Xe Bánh Rán

Chương 21



Doãn Lương mặc đồ thể thao hai màu đỏ trắng in số 5, chuyền bóng vài lần, chạy đến vạch ba điểm, lập tức bật nhảy ném bóng, vào —— Ở ngoài sân vang lên tiếng thét chói tai, tất cả đều là của tụi con gái.

Lục Lộ bịt lỗ tai, cậu biết rõ người đàn ông của cậu được hâm mộ, ít nhiều gì cũng thấy hơi tự hào.

Trận đấu kết thúc, 87 với 89, Doãn Lương thắng suýt soát, vừa kéo áo lau mồ hôi trên mặt, đã có mười bạn học nữ chạy tới từ bốn góc sân bóng, ríu ra ríu rít đưa đồ uống cho hắn.

Trong tay Lục Lộ cũng có bình nước, cố ý uống trước một hớp, siết lấy nó thật chặt, không dám đi lên.

“Lục Lộ!” Doãn Lương bỗng nhiên hô.

Lục Lộ lập tức đứng phắt dậy, thấy Doãn Lương như trăng sao vây quanh bước tới, giơ cánh tay bắp thịt rắn chắc ra: “Nước đâu? Khác muốn chết rồi.”

Lục Lộ ngơ ngác nhìn hắn, nhiều nữ sinh cho hắn nước như vậy, hắn đều không muốn, lại đến lấy cái bình này của mình, mặt từ từ ửng đỏ.

Nhận được nước, Doãn Lương vặn một cái, mở nắp xong thì phát hiện điều gì đó, khẽ quan sát Lục Lộ, hắn sớm biết tỏng, híp nửa mắt, ngửa đầu nhìn cậu chằm chằm, hầu kết đẫm mồ hôi hứng ánh đèn trượt lên xuống.

Lục Lộ đăm chiêu ngắm hắn, dường như thứ hắn uống không phải nước, mà là một bộ phận trên cơ thể cậu, ướt át, nóng bỏng, muốn cậu xấu hổ tới tan chảy.

Doãn Lương vừa uống vừa rời khỏi sân bóng rổ, vẫy tay, chờ cậu đuổi kịp.

Lục Lộ đến phía sau sân vận động cùng hắn, nơi này rất vắng vẻ, bình thường chẳng có ai cả, mới bước vào, Doãn Lương liền ném cái bình đi, xoay người tóm lấy cậu, thuận tay đè lên bức tường gạch đỏ mọc đầy dây thường xuân: “Đưa nước mình uống dư cho tớ, hửm?”

Lục Lộ cúi đầu: “Làm sao cậu biết tớ đã uống chứ…”

“Tớ còn lạ gì nước bọt của cậu.” Doãn Lương dán vào cổ cậu nói.

Lục Lộ đỏ lỗ tai trốn về phía sau một chút.

Doãn Lương móc túi quần đùi, lấy ra một cây kẹo que vị chanh, xé bao bì, đưa tới trước mặt cậu.

Lục Lộ vô cùng biết điều, khẽ hé miệng, liếm liếm cục kẹo màu vàng, chậm rãi ngậm vào.

Doãn Lương kiểm tra hai bên, không có người, cúi đầu, chưa vội vã hôn cậu, mà là kiên nhẫn xem cậu ăn kẹo, ăn đến bờ môi đỏ au, ăn đến tim hắn loạn nhịp.

Lục Lộ ngậm lấy cục kẹo, phun ra nuốt vào, giương mắt nhìn hắn, sau đó phốc một tiếng, dùng đầu lưỡi đẩy cục kẹo tan chảy ra ngoài.

Vừa phun ra, Doãn Lương liền phủ môi xuống, tàn nhẫn mút mát cậu, phả hơi nóng không chỗ phóng thích, dây dưa hết lần này đến lần khác.

Rất ngọt.

Chua nữa.

Lục Lộ nhớ tới Hoàng Hải, học cậu khẽ rên rỉ, âm thanh vừa vang lên, Doãn Lương đột nhiên ngăn chặn cả người cậu, giống hệt muốn làm chuyện gì điên cuồng lắm vậy, nhưng rồi kiềm chế ngừng lại, thở dốc, không hề nhúc nhích.

“Đối xử với tớ dữ dội một chút…” Lục Lộ bị hắn hôn thích mê, híp mắt, làm nũng nói.

“Dữ thế nào?” Doãn Lương khom lưng.

“Như trên TV í.” Lục Lộ nhón chân cắn cằm của hắn, “Cái kiểu xấu xa, hay bắt nạt người khác.”

“Phim thần tượng? Tổng tài bá đạo?” Doãn Lương mỉm cười, “Cậu cũng chẳng phải mấy cô bạn gái.”

Lục Lộ mở to mắt, khóe mắt ướt át, hai gò má đỏ chót, bờ môi bóng loáng: “Người ta là bạn gái của cậu mà.”

Trong phút chốc, trái tim Doãn Lương triệt để tê dại từ trong ra ngoài: “Cậu nói cái gì… Lặp lại lần nữa?”

Lục Lộ im bặt, thân thể kề cận hắn hơi giãy dụa.

“Tối mai dọn hàng xong…” Doãn Lương nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, “Tới nhà tớ nhé?”

Lục Lộ lắc đầu.

“Ngày mai nhà tớ không có ai.” Doãn Lương nhỏ giọng nói, “Tớ sẽ dữ dội với cậu một chút.”

Lục Lộ rụt rè ngước nhìn hắn: “Dữ chừng nào cơ?”

Doãn Lương xích lại gần cậu, khẽ cắn lên vành tai cậu, sau đó thì thầm một câu, khiến khuôn mặt của Lục Lộ ửng hồng.