồi ngồi tù.

Người dân đã sớm quen với việc đến mua lương thực giá cả bình dân tại các chi nhánh của Uyên Lưu ngân tọa.

Đất tư nhân không thể liều mạng lại đất công được, trừ phi là những nhà nông cày cấy tự cung tự cấp, còn những quý tộc vẫn còn sót lại vẫn còn muốn dựa vào đất đai để kiếm tiền thì sớm đã không thể thực hiện được, thế thì chẳng bằng đem vườn tược hoa viên bán lại cho phủ thành chủ, tiền đổi lại được thì đi phát triển những kế sinh nhai khác.

Trên bàn nghị sự, các quan viên lộ ra vẻ mặt cân nhắc, nhận được trình độ giáo dục và lĩnh vực chuyên môn cũng chẳng tương đương với việc mọi người đều có thể giải thích được chính sách kinh tế của Trầm Khinh Trạch.

Y nghĩ ngợi, rồi đổi lại thành một cách nói đơn giản:

"Sự tin tưởng của người dân đối với chúng ta tồn tại ở việc đương lúc đại nạn bất khả kháng liên tiếp ập đến, tỉ như làn sóng nô thú, tỉ như chiến tranh thì thương khố của chúng ta như cũ, vẫn có thể đủ để chống đỡ nổi với việc tranh giành mua bán mà có khả năng xảy ra."

"Khi mỗi một người dân đều tin tưởng, rằng tiền giấy trên tay họ sẽ không biến thành giấy bỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng nó để đổi lấy được đủ lượng lương thực thì đến lúc ấy, sự uy tín của tiền tệ mới được tính là đã được hình thành."

Lục Hâm của bộ thương vụ ngồi nơi cuối cùng của chiếc bàn dài, hắn vốn không đủ thâm niên để tham gia vào buổi hội nghị này, thế nhưng, là một trong số ít những quan viên trẻ tuổi có thể hiểu được kinh tế, Lạc Tân đã đặc cách cho hắn tham gia vào cuộc họp.

Lục Hân khe khẽ giơ tay lên hỏi:

"Vậy nhỡ đâu xảy ra việc tranh nhau mua sắm, thế nhưng lại không thể đổi được thực phẩm hoặc là tiền đồng thì phải làm sao ạ?"

Trầm Khinh Trạch ẩn ý liếc hắn một cái:

"Thế thì chỉ có---tuyên bố phá sản thôi."

Y đứng dậy, thong dong bước đến bên cạnh một tấm bản đồ cực lớn được treo trên tường, chậm rãi nói:

"Đất bắc của chúng ta không giống với tam đại đế quốc, do sự uy hiếp lâu dài của tộc nhân thú và yêu thú đến từ bên ngoài hẻm núi lớn, trật tự tại đất bắc tương đối hỗn loạn, các lãnh địa và thành phố lớn đều mạnh ai nấy lo thân."

"Lương thực chính là vật tư chiến lược quan trọng nhất của đất bắc, chứ không phải là tiền."

"Không phải tất cả các thành phố đều có tư cách để phát hành tiền giấy. Thành Uyên Lưu của chúng ta, chỉ cần có thể bảo đảm được sự ổn định trong việc sản xuất lương thực thì sẽ có thể đứng tại thế bất bại."

Nhan Túy tuy không am hiểu lắm về kinh tế, thế nhưng việc này cũng chẳng khiến cậu bị ngăn trở việc lý giải được ý đồ của Trầm Khinh Trạch:

"Việc anh khua chiên giống trống mà tuyên truyền cho tiền giấy lẽ nào là đang đào bẫy cho thành Bắc Tế ư? Anh làm thế nào mà khẳng định rằng thành Bắc Tế nhất định sẽ một bước rơi vào hố ngay lập tức?"

Ánh mắt của Trầm Khinh Trạch dịu dàng rơi lên mặt cậu:

"Bởi vì tham lam là bản tính của con người."

Một tay Nhan Túy chống lên má, cậu nghiêng đầu nhìn y, nhẹ mỉm cười nói:

"Thế nhưng chủ tế đại nhân anh dường như lại đi ngược lại với bản tính."

Kim Đại đứng hầu ở bên cạnh gật đầu liên tục:

"Còn chẳng phải sao, ngay cả phủ đệ của mình mà ngài cũng không có, dựa vào thân phận của ngài, ít nhất là nên xây một trang viên lớn có ba tầng lầu."

Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng đều hùa theo, họ so sánh với chủ tế đời trước, Trầm Khinh Trạch quả thực quá tiết kiệm, ăn, mặc, ở, đi lại thậm chí là còn không xa xỉ bằng một quý tộc bình thường, y vừa không có trang viên riêng, cũng chẳng có dinh thự tư, ngược lại, y cứ luôn trú trong phủ thành chủ.


Nhan Túy hơi híp mắt lại, ánh mắt cậu lành lạnh quét qua:

"Thật sao?"

Kim Đại đột ngột cứng cả sống lưng, mình nói gì sai rồi sao? Tại sao ánh mắt mà thành chủ đại nhân nhìn mình lại quái quái vậy.

Trầm Khinh Trạch ho nhẹ một tiếng:

"Thật ra thì, sống trong phủ thành chủ cũng tốt mà..."

Mọi người nghi hoặc mà nhìn y, Trầm Khinh Trạch nhạt nhẽo mà nghĩ ra được một lý do:

"Đi làm gần."

"..."

※ ※ ※

Nửa đêm. Gió đêm của mùa hè thổi bay một góc của quyển sách, trang giấy lật giở vang lên mấy tiếng phần phật.

Trầm Khinh Trạch tựa người lên chồng văn thư đã được xử lý chất cao thành núi trên bàn, phê duyệt xong bản cuối cùng, y thở dài một hơi, duỗi thắt lưng lười một cái, cái đồng hồ dây cót trên bàn, kim đồng hồ đã điểm quá chín giờ.

Y nhấp một ngụm trà cuối cùng, thanh thanh cổ họng, đột nhiên có hơi nhớ đến cà phê của kiếp trước.

Đương lúc y chuẩn bị đổi sang bộ đồ ngủ để nghỉ ngơi thì cửa sổ mở toang kia lại xuất hiện một nửa thân thể thò vào, người đàn ông có mái tóc đen dài nhanh nhẹn mà chui qua cửa sổ, lặng yên không một tiếng động đáp xuống tấm thảm trải sàn.

Người đàn ông đó từng bước một, chậm rãi tiến sát đến sau lưng của Trầm Khinh Trạch, giang hai tay ra, đang muốn ôm vồ lấy--

"Em chắc chắn muốn vụng trộm như thế này à? Thành chủ đại nhân?"

Trầm Khinh Trạch chẳng thèm cả quay đầu, y lấy một bộ đồ ngủ bằng vải bông từ trong tủ quần áo ra, khoác lên tấm thân trần phía trên của mình.

"Em không thể đi cửa chính được à?"

Nhan Túy vòng tay ôm lấy thắt lưng của y từ phía sau, cậu lười nhác mà than phiền:

"Lính tuần tra trên hành lang nhiều lắm."

Đầu lưỡi lướt qua cánh môi phía dưới, cậu dùng răng cắn nhẹ lấy góc áo, ư ử nói:

"Đừng mặc mà..."

Trầm Khinh Trạch cứng nhắc từ chối, y cũng tiện tay rút luôn một bộ khác rồi nhét cho cậu, y ra lệnh:

"Không được ngủ trần trên giường tôi!"

Nhan Túy:

"...Keo kiệt."

Đương lúc trời tối, Kim Đại đang canh gác trên tầng ba của phủ thành chủ, hắn vừa khéo bắt gặp được người hầu đưa thức ăn khuya đến cho chủ tế đại nhân.

Hắn vô tình lướt mắt qua, ý, sức ăn của chủ tế đại nhân lớn đến vậy ư?

Ôi, nhất định là công việc gần đây quá cực, nam tử hán độc thân đúng là không biết lo cho bản thân mình. Kim Đại gật gù đắc ý mà cảm thán.

Trong chốc lát, phòng ngủ của chủ tế đại nhân mở cửa ra, Kim Đại nhẹ nhàng cúi người nói chúc ngủ ngon với đối phương, lúc ngẩng đầu lên, dường như hắn trông thấy nơi thắt lưng của Trầm Khinh Trạch có một cánh tay vòng qua.

Két, cửa phòng đóng lại.

Kim Đại sững người, hắn nhìn trừng trừng lên hoa văn lạnh băng trên cánh cửa, đột nhiên lâm vào trạng thái tự nghi ngờ chính mình.

Chủ tế đại nhân... Kim ốc tàng kiều?!

Trong phòng ngủ, thành chủ đại nhân bị "tàng kiều" đang bắt chéo chân ngồi trên ghế mềm, nhét đầy miệng từng miếng điểm tâm của Trầm Khinh Trạch, rồi lại uống một ngụm sữa bò của y.

Nhan Túy đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng ngủ của Trầm Khinh Trạch, đột nhiên cậu nhíu mày lại, nơi này chật quá, thảm trải sàn cũng là đồ cũ, rèm cửa sổ cũng chưa từng được thay. Đường đường là chủ tế của thành Uyên Lưu, là người yêu của cậu, sao lại có thể không sống trong gian phòng rộng rãi xinh đẹp nhất được chứ?

Cậu chậm rãi nói:

"Nếu như anh thích, tôi sẽ cho người xây cho anh một..."

Trầm Khinh Trạch sững sờ:

"Sao cơ?"

Nhan Túy bĩu môi, không muốn nói ra lắm:

"Trang viên riêng."

Trầm Khinh Trạch có hơi buồn cười:

"Sống ở đây cũng tốt mà."

Nhan Túy nhướng đuôi mày, liếc y:

"Đi làm gần à?"

Trầm Khinh Trạch mím môi, tiện tay rút một bản văn thư đã được phê duyệt từ trên bàn ra, y rũ mắt, dáng vẻ cả khuôn mặt nghiêm túc giở ra đọc, tựa như lơ đãng nói:

"Gần em."

Trong chớp mắt, Nhan Túy trừng to đôi mắt mà nhìn y, vui như mở cờ trong bụng.

※ ※ ※

Tin tức về việc thành Uyên Lưu phát hành tiền giấy để thay thế cho tiền đồng được lan truyền ra nhanh chóng, việc đầu tiên mà mọi người làm sau khi đổi được tiền giấy chính là đến các chi nhánh của Uyên Lưu ngân tọa để mua thức ăn, sau khi họ phát hiện ra rằng mọi thứ vẫn như cũ thì mới tính là thở phào được một hơi.

Ngoại trừ lương thực thì toàn bộ những sản phẩm khác được sản xuất bởi khu công nghiệp của thành Uyên Lưu cũng có thể mua được bằng tiền giấy, đồng thời, tiền lương mà các công xưởng trả cho công nhân cũng được thay thế toàn bộ thành tiền giấy, những binh lính trong vệ đội cũng giống như vậy.

Vừa thu hồi, vừa phát ra, tình trạng tiền đồng và tiền giấy đồng thời được sử dụng này, nhiều nhất cũng chỉ duy trì liên tục được trong vòng nửa năm là đã được thay thế toàn bộ bằng tiền giấy, cộng thêm việc đảm bảo được việc tích trữ lương thực dồi dào, dần dà, mọi người dần phát hiện ra được những ưu điểm của tiền giấy.

Chẳng biết từ lúc nào, trên thị trường chợ đen của thành Bắc Tế, những sản phẩm ngoài diêm đốt, thủy tinh, đồng hồ dây cót...của thành Uyên Lưu ra thì còn có một loại đồ vật khác---tiền tệ của thành Uyên Lưu.

Một tờ giấy mỏng, nhưng sức mua cực kỳ mạnh, những thứ có thể mua được trên chợ đen vượt xa giá trị thật sự của nó.

Không phải không có người bí quá hóa liều mà muốn chế ra tiền giả để trục lợi, thế nhưng đáng tiếc là chẳng phải ai cũng có được sự quyết đoán và tài lực của thành Uyên Lưu để thuê một vị pháp sư đến chế tác tiền giấy.

Do thành Uyên Lưu dần không còn sử dụng tiền đồng nữa, mà hàng hóa chỉ có thể mua được bằng tiền tệ của thành Uyên Lưu, và tổng lượng phát hành tiền tệ của Uyên Lưu lại có hạn, thế nên nhiều thành phố trên đất bắc đều thu mua lại tiền của Uyên Lưu, khiến cho giá của nó tăng thẳng lên gấp mấy lần liền.

Thành Bắc Tế cũng như thế, trên một mức độ nào đó, thì tiền tệ của thành Uyên Lưu thậm chí còn trở thành một loại dòng tiền đều vĩnh cữu, mua về rồi cất trong túi, cho dù không tiêu thì cũng có thể ngồi đợi chợ đen tăng tỉ giá lên, ổn định mà kiếm tiền, không thua lỗ.


Một lượng vàng bạc lớn đổi ra mấy tờ giấy mỏng, vậy mà mọi người còn tranh giành với nhau, đây rõ là chỉ cần nằm không cũng kiếm được tiền!

Nhận thấy được lợi nhuận khiến người ta kinh ngạc trong đó, một nhóm quý tộc của thành Bắc Tế cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan: mi chắc chắn là giả, chủ tế của ta nhất định không thể nói ra mấy câu sến súa được!

Trầm:...