Xe Bánh Rán

Chương 5



Hoàng Hải đứng ngoài cổng cưng lại đến, xác nhận tin nhắn trên điện thoại di động: [Tầng hai rẽ phải phòng đầu tiên.]

Cậu đi vào, cô nàng mặc áo ngủ hồng phấn lần trước trông thấy cậu, quen thuộc mà bắt chuyện.

Lên tầng rẽ phải, đứng trước cửa phòng đầu tiên, bên cạnh truyền tới tiếng động long trời lở đất, Hoàng Hải nghe năm giây, đỏ mặt.

Cậu vuốt thẳng tóc ra phía sau, cố gắng rặn hình chữ xuyên (川), trợn hai mắt vặn cửa.

“Hổ dữ xuống núi” ngồi trên ghế sô pha màu hồng lẳng lơ, đang hút thuốc, vẫn là mắt xanh, buộc hờ mái tóc vàng lên đỉnh đầu, có mấy sợi rơi xuống, nói không rõ là thời thượng hay gợi cảm nữa.

Áo sơ mi trắng, cổ áo phanh lớn để lộ hết cơ ngực, hình xăm sơn thủy thoắt ẩn thoắt hiện, quần jean đáy xệ, là thời trang Nhật Bản, thêm cả một đôi bốt dài, chân gì thẳng vcl.

Hoàng Hải cảm thấy trừng mắt cũng chả trấn áp được gã, bèn móc một ngàn tệ ra khỏi ba lô, đưa qua: “Sao lại hẹn ở chỗ này, sào huyệt của anh hả?”

Địa Tàng nhả một vòng khói: “Gần đây phải ở chỗ này làm việc.” Gã chẳng thèm nhận tiền, đứng lên, đánh giá toàn thân cậu, “Vóc dáng cậu rất khá.”

Được thể loại trai bao chân dài như anh trai kính áp tròng khen vóc dáng tốt, Hoàng Hải có chút tự luyến: “Tàm tạm thôi, mấy hôm nay chăm luyện khúc côn cầu.”

“Về chuyện trao đổi.” Địa Tàng dụi thuốc lá vào gạt tàn, “Tôi không cần số tiền này, cậu làm mẫu một cuộn phim giúp tôi là được.”

Xã hội đen, tiệm mát xa chân, cuộn phim… Hoàng Hải xù lông: “Đừng có mơ, đậu má tôi còn lứa tuổi học sinh!”

“Nhiêu lớn rồi?”

“Mười bảy.” Hoàng Hải cảm thấy tự khai mình chưa thành niên thì nom hơi hèn, bèn bổ sung thêm, “Cuối năm mười tám.”

“Cậu yên tâm, không lộ mặt.” Địa Tàng lấy máy ảnh DSL ra khỏi túi đồ nghề, “Không cho chụp, vậy trả xe cho tôi.”

Hoàng Hải vừa phát hiện là chụp ảnh chứ không phải quay phim, thì đỡ sợ hơn: “Thế cũng éo được, xe lỡ dùng rồi, vả lại tôi cũng trả anh một ngàn đấy thôi, chỉ với chiếc xe bánh rán cùi của anh, còn bày đặt đòi hỏi hả?”

Địa Tàng khẽ liếc cậu: “Không chụp thì không chụp, con nít con nôi còn chưa nảy nở, về nhà chơi đi.”

Lời này Hoàng Hải ghét nghe nhất: “Anh nói ai là con nít, nói ai chưa nảy nở!”

Cậu ném ba lô xuống, tự nhận là rất đàn ông mà vạch áo ra, vai rộng, eo mi nhon, muốn cơ ngực có cơ ngực, muốn cơ liên sườn có cơ liên sườn, chính là vẫn hơi ngây ngô xíu xiu thôi, “Chờ thêm mấy năm nữa, đảm bảo chả kém anh đâu!”

Tách tách, Địa Tàng ấn nút chụp.

Trước mắt Hoàng Hải lóe sáng, một loại cảm giác xấu hổ như bị người khác xem trộm, lửa giận bùng cháy ngay: “Đậu má anh ——”

Cậu nhào tới cướp máy ảnh: “Không hổ danh là xã hội đen! Lưu manh mà bày đặt giả danh tri thức hả, chụp choẹt cái gì!”

Địa Tàng chỉnh chế độ chụp liên tục, hai người xô xô đẩy đẩy ngã xuống bàn mát xa, bấy giờ bên ngoài bỗng vang một tiếng ồn đinh tai nhức óc, tiếp theo cánh cửa lập tức bị đá văng, bảy tám người đàn ông xông vào phòng, ấn cả hai xuống hô to: “Cảnh sát đây! Càn quét tệ nạn!”