Xem Em Thu Phục Anh Thế Nào

Chương 100: Huyền minh tịnh sát quyết



Trần Ngư nhảy xuống cửa động dưới bàn đá, cái động cao khoảng tám mét, không gian bên trong không lớn lắm, khoảng ba mươi mét vuông.

Ánh trăng bàng bạc từ trên đỉnh cửa hang chiếu vào trở thành nguồn sáng duy nhất trong động, Trần Ngư mở đèn pin trên điện thoại ra, cẩn thận quan sát xung quanh.

Đây là một hang đá bị bịt kín, đỉnh hang là lối ra vào duy nhất, trên vách hang có khắc một số hoa văn nhưng Trần Ngư cũng không quan sát tỉ mỉ, ánh mắt cô đảo bốn phía để tìm nơi có khả năng cất giấu Linh Khí.

"Linh Khí để ở đâu ta?" Trần Ngư không nhịn được mà lầu bà lầu bầu, trong hang đá trống không này ngay cả một cái ghế cũng không có thì lấy đâu ra Linh Khí.

Trần Ngư tìm đi tìm lại ba bốn lần nhưng không tìm được bất cứ đồ vật dư thừa nào, lại dùng linh lực cảm ứng nhưng vẫn không phát hiện ra Linh Khí, cương thi hay đồ vật linh tinh các kiểu. Dường như hang đá này chỉ là một hang đá vô cùng bình thường.

"Tần tiểu đệ nói đã cảm ứng được Linh Khí ở đây thì không thể sai được." Trần Ngư đứng trong hang đá, suy nghĩ xem còn chỗ nào mà cô chưa tìm nữa không, nhưng trong hang đá trống rỗng này quét mắt một cái là có thể nhìn được hết rồi, căn bản không thể có chỗ nào có khả năng cất giấu đồ vật gì ngoài mấy hình vẽ trên vách đá kia...

"Hình vẽ?" Trần Ngư lập tức xoay người, chạy về phía bên trái nơi có nhiều hình vẽ nhất.

Trên vách hang vẽ quá trình một Thiên Sư chém ma trừ yêu, trong này có ác ma, Ma Vương, cương thi và Hạn Bạt (yêu quái gây ra nạn hạn hán). Trừ Hạn Bạt, những loại ma quái khác Trần Ngư đều đã gặp người thực việc thực nhưng cũng không thấy sợ hãi bằng những hình vẽ trên vách đá này.

Trần Ngư nhìn bức vẽ một cách tỉ mỉ nhưng vẫn không phát hiện đầu mối có ích nào.

"Cuối cùng là Linh Khí ở chỗ nào đây?" Cảm xúc của Trần Ngư từ thất vọng đến bực bội, nôn nóng đến mức suýt giơ chân, đồ đó rõ ràng là ở đây nhưng không có cách nào tìm được, cảm giác này thật sự là quá down.

"Hay là ở phía sau vách đá này?" Trong hang đá không có cửa, Trần Ngư chỉ có thể đoán mò sau vách đá này có thể còn có khoảng trống, chỉ là cô không có cách nào tìm được cửa vào mà thôi.

Trần Ngư làm mình phải bình tĩnh lại, đưa tay chạm lên vách đá, không bỏ sót một nét vân nào trên đó, nỗ lực tìm kiếm một khe hở nào đó của cửa vào.

"Răng rắc."

Cảm giác bàn tay mình chạm đến một điểm làm chỗ đó lún xuống, trong khoảng khắc mắt Trần Ngư sáng ngời, tìm được rồi.

...

Vốn cho là mình đã tìm được cơ quan nào đó, Trần Ngư đợi một lúc lâu nhưng trừ tiếng răng rắc ra, bên trong hang đá không có bất cứ động tĩnh gì.

"Đây không phải là cơ quan sao?" Trần Ngư thu tay về, lấy đèn pin chiếu lên vị trí cô vừa đụng tay vào, nơi đó tảng đá đã hõm vào, lộ ra một cái hộc trống, giống như chốt mở mà lúc trước ông lão nhà cô dẫn cô vào hang động.

Giống như lúc vào hang động?

Trần Ngư chợt nhớ ông Ngô đã từng nói với cô "Chốt mở này, nếu như không dùng công pháp linh lực đặc biệt của phái Lạc Sơn thì cửa sẽ không mở ra."

Đúng rồi, lúc nãy cô chưa đưa linh lực vào.

Nghĩ thông suốt điểm này, Trần Ngư vội vàng lại đưa tay vào, sau đó đưa linh lực vào.

"Ầm ầm..."

Lần này không ngoài ý muốn, một tiếng động ầm ầm từ phía sau truyền đến, Trần Ngư xoay người thấy trên vách đá đối diện lúc trước vẽ cảnh quái vật Hạn Bạt gây hạn hán bỗng nhiên lộ ra một lối vào khoảng một mét, trong đó mơ hồ còn phát ra tia sáng.

Trần Ngư vui vẻ, vội vàng đi tới, nhưng chân cô còn chưa đi đến cửa vào thì ba pháp khí trên người bỗng đồng loạt rung động. Trần Ngư sửng sốt, theo bản năng lùi lại,một luồng sát khí như gió bỗng ập vào mặt cô.

"Gào!"

"Cương thi!" Trần Ngư sợ hãi kêu lên.

Cương thi thấy Trần Ngư né được trận công kích của nó thì ngay sau đó đánh một quyền qua, Trần Ngư chỉ kịp đưa tay ngăn lại nhưng đã bị sức lực vô cùng lớn của cương thi đánh bay ra ngoài.

Ánh sáng trong hang quá mờ, Trần Ngư không thể nhìn rõ hình dáng của cương thi nhưng cô cũng có thể kết luận, trong mười tám năm cuộc đời của cô thì đây là cương thi nhanh nhẹn nhất mà cô từng gặp.

"Xoạt!"một luồng ánh sáng bảy màu bỗng xuất hiện, chiếu sáng hang đá cũng làm Trần Ngư nhìn rõ dáng vẻ của cương thi. Con cương thi này cao khoảng một mét chín, trên người mặc một bộ áo giáp màu đen, bộ giáp này có thiết kế rất đặc biệt, đen bóng, trừ việc dính chút bụi bên ngoài thì không có bất cứ dấu hiệu rỉ sét nào. Nhưng điều này không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là trên lưng cương thi còn đeo một cây thương dài (trường thương).

Cương thi mà cũng có vũ khí?!

"Gào! Gào!"

Trâm Thanh Linh cảm giác được Trần Ngư gặp nguy hiểm nên tự động bay ra. Ánh sáng bảy màu kịp thời ngăn chặn động tác tấn công của cương thi nhưng cũng không hể khiến cương thi lùi bước.

Trần Ngư không kịp nghĩ nhiều, từ dưới đất nhanh nhẹn bò lên, đồng thời móc chuông chiêu hồn và la bàn từ trong túi ra. Chuông chiêu hồn bay lên không trung, chia ra làm ba rồi biến thành một chiếc chuông lớn, chụp cương thi vào trong.

"Gào!" Trong nháy mắt bị chuông bao phủ, cương thi tức giận gào thét, rút trường thương trên lưng ra, sau đó điên cuồng đâm chọc, định phá vỡ chiếc chuông.

"Đinh linh linh... Đinh linh linh..."

Theo mỗi lần tấn công của cương thi, chuông chiêu hồn không ngừng rung động, Trần Ngư sợ phong ấn của chuông chiêu hồn bị cương thi phá vỡ, giơ tay lên sử dụng la bàn.

La bàn xoay tít trong không trung hấp thu linh khí nồng đậm xung quanh, cho đến khi hóa thành một quả cầu ánh sáng màu vàng nhạt óng ánh, sau đó vọt vào bên trong chuông chiêu hồn đang phong ấn cương thi đập vào cây trường thương trong tay nó.

"Gào!" Cương thi bị đánh lùi ra sau một bước, lập tức thay đổi đầu thương, cố gắng đánh rơi la bàn đang bay lượn xung quanh.

Tốc độ di chuyển của la bàn rất nhanh, lại có thể tự do ra vào phong ấn của chuông chiêu hồn, cương thi tấn công mấy lần nhưng không thế đánh rơi la bàn, lại còn bị la bàn đánh trúng mấy lần, thì vô cùng tức giận, tiếng gào thét điên cuồng vang lên làm vách đá xung quanh cũng run rẩy.

Dường như cương thi thực sự nổi giận, sát khí đen như mực từ từ ngưng tụ lại trên đầu trường thương, sát khí càng ngày càng nặng, phong ấn ở gần trường thương nhất bắt đầu biến cong, hiển nhiên là sắp không chống đỡ được nữa.

Con cương thi này còn biết cách tấn công?

Tuy cương thi là quái vật không thể đánh bị thương (đao thương bất nhập), cả người đầy sát khí nhưng bọn chúng không có trí khôn, chỉ có thể tấn công dựa trên bản năng. Nhưng con cương thi này chẳng biết sử dụng những ưu điểm của vũ khí mà còn có thể biết kết hợp sát khí của bản thân nó với vũ khí, điều này cho thấy con cương thi này có một ít trí khôn.

Nếu như một con cương thi có trí tuệ thì nó còn biết cái gì?

"Gào!" Trong lúc Trần Ngư còn sững sờ, chuông chiêu hồn không thể cản được sát khí của cương thi ngưng tụ ở đầu thương, bị thương đâm thủng, hóa thành bình thường rớt xuống đất. Cương thi thoát khỏi trói buộc, quơ trường thương, đầu thương đâm về phía trước vào Trần Ngư, Trần Ngư nhanh chóng lùi lại, la bàn trung bay về tạo thành khiên chắn trước người Trần Ngư.

Làm sao bây giờ?

Chuông chiêu hồn trói được cương thi, coi như la bàn có thể cố gắng ngăn cản tấn công của cương thi để cho rời khỏi nơi này, nhưng như thế không thể lấy được Linh Khí.

Xem ra chỉ có thể rời khỏi đây trước, sau đó về kêu ông lão cùng đến bắt cương thi.

Trần Ngư quyết định, xoay người định theo đường cũ trở về, nhưng khi chạy đến dưới cửa động, chứng kiến cửa động cao khoảng tám mét ở đầu, nhịn được mà chửi tục.

Mẹ nó, có la bàn hỗ trợ, sao có thể ra được!

"Keng!"

La bàn bị trường thương của cương thi đánh bay, đập vào vách đá sau lưng Trần Ngư, theo sát đó, thương của cương thi cũng đâm tới, Trần Ngư thấp người lăn vòng né tránh.

"Gào!" Cương thi xoay người, đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Ngư, tay trái giơ lên trung nắm cái, trường thương cắm trong vách đá nhanh như chớp bay trở lại tay cương thi.

"Mi cũng biết lấy đồ vật cách không sao?" Trần Ngư trợn mắt há mồm, tay phải ra chiêu, la bàn lại lần nữa bay về phía cương thi.

Bỗng nhiên, nguồn ánh sáng bảy màu bao phủ cả người Trần Ngư, Trần Ngư cảm giác vai phải của mình nhói lên, quay đầu nhìn mới phát vai phải của từ khi nào có vết thương bốc khí đen thui.

Chắc là vừa rồi tránh trường thương mà bị xoẹt qua.

Ánh sáng bảy màu của trâm Thanh Linh làm sạch sát khí vết thương của Trần Ngư, nhưng cương thi có trâm Thanh Linh kiềm chế sức mạnh còn khủng khiếp, ánh sáng la bàn càng ngày càng yếu chứng minh nó sắp cản được tấn công của cương thi nữa rồi.

Mẹ nó, ở bên ngoài bắt nhiều ác ma, cương thi như thế mà bị làm sao, đừng có là chết ngay ở nhà tổ của mình, nếu thế mất mặt với ma quỷ có được.

Trần Ngư nhìn quanh xem có thể có vật gì dùng để tấn công cương thi, tìm tới tìm lui cũng chỉ có cây trâm Thanh Linh đỉnh đầu. Trần Ngư ngẩng đầu nhìn trâm Thanh Linh lơ lửng trong trung, vệt sáng bỗng nhiên lướt qua mắt Trần Ngư.

Xoay người, ngón tay khẽ nhúc nhích, rút la bàn về.

Không có la bàn cản trở, cương thi đâm thương thẳng về phía Trần Ngư.

"Keng!"

Ánh sáng la bàn phát sáng rực, bay đến trước mặt Trần Ngư dùng hết linh khí trong la bàn tạo thành màn chắn ngăn cản tấn công này của cương thi. Dường như cương thi cũng nhận ra la bàn còn chống đỡ được bao lâu, định thương xuyên qua màn chắn đâm người phụ nữ đáng ghét ở đằng sau kia.

Đúng lúc rồi!

Tay phải Trần Ngư khẽ động, trâm Thanh Linh lơ lửng đầu Trần Ngư bỗng hóa thành dải ánh sáng, bay thẳng về phía trán cương thi.

"Gào!"

"Loảng xoảng!"

Trâm Thanh Linh xuyên qua ấn đường của cương thi qua gáy, theo đó là tiếng gào thét thê thảm của cương thi, thân thể khổng lồ của nó quỳ rạp xuống đất. Tay nó chống đất, tay vươn về phía Trần Ngư, dường như cho đến chết cũng muốn buông tha người phụ nữ trước mắt này.

Trần Ngư dán sát vào vách hang đá, tay nắm lấy la bàn, thở hổn hển nhìn cương thi dưới ánh sáng bảy màu hóa thành tro bụi, còn vết tích gì nữa.

Cho đến khi cương thi hoàn toàn tan biến, Trần Ngư mới thở dài hơi, đưa tay triệu hồi trâm Thanh Linh về. Trần Ngư đặt trâm Thanh Linh trong lòng bàn tay, giơ lên quan sát tỉ mỉ, đối với hành động lúc nãy của mình vô cùng khó hiểu.

Lúc đó sao có thể chắc chắn là trâm Thanh Linh có thể giết chết cương thi được chứ?

Vì sao có thể biết được phương pháp điều khiển trâm Thanh Linh?

Trần Ngư cảm thấy, sau khi rời khỏi đây nhất định phải chuyện với ông lão nhà mới được, gần đây trong đầu vô duyên vô cớ xuất những ý tưởng, hình ảnh lạ lùng, thậm chí còn nghi ngờ biết là có bị hồn xuyên hay nữa.

Trần Ngư đứng lên, cất la bàn và trâm Thanh Linh, rồi lại nhặt chuông chiêu hồn lên, lần nữa bước vào trong cửa đá.

Trong cửa đá, vách hang gắn hai viên dạ minh châu rất lớn, ánh sáng yếu ớt chính là từ hai viên minh châu này tỏa ra. Trần Ngư dựa theo ánh sáng yếu ớt nhìn bốn phía, sau đó thấy cái bàn thờ lớn lắm. Trần Ngư tới, phát mặt để cái hộp gỗ kín. Trần Ngư do dự biết làm thế nào mới mở được hộp này ra khoảng khắc chạm vào nó, chiếc hộp tự động mở ra để lộ bên trong mảnh vải lụa cũ.

Tuy mảnh lụa cũ nát nhưng những chữ viết nó vô cùng ràng, Trần Ngư rọi đèn pin vào đọc hàng chữ.

[Huyền Minh Tịnh Sát Quyết]

( thế gian có hàng nghìn hàng vạn loại sát khí, trong đó huyền sát là nhất, nhưng huyền sát cũng có thể phá giải...)

Tác giả có lời muốn nói:

Chàng thanh niên Ngô bị sư phụ hố (gài bẫy) lần này rồi lần khác, thực nhịn không được nữa, chạy đến lý luận.

Chàng thanh niên Ngô: Sư phụ, sau này khi con và nương tử ở chung, ngài đừng xuất hiện có được không?

Sư phụ: Thằng nhóc con còn chưa kết hôn đâu, con có ý định xấu xa gì đó?

Chàng thanh niên Ngô: Sư phụ, ngài nói bậy!

Sư phụ: Trai đơn gái chiếc, trong thế giới hai người, mọi người đều là đàn ông, con tưởng ta không biết ý nghĩ của con sao?

Chàng thanh niên Ngô cảm thấy sư phụ sỉ nhục tình cảm thuần khiết của mình, tức giận mà bước lên trước, định đánh nhau với sư phụ.

Một trận bốp bốp xảy ra, chàng thanh niên Ngô bị đánh thành chó.

Sư phụ đau lòng nghĩ thầm: Đều do vi sư, chỉ chăm chú dạy con bắt ma mà quên dạy con làm người như thế nào!