Xem Em Thu Phục Anh Thế Nào

Chương 73: Ông nội



Trần Như sợ ông Ngô thật sự bị đưa đến nhà hỏa táng, liên tục dặn dò chú cảnh sát để nguyên "thi thể" của ông nội, sau đó vội vàng cúp điện thoại, gọi cho Lâu Minh.

"Anh Ba, cứu mạng a!"

Đêm qua, thấy Trần Ngư khóc đau lòng như thế nên cả đêm Lâu Minh khó chịu không ngủ được. Sáng nay vừa nhận cuộc gọi của Trần Ngư lại nghe được ba chữ kinh dị như thế làm anh sợ hãi đứng phắt lên "Em bị làm sao?"

"Không phải em, là ông nội em." Trần Ngư vội vàng kể lại chuyện của ông Ngô, sau đó năn nỉ "Em sợ cảnh sát thực sự đưa ông em đi làm gì đó, anh Ba có thể giúp em nhờ người đưa ông nội ra khỏi cục cảnh sát trước không."

Lâu Minh nghe đầu đuôi câu chuyện, tâm trạng từ sợ hãi chuyển thành im lặng, nghe giọng nói mềm mại của Trần Ngư năn nỉ, không chút nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay "Em đừng lo, bây giờ anh cho người bay trực thăng đi đón ông Ngô."

"Cám ơn anh Ba, em cúp máy trước, anh nhanh cho người đi giúp em nha."

"Chờ một chút." Lâu Minh lên tiếng.

"Dạ?"

"Em... cảm giác của em bây giờ tốt hơn chưa?" Lâu Minh quan tâm hỏi.

"Em tốt hơn rồi, chút nữa sẽ xuất viện." Trần Ngư cười đáp.

"Ừ, tốt quá." Nghe tiếng cười quen thuộc của cô nhóc, tâm tình của Lâu Minh cũng tốt hơn theo "Vậy em nghỉ ngơi đi, anh cho người đi đón ông Ngô, khi nào xong anh báo cho em."

"Vâng!"

Lâu Minh cúp điện thoại, ra khỏi phòng sách giao nhiệm vụ cho Trình Bằng tìm người xử lý chuyện này.

Thế là, hai mươi phút sau, trong cục cảnh sát của thành phố nào đó được đón tiếp một đội quân đội vũ trang súng ống đầy đủ, khiêng cáng cứu thương, đem ông Ngô ra khỏi túi bọc tử thi, rồi dưới ánh mắt kinh dị của cảnh sát và bác sĩ pháp y, cẩn thận khiêng đi.

==

Âm phủ, trong phòng KTV nào đó.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

Ông Ngô bỏ ra một buổi tối, tâm trạng từ lo lắng chuyển sang bất chấp tất cả. không có cách nào a, Hắc Bạch Vô Thường giữ ông cả đêm không chịu thả, lúc này thân thể của ông chắc chắn đã có người phát hiện rồi.

"Mấy giờ rồi?" Hắc Vô Thường uống hơi nhiều.

"Trời đã sáng rồi." Vẫn luôn chú ý thời gian, ông Ngô trả lời.

"Ngô Lễ à, cậu phải tập cho quen đi." Hắc Vô Thường chỉ ông Ngô nói "Âm phủ thì làm gì có ngày đêm, phương pháp tính thời gian ở dương gian không dùng được dưới này đâu."

"Cậu uống nhiều quá rồi đấy." Bạch Vô Thường ghét bỏ nhìn đồng sự.

"Tôi không phải là quá vui mừng sao! Cái thằng này cuối cùng cũng chết rồi, ha ha..." Hắc Vô Thường chỉ vào ông Ngô cười ha ha.

"..." Ông Ngô giật giật khóe miệng, kiềm chế không nổi điên.

Bạch Vô Thường có chút đồng tình nhìn ông Ngô, nói "Đi thôi, cậu nên đi ghi danh đi."

Mặt ngoài ông Ngô bất đắc dĩ gật đầu, trong đầu lại vụng trộm tính toán, Hắc Vô Thường đã say rồi, ông có thể từ tay Bạch Vô Thường thoát ra được có tỉ lệ phần trăm là bao nhiêu.

Ông Ngô vừa tính toán, vừa đi sau lưng Hắc Bạch Vô Thường ra khỏi KTV, đang muốn tìm cơ hội thích hợp để chạy đi thì bên tai chợt vang lên tiếng loa.

"Chú ý, chú ý, các hồn ma xin hãy chú ý, sau đây là lệnh truy nã. Vào giờ Mùi ba khắc hôm qua, một kẻ mạo danh là Thiên Sư Trương Hổ đã chui xuống âm phủ, ở trước mắt nhiều người đánh bị thương nhân viên công vụ phòng ghi danh, hiện đã bị truy nã toàn âm phủ. Trong video này là băng ghi hình tại sảnh lớn phòng ghi danh đã ghi nhận được bóng lưng, nếu ai nhìn thấy bóng lưng nào tương tự hoặc sinh hồn xa lạ, hãy lập tức báo ngay cho quỷ sai truy nã gần nhất."

"Các hồn ma hãy chú ý, các hồn ma hãy chú ý, sau đây là lệnh truy nã. Ngày hôm qua..."

Loa thông báo phát loa ba lần, trong lòng ông Ngô mang chút tâm lý may mắn liếc nhìn màn hình lớn phía trước, mặt lập tức tái mét: Chết mẹ, sao dưới âm phủ lại có camera giám sát, với lại... mình lúc nào đánh bị thương nhân viên công vụ chứ.

"Có người dám... xông vào âm phủ sao?" Hắc Vô Thường quay đầu nhìn ông Ngô nói "Không ngờ trên dương gian cũng có người lớn gan giống cậu..."

"Cậu nhìn người trên màn hình kia đã rồi hãy nói." Bạch Vô Thường ra hiệu cho Hắc Vô Thường nhìn lên màn hình treo trên tường.

"Ừm??" Hắc Vô Thường quay đầu nhìn màn hình lớn, liếc mắt một cái liền nhận ra tội phạm truy nã là ai "Đây không phải là Ngô..."

Ông Ngô không đợi Hắc Vô Thường nói xong, vèo một cái chạy biến ra ngoài.

Bạch Vô Thường sớm có chuẩn bị, móc câu hồn trong tay theo sát văng ra ngoài, ông Ngô xoay mình mấy vòng trên không trung, tránh thoát công kích, rồi xoay người đá một cước cho xích câu hồn quay trở về.

Nhưng thuật "che mắt" trên người ông Ngô, ngay khi đụng phải xích câu hồn liền tan biến trong chớp mắt.

"Sinh hồn!!"

"Oa, nơi này có sinh hồn...""Mặc quần áo giống tội phạm truy nã kìa..."

"Nhanh, nhanh lên, gọi quỷ sai mau..."

Ông Ngô chửi thề một câu, chạy vào đám hồn ma đang hỗn loạn.

"Ngô Lễ, để mạng lại!!" một tiếng thét lớn vang lên, theo đó một mặt đầu trâu to bự bỗng xuất hiện trên bầu trời Vong Xuyên.

"Ngưu huynh!" Ông Ngô nhìn đầu trâu bự chảng xuất hiện, bị dọa mà chạy nhanh hơn.

"Ầm!" một lưỡi búa khổng lồ từ trên không trung đập xuống, ông Ngô lăn mình tránh né, xông vào dãy nhà chung cư phía trước. Đầu trâu lại giơ búa định đập xuống lần nữa.

"Lão Ngưu, nếu cậu bổ nát tòa nhà này, tiền lương của năm trăm năm tới đừng có nhận đấy." Mặt Ngựa kịp thời lên tiếng ngăn cản.

Đầu Trâu nghe Mặt Ngựa nói thì càng tức hơn nhưng cũng không dám đánh xuống nữa, chỉ có thể trừng đôi mắt trâu, nhìn trong một đống hồn ma lít nha lít nhít tìm vị trí của Ngô Lễ để đập một phát cho trúng.

"Đầu Trâu với Mặt Ngựa, không phải là người ở Vong Xuyên mà trực tiếp chạy đến đây bắt người, thù này có bao lớn a." Đứng xem diễn một hồi, Hắc Vô Thường nhịn không được mà oán thầm.

"Lần trước, khi Ngô Lễ đến đây cướp người, Đầu Trâu Mặt Ngựa đang phụ trách câu hồn." Bạch Vô Thường nhắc nhở.

"Sau đó, tại lần khảo sát đó, chúng ta được xếp thứ nhất."

"Bọn hắn bị trừ năm trăm năm tiền lương."

Hắc Bạch Vô Thường liếc nhau, cùng thu hồi móc câu hồn, quay trở vào KTV vừa ra khỏi chưa được hai phút. Đúng thế, bọn họ cảm thấy mình vẫn còn có thể hát một hai canh giờ nữa.

Một bên ông Ngô chạy trối chết, vừa cố gắng chạy về hướng cửa âm phủ "Trâu huynh, Mã huynh, hàng năm tôi vẫn đốt vàng mã cho các anh mà..."

Đầu Trâu, Mặt Ngựa mỗi người một búa, đánh quên trời đất.

"Lần trước tôi trong tình huống bắt buộc mà thôi, tôi xin lỗi mà, xin lỗi..."

"Vậy để tôi ném cậu vào chảo dầu năm trăm năm rồi hãy nói..."

Giê su ma cà na xí muội... Ông Ngô thề, đời này ông chưa bao giờ mà khốn đốn như vầy đó.

==

Trong máy bay trực thăng của lực lượng quân đội nào đó bay về hướng Đế Đô, bốn quân nhân trang bị vũ trang đầy đủ vây quanh cái cáng cứu thương, cáng là ông lão có sắc mặt hồng hào nhưng có chút hô hấp nào nằm.

"Cậu người này có phải chết rồi hay." binh sĩ nhịn được tò mò hỏi.

"Chắc là chết rồi, đâu còn hô hấp nữa đâu." người khác đáp.

"Cậu nhìn sắc mặt người này, nhìn còn tốt hơn chúng ta nữa."

"Các cậu nhiều chuyện quá, chút nữa đến Đế Đô, giao người xong là chúng ta hết phận."

Bốn người lính trò chuyện, bỗng nhiên tiếng động vang lên, ông Ngô nằm cáng, vụt cái ngồi dậy.

" Đừng nhúc nhích!" Phản ứng theo bản năng, bốn khẩu súng đều đồng loạt hướng về phía ông Ngô.

Ông Ngô lại vụt cái giơ hai tay lên.

Chẳng lẽ ông trăm cay nghìn đắng, vất vả mới trốn dưới phủ lên đây, lại bị người tìm được bắt lại.

Ba mươi phút sau, máy bay đáp xuống sân bay quân nào đó ở Đế Đô, Hà Thất và Trần Ngư chờ từ sớm, nhìn thấy máy bay hạ cánh, Trần Ngư vội vàng chạy tới. Chỉ là chưa kịp chạy đến gần thấy ông Ngô thản nhiên bước xuống máy bay dưới ánh mắt kinh dị của bốn binh sĩ.

"Ông nội, con biết là ông chết mà." Trần Ngư buông lời trách cứ "Ông bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò giả chết hả, ông có biết là suýt nữa ông bị đưa đến nhà hỏa táng."

"Con cho rằng ta làm thế vì ai, hả?" Đầu tiên là dưới phủ bị người ta đuổi giết, khi tỉnh lại suýt nữa bị xử bắn, ông Ngô cũng cảm thấy rất uất ức. Giơ tay đập mạnh lên đầu Trần Ngư " có chuyện gì sao nhận điện thoại, ai bảo con nhận điện thoại này, ai bảo con nhận điện thoại này..."

"Ối, ối..." Trần Ngư bị ông Ngô đập, kêu oai oái.

Mười phút sau, hai người ngồi vào xe, chạy thẳng về hướng khu tập thể quân đội. đường, Trần Ngư kể lại chuyện tại sao lại sử dụng thuật cấm, di chứng sau khi sử dụng thuật cấm, tỉ mỉ kể lại đầu đuôi cho ông nội nghe.

"Con thể dùng linh lực?" Ông Ngô nhíu mày hỏi.

"Dạ." Trần Ngư nghĩ nghĩ rồi bổ sung "Con có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể con, nhưng khi con huy động nó cả người đều đau đớn."

"Đáng đời!" Ông Ngô mắng.

"..." Trần Ngư chịu "Ông mắng cũng mắng rồi, ông xem có cách nào giải quyết a."

" Có!" Ông Ngô lắc đầu rất là dứt khoát.

"..." Trần Ngư thể tin nhìn ông Ngô.

"Ông sớm với con rồi, thuật cấm được sử dụng linh tinh." Ông Ngô quở trách " có bản lĩnh mà còn cậy mạnh làm chi."

"Ông có cách nào sao?"

"Ông với con rồi, khi thu sinh khí về, sát khí tồn lại trong linh hồn. Loại sát khí tích lũy từ bên ngoài này giống với hồn ma biến đen hoặc là bị nhiễm sát khí, bùa chú phổ thông thể làm sạch được."

"Vậy sau này... con thể làm thầy trừ ma nữa ạ?" Trần Ngư vô cùng đáng thương nhìn ông Ngô.

" chỉ là sau này, cái này còn phải xem sát khí trong cơ thể con tích lũy đến mức độ nào, nếu sát khí quá nặng, chắc là luân hồi mấy đời cũng có cách nào hóa giải được." Ông Ngô bổ sung.

"Còn mang theo lúc luân hồi á?" Trần Ngư hết sức kinh hãi.

"Nếu con cho rằng dễ làm hả? Cùng Diêm Vương cướp người dễ vậy sao?" Ông Ngô chỉ cần nghĩ đến hoàn cảnh nguy hiểm lúc đó, nhịn được lại mắng "May mà quỷ sai đó con quen biết, nếu bây giờ con sớm chết ngắc rồi."

"..." Trần Ngư mất mát cúi đầu, ông Ngô là hi vọng cuối cùng của, nếu ngay cả ông nội cũng linh lực của có cách nào hồi phục, vậy sau này thực được là thầy trừ ma nữa sao.

"Ban đầu con cũng đâu thích làm thầy trừ ma đâu, cũng đâu tiếc gì." Ông Ngô an ủi.

"..." Cảm xúc của Trần Ngư càng xuống thấp, cúi đầu bất lực móc móc đầu ngón tay.

Trong lòng ông Ngô cũng hụt hẫng, nhưng mà người việc gì là hết rồi.

Xe chạy thẳng vào khu tập thể, dừng trước biệt thự nhà họ Lâu.

"Tiểu thư Trần Ngư, Ngô lão tiên sinh, đến rồi ạ." Xe vừa dừng lại, có người chạy đến mở cửa xe cho hai người.

"Đây là nhà con ở Đế Đô sao?" Ông Ngô xuống xe, nhìn cửa ngôi biệt thự, khen "Trách được con có đủ linh lực chống đỡ thuật cấm, ra nhà con được xây mạch linh khí."

Ông Ngô, rồi vô cùng tự nhiên bước vào cửa biệt thự như vào nhà của mình.

Lâu Minh từ sảnh lớn ra, vừa ra khỏi cửa gặp ông Ngô. Đầu tiên Lâu Minh sững người lại, sau đó vô cùng lễ phép ân cần hỏi thăm "Ngài chính là ông Ngô - ông nội của Thi Thi sao. Con chào ông, con là Lâu Minh."

Ông Ngô nhíu mày, ánh mắt quét vòng người Lâu Minh, sau đó rơi nút ngọc ở cổ tay Lâu Minh.

" Ba." Lúc này Trần Ngư cũng bước đến.

"Thi Thi." Nghe thấy tiếng của Trần Ngư, mắt Lâu Minh sáng lên, sau đó phát cảm xúc của nhóc sa sút cau mày "Sao thế? Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Em..." Trần Ngư vô cùng đáng thương bắt lấy tay áo của Lâu Minh, muốn kể nỗi uất ức của mình bỗng nhiên bị ông nội xách qua bên.

Lâu Minh sững sờ, trơ mắt nhìn Trần Ngư bị ông Ngô mang, nhưng cũng theo.

"Đây phải nhà con?" Ông Ngô hỏi.

"Vâng, phải ạ."

"Ông vất cả mới đến Đế Đô, con mang ông về nhà ông cũng thôi, con dẫn ông đến nhà người đàn ông xa lạ làm cái gì hả?" Ông Ngô mắng Trần Ngư.

"Đâu phải là người đàn ông xa lạ đâu." Trần Ngư phản bác.

" Phải..." Ông Ngô sửng sốt lát, rồi rất mau nhớ ra "Con quan tâm người đàn ông, là cậu ta?"

Trần Ngư đỏ mặt, hơi ngượng ngùng gật đầu.

Ông Ngô quay đầu liếc nhìn Lâu Minh, rồi ý vị sâu xa với Trần Ngư "Nhóc con à, hay là con đổi người."

"Tại sao ạ?"

"Vì người này sống lâu được." Ông Ngô giọng.

"Ông nội..." Bỗng dưng Trần Ngư ngẩng đầu, vội kêu lên "Ông cũng có cách sao?"

Ông Ngô lắc đầu.

"Đổi được nữa rồi." Trần Ngư nghiêm mặt "Hôn cũng hôn qua, ngủ cũng ngủ qua rồi."

"Con..." Ông Ngô tức giận đập lên trán Trần Ngư cái bốp, con nhóc chết tiệt này, mấy việc biết xấu hổ này học của ai biết, tức chết ông rồi.

Trần Ngư kêu lên thảm thiết.

Lâu Minh đứng ở xa mà cũng nghe thấy tiếng bốp vang dội, đau lòng xém chút nữa chạy ngay đến.

"Ông Ngô, ngài ngồi máy bay lâu như vậy chắc là cũng mệt mỏi rồi, hay là ăn chút rồi nghỉ cho khỏe ạ." Lâu Minh đúng lúc lên tiếng.

Ông Ngô quay đầu liếc Lâu Minh, kiêu ngạo ngẩng đầu cái, chắp tay sau lưng thoải mái, nhàn nhã vào nhà, nghiễm nhiên là quên vừa rồi chính ông vừa mới cháu đổi người để.

Lâu Minh dùng ánh mắt ra hiệu cho Trình Bằng chuẩn bị tiếp đãi, còn đến trước mặt Trần Ngư, cúi đầu nhìn cái trán đỏ ửng của, đau lòng hỏi "Em đau lắm hả?"

"Em đau lắm á!" Trần Ngư ấm ức gật đầu.

"Để xem chút..." Lâu Minh rồi đưa tay định vén tóc mái của Trần Ngư lên.

"Còn lề mề gì đó, lại đây với ông." Ông Ngô đứng ở cửa ra vào gọi to.

Tay Lâu Minh cứng đờ, đứng thẳng lên, lúng túng lui về sau hai bước.

Vì đúng lúc là giờ cơm trưa, ba người ăn cơm trước. Sau khi ăn cơm trưa xong, Trần Ngư lèo nhèo muốn ông Ngô kiểm tra Lâu Minh lần. Mặc dù vừa rồi ông Ngô có cách nào chữa khỏi cho Lâu Minh, nhưng Trần Ngư cảm thấy mặc dù ông Ngô trị hết cho Lâu Minh nhưng vẫn có cách kéo dài tuổi thọ cho.

Dù sao công phu mèo quào như mà cũng có thể phong ấn sát khí của Lâu Minh khi bùng phát cơ mà.

Ông Ngô híp mắt thèm chuyện, cuối cùng Lâu Minh nhìn nổi, lấy lý do ông Ngô đường xa mệt mỏi, sắp xếp phòng cho ông nghỉ trưa.

Vừa trải qua chuyến xông vào phủ, linh lực trong thân thể bị tiêu hao lượng lớn, sau khi nghe Lâu Minh sắp xếp, ông Ngô khách khí chút nào chạy ngay vào phòng ngủ trưa.

Vẻ mặt "sống chết mặc bay" của ông làm Trần Ngư tức giận ngứa răng, hận thể chạy theo túm râu của ông vặt sạch.

"Em đừng nóng." Ông Ngô ngủ trưa được nửa giờ mà Trần Ngư vẫn còn ngồi ghế sô pha hờn dỗi, biết Trần Ngư là vì, Lâu Minh vừa cảm động vừa buồn cười.

" Ba, yên tâm, em nhất định ông nội ra tay giúp." Trần Ngư nhìn Lâu Minh bảo đảm.

"Nếu ông Ngô có biện pháp, chắc chắn khoanh tay đứng nhìn đâu." Mặc dù nghe được cuộc chuyện của Trần Ngư và ông Ngô trước sân, nhưng khi ông Ngô nhìn rồi lắc đầu Lâu Minh vẫn hiểu được.

"Ông chưa kiểm tra cụ thể mà là có cách, em mới tin đâu." Trần Ngư "Coi như ông nội giải quyết hoàn toàn sát khí người, nhưng tối thiểu ông cũng phải giúp phong ấn sát khí được chứ. Bây giờ linh lực của em thể sử dụng, nếu nhân dịp này buộc ông nghĩ biện pháp, đến lúc ông mất chúng ta chẳng dễ tìm được ông đâu."

Chỉ cần phong ấn hoàn toàn sát khí lại, để nó thể bùng phát được nữa, như vậy tuổi thọ của Ba tự nhiên được kéo dài. Chỉ cần tuổi thọ được kéo dài ra có thể có thời gian tìm biện pháp tốt nhất.

"Linh lực của em..." Bộ dáng khóc thê thảm của Trần Ngư qua điện thoại hôm qua vẫn còn ràng trong đầu, Lâu Minh hỏi "Em với ông Ngô chuyện linh lực của em thể sử dụng chưa?"

"Em rồi. Khi em thu hồi sinh khí, sát khí theo lưu trữ sâu trong linh hồn. Loại sát khí này ông nội có cách nào làm sạch được." Trần Ngư thấy Lâu Minh cau mày lo lắng an ủi "Em chỉ là sau này thể sử dụng linh lực được nữa mà thôi, đối với thân thể có ảnh hưởng gì."

Bên tai nghe lời an ủi của Trần Ngư, nhưng trong đầu lại tràn đầy hình ảnh Trần Ngư khóc lóc đêm qua " Ba, hình như linh lực của em thể sử dung được nữa, sau này em thể làm thầy trừ ma nữa rồi. Hu hu..."

Giấc ngủ trưa này của ông Ngô rất dài, người nào dám gọi ông. Trần Ngư và Lâu Minh ngồi ở phòng khách, câu được câu chuyện tán gẫu, thời gian trôi qua, Trần Ngư cũng buồn ngủ, nghiêng đầu dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp.

Lâu Minh cầm chăn lông trợ lý đưa, nhàng đắp lên cho Trần Ngư, đem cánh tay còn lộ ra bên ngoài, nhét vào trong chăn.

Khi Lâu Minh định rút tay lại, thân hình bỗng nhiên dừng lại, cứng người trong chớp mắt rồi rút tay ra khỏi tay Trần Ngư, xòe ra trước mặt mình.

Lúc nãy... cảm nhận được sát khí trong cơ thể của Trần Ngư. Loại cảm giác này cũng giống như lần đầu tiên tiếp xúc với thanh kiếm đồng hoặc là lúc hấp thu sát khí của con cương thi kia, dường như có thể hấp thu sát khí người.

thực có thể hấp thu sát khí người Trần Ngư sao?

Có suy đoán này, Lâu Minh hầu như cần suy nghĩ gì thêm, đưa tay ra lần nữa nắm chặt tay Trần Ngư, nhắm mắt lại cảm nhận nguồn sát khí lưu chuyển trong người.

Tìm được rồi!

...

Lầu hai, ngủ trưa, ông Ngô đột nhiên mở to mắt, ông đẩy cửa phòng nhanh chóng từ lầu nhảy xuống, Trình Bằng chưa kịp phản ứng, ông nhanh như chớp đến bên Lâu Minh kéo tay ra khỏi người Trần Ngư.

"Ông Ngô..." Lâu Minh ngạc nhiên nhìn ông Ngô bỗng nhiên xuất.

"Cậu định làm gì?" Ông Ngô nghiêm nghị hỏi.

"Cháu..." Lâu Minh nghĩ ông Ngô hiểu lầm gì đó nên vội vàng giải thích "Cháu... cháu làm gì cả, cháu chỉ định..."

"Sát khí người cậu sở dĩ có cách nào làm sạch được là vì nguồn sát khí đó đến từ linh hồn của cậu. Sát khí của cậu bây giờ cực kỳ ổn định, dù chỉ gặp ác ma có tu vi hơi cao chút cũng đủ làm sát khí của cậu bùng phát, thế mà cậu còn dám trực tiếp hấp thu sát khí trong linh hồn của Trần Ngư sao."

"Cháu chỉ..." Lúc đó, Lâu Minh căn bản là nghĩ nhiều như vậy.

"Cậu muốn con nhóc kia áy náy cả đời sao?" Ông Ngô lại hỏi.

Lâu Minh giật mình, vội vàng lắc đầu "Cháu có... cháu chỉ muốn..."

Lời của Lâu Minh mới được nửa chừng bỗng nhiên cảm thấy có gì đúng lắm. và ông Ngô cùng nhìn về hướng Trần Ngư, thấy người Trần Ngư ngủ say bốc lên sợi sát khí màu đỏ, từ từ trôi về hướng Lâu Minh.

Ông Ngô thấy tình hình ổn, lập tức nghiêng người chặn trước người Lâu Minh, từ trong túi móc ra lá bùa, thu hết sát khí đỏ vào trong đó.

Sau khi xác định còn sát khí thừa nào trong trung, ông Ngô mới nghi ngờ quay đầu về phía Lâu Minh "Tại sao hai người tiếp xúc mà sát khí vẫn bị cậu hấp thu?"

Lâu Minh mờ mịt lắc đầu.

Ông Ngô híp mắt, trong lòng còn có điều hiểu, Trần Ngư chỉ hấp thu ít sát khí bên ngoài lẫn vào khi thu hút sinh khí mà thôi, như vậy nguồn sát khí kia... chắc chắn là thể nguy hiểm đến mức biến thành sát khí màu đỏ như thế chứ.

Tác giả có lời muốn:

bắt được ông Ngô, Đầu Trâu Mặt Ngựa cực kỳ oán giận Hắc Bạch Vô Thường, liền gọi điện thoại.

Đầu Trâu Mặt Ngựa: Hôm qua hai người ràng là ở Vong Xuyên, tại sao lại bắt Ngô Lễ!

Hắc Vô Thường: Lão Ngưu à... cậu còn thiếu tôi mười triệu tiền, định khi nào trả đây.

Tút tút tút...