Xem Em Thu Phục Anh Thế Nào

Chương 78: Cương thi ngàn năm



"Trần đạo hữu?" Lúc này Lục Ninh cũng nhận ra Trần Ngư, một lần nữa bị chấn động và kinh ngạc vì tu vi của cô.

"Lục đạo hữu?" Lúc Trần Ngư trông thấy Lục Ninh cũng cảm thấy ngoài ý muốn "Tại sao anh lại ở đây?"

"Tôi và mấy người bạn đến đây trừ ma." Lục Ninh giải thích.

"À." Trần Ngư chỉ thuận miệng hỏi xã giao, đối với việc Lục Ninh xuất hiện ở đây cũng không tò mò, cô gật nhẹ đầu rồi tiếp tục nhìn qua "Mưa bay tháng ba" đang đứng sững sờ.

Lương Vũ lấy lại tinh thần, là một khách hàng quen thuộc lâu ngày nên cậu có thể hiểu được ý tứ trong mắt Trần Ngư, lúc này bảo đảm nói "Khi ra ngoài tôi sẽ chuyển khoản, ở đây tín hiệu không tốt."

Lúc này Trần Ngư mới yên tâm gật đầu.

"Chuyển khoản? Lương Vũ, em thiếu tiền của Trần đạo hữu sao?" Sao Trần đạo hữu vừa nhìn thấy Lương Vũ đã đòi tiền, chẳng lẽ Trần đạo hữu vì đòi nợ mà đuổi đến đây.

"Không phải..." Lương Vũ lắc đầu, trong thời gian ngắn không biết phải giải thích thế nào, nếu nói cậu dùng tiền để mời đại thần đến cứu mạng, có phải là làm giảm hình tượng của đại thần quá không.

"Đây là phí dịch vụ." một giây sau, Trần Ngư đã phụ lòng "dụng tâm lương khổ" của Lương Vũ ""Mưa bay tháng ba" lên mạng tìm tôi cứu mạng, lúc nãy tôi đã dùng bảy lá bùa trừ ma cao cấp, mỗi lá một triệu, tổng cộng là bảy triệu."

Dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại

"..." Lương Vũ cảm thấy đại thần thật là người thực tế, giảm hình tượng là cái gì, căn bản là người ta không thèm để ý.

"..." Không có chút chuẩn bị nào bỗng nhiên được nghe thấy giá cả mạng sống của mình, trong lòng Lục Ninh rất là không đồng ý, thực ra nhà cậu ta rất có tiền, giá trị bản thân của cậu ta không thể chỉ có một triệu bốn trăm ngàn được.

"Vị đạo hữu này, cô biết cách ra khỏi đây không?" Lương Quang đứng bên cạnh nghe một hồi, mặc dù cậu ta đối với hành động thu phí của Trần Ngư cũng cảm thấy câm lặng, nhưng mà lúc này vấn đề cậu ta quan tâm hơn là làm cách nào thoát khỏi chỗ này.

"Tôi không biết." Trần Ngư lắc đầu rất dứt khoát.

"Em cũng không biết cách ra khỏi đây sao?" Lục Ninh có chút thất vọng.

"Tôi vừa vào đây thì nghe tiếng hét nên vội vàng chạy đến đây, chưa có thời gian tìm đường ra." Trần Ngư nói.

"Vậy chúng ta cùng nhau tìm đi." Thiệu Kỳ đề nghị, bây giờ có thêm vị Thiên Sư có tu vi cao thâm như vậy, không còn sợ phải gặp ác ma nữa.

Tất cả mọi người đều không có ý kiến, thế là sáu người mò mẫm tìm đường ra trong khe núi đen thẫm. Nhưng mà vòng qua vòng lại hai ba lần cũng không tìm thấy đường ra.

"Rốt cuộc là đã có chuyện gì? rõ ràng là chúng ta đi tới nhưng sao lại không tìm thấy đường ra?" Lương Quang bực bội nói.

"Nơi này có gì đó rất kỳ quái, cảnh trong khe núi cũng không giống như với ban đầu chúng ta nhìn thấy." Lục Ninh nói.

"Đúng thế, trước khi chúng ta vào khe núi này, chúng ta đâu cảm nhận được trong này có sát khí." Thiệu Kỳ nói, nếu có, không có khả năng mấy người họ không cảm nhận được.

"Có khả năng chúng ta không còn ở trong khe núi nữa rồi." Bỗng nhiên Lương Vũ nói.

"?" Đám người nhìn Lương Vũ không hiểu.

"Trước khi vào đây, rõ ràng chúng ta đã nhìn thấy mấy cỏ hoa, cây cối bình thường, nhưng mọi người nhìn xem, bây giờ ở đây đen như mực, chỉ có ác ma và âm-sát khí mà thôi." Lương Vũ vạch ra chứng cứ mình phát hiện "Với lại, đại thần "xây đường"không phải đã nói rồi sao, vị trí của đại thần cách khe núi có năm trăm mét nhưng mà phải bỏ ròng rã hai mươi phút mới tới được đây."

"Ấy... cái đó..." Trần Ngư hơi lúng túng, ngắt lời "Qua hai mươi phút tôi mới nhìn thấy tin nhắn."

"..."

Một trận gió thổi qua, bầu không khí bỗng trở nên lúng túng.

"Khụ..." Lục Ninh cố gắng nói sang chuyện khác "Chúng ta vẫn nên nghĩ cách làm sao đi ra ngoài đi."

"Nhưng chúng ta đã tìm rất lâu rồi mà, căn bản là không có đường ra." Lương Quang nói "Nếu như nơi này vẫn là khe núi kia, vậy thì chỉ có một cách giải thích, chúng ta đã ở trong một trận pháp to lớn nào đó."

"Trận pháp?" Thiệu Kỳ được nhắc nhở, cảm thấy lời của Lương Quang rất có khả năng "Nhưng nếu là trận pháp thì chúng ta phải làm sao mới phá được trận đây?"

Đám người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không có ý kiến gì, ngay cả trận pháp là gì mà cũng không biết thì làm sao mà phá trận.

"Tôi có một đề nghị." Trần Ngư bỗng nhiên lên tiếng.

"Trần đạo hữu, em có biện pháp sao?" Lục Ninh vui mừng nói, mấy người nhớ lại thực lực mạnh mẽ của Trần Ngư, vẻ mặt ai cũng chờ mong.

"Chỉ là đề nghị thôi, chưa chắc đã thành công..." Trần Ngư nói "Tôi cảm thấy, nếu chúng ta đã không tìm được đường ra ngoài, cũng không biết cách phá trận, vậy thì trước mắt cứ làm điều cần làm trước đi."

"Chúng ta có thể làm gì?" Lục Ninh tò mò."Trừ ma." Trần Ngư phân tích "Chúng ta có thể diệt trừ ác ma, trừ âm-sát khí đi, xem thử trận pháp có thay đổi gì không."

"Đó cũng coi như là một biện pháp." Lương Quang gật đầu đồng ý.

"Nhưng mà..." Khi mọi người ở đây nhao nhao gật đầu, quyết định làm như thế trước thử xem thì bỗng nhiên Trần Ngư thòng thêm một câu.

"Sao thế?" Lục Ninh hỏi.

"Nhưng mà như thế sẽ phải tăng thêm phí dịch vụ tôi cứu mọi người." Trần Ngư tính toán "Mấy anh xem, một lá bùa trừ ma cao cấp là một triệu, như vậy chút nữa mà đuổi ma chắc chắn là phải dùng tới. Vậy là phí dịch vụ phải điều chỉnh một chút chứ, phải không?"

"..."

"..."

"Nếu không tôi giảm giá cho mọi người?" Nghĩ đến việc mình ở bên trong cũng không ra được, Trần Ngư quyết định giảm giá.

"Không cần!" Lương Quang nhiều tiền như nước (đại tài khí thô) trừng mắt nhìn Trần Ngư "Chỉ cần chúng ta ra khỏi đây được, chút tiền đó không tính là gì."

Trần Ngư nhìn Lương Quang, hai mắt tỏa sáng, thì ra "thổ hào" là người như thế này a.

(thổ hào: địa có ở, trong.)

Có quyết định, mọi người không trì hoãn nữa, Thiệu Kỳ che chở Tần Quan Hải và Lương Vũ đứng sang một bên, Trần Ngư mang theo Lương Quang và Lục Ninh dùng bùa trừ ma cao cấp giải quyết nốt số ác ma còn lại.

Nhưng mà giải quyết hết ác ma, âm-sát khí trong khe núi cũng tiêu tán đi được một chút nhưng trận pháp lại hầu như không thay đổi gì, mọi người vẫn không tìm được đường ra.

Mọi việc lại trở về điểm xuất phát, đám người ủ rũ cúi đầu ngồi dưới đất nghỉ ngơi.

Trần Ngư nhìn đồng hồ, phát hiện sắp ba giờ sáng rồi, nếu đến sáng mà chưa ra được thì chắc chắn ba mẹ sẽ lo lắng. một khi lo lắng thì chắc chắn ba mẹ sẽ đi tìm ông nội, nếu ông lão tới, chắc chắn cô sẽ bị chế giễu, nghĩ đến đó là cảm thấy khó chịu rồi.

"Tại sao mọi người lại tới nơi này?" Trần Ngư hỏi.

Mọi người sửng sốt, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tần Quan Hải-người trở nên ít nói kể từ khi vào khe núi.

Tần Quan Hải thấy mọi người đều nhìn mình áy náy xin lỗi "Xin lỗi mọi người!"

"Là cậu muốn tới?" Trần Ngư hỏi.

"Thực xin lỗi!" Từ khi bước vào khe núi, Tần Quan Hải vẫn luôn tự trách, dọc đường dám nhiều, sợ làm phiền đến mọi người.

"Em đừng tự trách mình, em nhắc bọn nơi này rất nguy hiểm. Muốn đến đây là quyết định của tất cả mọi người mà." Lục Ninh an ủi.

Lương Vũ rất muốn là lúc đó cậu ta phản đối nhưng mà mọi người nghe, cuối cùng còn phải dựa vào cậu ta là người vô tội nhất phải tốn tiền cứu mạng mọi người.

"Từ từ... trước khi vào đây mọi người biết trong này nguy hiểm rồi?" Trần Ngư bắt được vấn đề quan trọng.

"Đúng vậy. Giác quan thứ sáu của Quan Hải rất mạnh. Khi ở bên ngoài khe núi, Quan Hải cảm nhận được trong này có vật gì đó, muốn đến xem. Nhưng trước khi vào, em ấy cũng nhắc nhở mọi người là có nguy hiểm." Lục Ninh khách quan "Là mọi người quá chủ quan."

"Vật? Vật gì?" Trần Ngư biết điều Tần Quan Hải cảm nhận chắc chắn phải là những ác ma này. Ở ngoài khe núi, khắp nơi đều có ác ma, cậu ta đến mức vì cảm nhận được ác ma mà đặc biệt chạy đến nơi này.

Đó là gì Lục Ninh cũng biết, Tần Quan Hải do dự chút rồi "Em cũng biết, em chỉ cảm nhận được nơi này có vật gì đó rất mạnh, em đoán chắc là pháp khí lợi hại nào đó."

Pháp khí!

Trần Ngư đứng dậy, giọng cũng cao lên "Đồ vật... phải... Cậu vẫn còn cảm nhận được đồ vật đó chứ?"

"Vẫn còn!" Tần Quan Hải gật đầu.

"Ở đâu?" Trần Ngư hỏi.

"Bên kia!" Tần Quan Hải chỉ chỉ vào tảng đá lớn cách mọi người xa. Thực ra, sau khi vào khe núi, Tần Quan Hải có thể cảm nhận được vị trí của vật kia. Nhưng do mới vào khe núi, mọi người bị ác ma truy đuổi, bây giờ vẫn còn bị vây trong khe núi, biết có ra được hay. Cậu vô cùng hối hận nên cũng đề cập đến chuyện này.

Trần Ngư nhảy dựng lên, đợi đám người phản ứng, chạy nhanh như bay đến bên tảng đá lớn.

Còn lại năm người sững sờ, sau đó cũng đứng dậy đuổi theo.

Đây là tảng đá vô cùng bình thường, đến gần mới có thể phát có sợi dây leo bám đó, xung quanh mọi vật khô nứt mà có cây dây leo xanh mướt này là khác biệt. Cây dây leo vô cùng tươi tốt, cành lá xanh tươi, um tùm.

Trần Ngư đến gần, cảm nhận được nguồn linh khí to lớn từ bên trong tảng đá tỏa ra.

Quả nhiên là có cái gì đó!

Trần Ngư giơ tay định sờ vào tảng đá, bỗng nhiên dải ánh sáng bảy màu từ trong tảng đá bắn ra.

"Chính là ánh sáng này nè!" Lương Vũ kích động "Tín hiệu điện thoại."

Lương Vũ cúi đầu nhìn điện thoại tay, đáng tiếc chờ đến khi cậu ta nhìn vào màn hình điện thoại tín hiệu điện thoại lại bị mất lần nữa, tin nhắn soạn sẵn cũng thể gửi.

"Tia sáng này lúc nãy chúng ta cũng gặp rồi." Thiệu Kỳ nhớ lại.

"Đúng vậy, lúc nãy mới gặp này." Lục Ninh đứng cạnh Trần Ngư quan sát tảng đá nên cũng nhận ra "Xem ra chỗ này đúng là có thứ gì đó."

"Cái gì mới được chứ?" Mọi người nghi ngờ.

Trần Ngư đứng trước tảng đá, vẻ mặt thoáng kinh ngạc, cũng biết có phải là ảo giác hay, vừa rồi trong nháy mắt khi dải ánh sáng bảy màu xuất, cảm giác được hình như sát khí người mình giảm bớt. Nhưng thời gian xuất của ánh sáng bảy màu quá ngắn làm thể xác định sát khí giảm là do thân thể tự nhiên bay bớt hay là do ánh sáng bảy màu này hấp thu.

Mang theo nghi vấn như vậy, Trần Ngư quyết định đưa tay ra thử lần.

"Đừng nhúc nhích!" Đứng ở ngoài quan sát, Tần Quan Hải thấy Trần Ngư muốn đụng vào tảng đá, bỗng nhiên cảm nhận được mối nguy hiểm mãnh liệt, vội vàng lên tiếng ngăn cản nhưng rất tiếc muộn.

Trong chớp mắt khi Trần Ngư đụng tay vào tảng đá, nguồn sát khí to lớn từ trong tảng đá vọt ra, tạo thành khối đen kịt giữa trung, dường như bị thứ gì đó ngăn trở, sau đó phân tán ra khắp nơi. Ngay sau đó, tiếng gầm thết nặng nề từ trong tảng đá truyền ra, mỏm núi đá cũng bắt đầu rung động kịch liệt, như có vật gì đó bị tảng đá đè nặng phía dưới, cố gắng đẩy tảng đá để thoát ra ngoài.

"Đây là cái gì vậy?"Mọi người hoảng sợ nhìn tảng đá rung động.

"Gào... Gào..."

"Bên trong... hình như... có..."

"Cương thi!" Trần Ngư kết luận "Từ nồng độ sát khí vừa nãy, xem ra là con cương thi ngàn năm!"

Cương thi ngàn năm, trong nháy mắt, sắc mặt của năm người trắng bệch. Cương thi và ác ma căn bản phải là đồ vật gì đó, được? Với thực lực của bọn họ như vậy làm sao có thể đánh lại cương thi ngàn năm.

"Đại... Đại thần, có đánh thắng được cương thi ngàn năm?" Lương Vũ ru giọng, hỏi người duy nhất coi như là bình tĩnh-Trần Ngư.

" Đánh lại!" Trần Ngư dứt khoát lắc đầu, mặc dù lần đầu tiên gặp Lâu Minh, khoác với là mình có thể dễ dàng bắt cương thi ngàn năm, nhưng... đó là vì có ông lão bên cạnh a!

"Vậy... vậy bây giờ phải làm sao?"

"Chúng ta vẫn phải nghĩ cách làm sao ra ngoài." Chỉ cần ra, tìm ông lão đến, tất cả mọi chuyện trở nên dễ dàng, Trần Ngư rồi quay người tiếp tục tìm lối ra.

"Chỉ sợ là vô dụng thôi." Lương Quang trầm mặt "Lúc trước, tôi vẫn còn thắc mắc ai lại bố trí trận pháp lớn như thế này ở đây, bây giờ xem ra có tám chín phần là để nhốt con cương thi này lại rồi. Nếu vậy, nếu diệt trừ được cương thi này, chúng ta có cách nào rời khỏi đây."

Nghĩ đến suy đoán của Lương Quang, sắc mặt mọi người lại trắng hơn mấy phần.

"Gào... Gào..." Tảng đá càng ngày rung động càng mãnh liệt, tiếng rống của cương thi cũng càng thê lương hơn.

"Rắc rắc!" Những tiếng vỡ vụ liên tiếp vang lên, trong tiếng rống của cương thi và tiếng rung động của tảng đá như tiếng sét rơi vào tai mọi người.

Tảng đá nứt thành khe rồi!

"Nó sắp ra rồi!" Mọi người bị dọa nhanh chóng lùi ra sau ba mét.

"Em đã bảo là đừng đụng vào rồi mà." Tần Quan Hải yếu ớt.

"Ấy..." Kẻ cầm đầu - Trần Ngư cười khan "Con cương thi này cũng nhạy cảm quá đó, chạm vào cái mà tỉnh, ha ha..."

==

Khi Lâu Minh và ông Ngô đến khe núi, Trình Bằng và Điền Phi nôn nóng chờ ở đó.

"Tam thiếu!"

"Tam thiếu!"

Hai người vội vàng chạy ra đón.

"Thi Thi biến mất ở chỗ nào?" Lâu Minh sốt ruột hỏi.

"Ở chỗ này." Trình Bằng cũng dám chần chừ, chỉ vào vị trí Trần Ngư đứng "Lúc đó, tôi và Điền Phi trốn sau thân cây cách đây mười mét, tiểu thư Trần Ngư đứng ở chỗ này. Hình như ấy muốn vào khe núi, nên về phía trước bước. Chỉ bước bước, sau đó cả người đều biến mất."

"Biến mất?" Lâu Minh thể tin hỏi.

"Lúc đó tôi vẫn nhìn tiểu thư Trần Ngư, mắt cũng nháy cái, đúng là ấy chỉ bước bước, chắc chỉ trong khoảng hai giây, tiểu thư Trần Ngư hoàn toàn biến mất ngay dưới mắt tôi."

Lâu Minh nhíu mày, nhìn xung quanh khe núi sót thứ gì, hỏi "Các cậu tìm hết xung quanh chưa?"

"Chúng tôi tìm từng gốc cây ngọn cỏ ở đây rồi nhưng vẫn thấy tiểu thư Trần Ngư." Điền Phi chẳng những tìm được Trần Ngư mà còn tiện tay trừ ba con ác ma.

"Ông Ngô..." Lâu Minh quay đầu định ông Ngô giúp, lại thấy ông Ngô đứng gò núi nhìn về phía trước sững người "Ông Ngô, có gì khác thường ạ?"

"Giỏi..." Ông Ngô tấm tắc lấy làm lạ "Ở đây vậy mà có kết giới cơ à?"

"Kết giới?" Lâu Minh đọc được trong sách những vấn đề liên quan đến kết giới nên biết đó là gì "Chẳng lẽ Thi Thi ở trong kết giới? Ông Ngô, ông có biện pháp nào phá bỏ kết giới?"

"Kết giới là loại trận pháp rất cao cấp, nay..." Ông Ngô "Người khác có biết hay ta biết, nhưng dù sao ta biết."

Ngay cả ông Ngô cũng giải được? Sắc mặt Lâu Minh trắng nhợt, tim như ngừng đập.

"Để cháu gọi điện hỏi Mao đại sư?" Lâu Minh rồi định gọi điện thoại.

"Nếu cậu ta có bản lĩnh này cũng phải bó tay có cách tách rời sát khí người cậu ra." Ông Ngô dè bỉu.

"Vậy phải làm sao bây giờ ạ?" Trong các đại sư mà Lâu Minh quen biết, Mao đại sư là người có tu vi cao nhất.

"Để ta vào xem chút." Ông Ngô trầm ngâm lát rồi "Hi vọng con bé còn chưa có việc gì."

"Cháu cùng với ông!" Lâu Minh lập tức.

"Tùy ý cậu!" Ông Ngô để ý nhíu mày, quay người bước vào kết giới, sau đó cả người tan biến trong gian trước mắt mọi người.

Trông thấy màn thần kỳ như vậy, cả đám người đều giật mình.

Lâu Minh theo sát, vừa muốn nhảy vào, Hà Thất vội vàng ngăn lại " Tam thiếu, thể vào."

"Hà Thất."

"Tam thiếu, vừa rồi ông Ngô, ông ấy giải được kết giới này, vào rồi có khả năng ra được, thể vào." Hà Thất xong, những trợ lý khác cũng vội vàng ngăn cản.

Lâu Minh dừng bước, ra lệnh cho Hà Thất tránh ra, mà trầm ngâm lát rồi "Các cậu chắc là nhận ra, tôi thích Thi Thi."

Cả đám sững sờ, hiểu tại sao Tam thiếu lại bày tỏ nỗi lòng trong lúc này.

"Trách nhiệm của các cậu là bảo vệ an toàn cho tôi, tôi cũng biết chuyện tôi muốn làm bây giờ đối với các cậu là vô trách nhiệm, nhưng mà... Thi Thi ở bên trong." Lâu Minh "Tôi muốn vào."

Hà Thất há to miệng, vô số lời ngăn cản chồng chất trong cổ họng bỗng nhiên có cách nào ra được.

"Ông Ngô vào, chắc chắn ông ấy có biện pháp cứu tiểu thư Trần Ngư." Trình Bằng thay Hà Thất.

"Nhưng mà tôi đứng ở đây làm gì." Lâu Minh hỏi "Nếu người các cậu thích gặp phải nguy hiểm, các cậu có thể đứng yên chỗ chờ người khác cứu ấy được?"

Không thể!

Trong lòng mọi người đều xoẹt qua câu trả lời như thế.

==

Tảng đá rung lên ngày càng mạnh, khe nứt tảng đá càng ngày càng lớn, tiếng gào thét của cương thi cũng ngày càng, mọi người ngỡ ngàng luống cuống, biết làm thế nào cho phải. Họ bị nhốt trong kết giới kín mít, muốn thoát ra ngoài cũng có cách nào.

Khi mọi người quyết định chạy ra xa theo bản năng Trần Ngư chợt tiến lại gần mấy bước.

“Đại thần?”

“Trần đạo hữu?”

Trần Ngư vung tay ném la bàn ra, xoay người hiên ngang lẫm liệt “Dù sao chúng ta thể chạy ra khỏi đây được, bằng trực tiếp đối diện mà chiến đấu thôi.”

Trong chớp mắt, hai mắt Lương Vũ lấp lánh, quả hổ danh là đại thần mà cậu sùng bái, cho dù là con mà lại còn rất mê tiền nhưng rất có khí thế của bậc hùng. (nguyên tác là vương bát chi khí: mình tra QT là đồ con rùa, nhưng theo mình đây là nghĩa tích cực nên tự chém, có bạn nào hiểu được nghĩa của từ trong ngữ cảnh này góp ý nhé)

“Đúng lắm, dù sao cũng phải chết, bằng chết cách dũng mới có ý nghĩa.” Lương Vũ cảm thấy mình hẳn là nên theo sát bước chân của đại thần.

Bốn người còn lại bị ý chí chiến đấu bỗng nhiên dâng trào của hai người làm cho sửng sốt, Lục Ninh là người phản ứng lại đầu tiên, cậu nhìn tư thế hiên ngang của Trần Ngư đứng phía trước, dòng máu nóng cũng chợt dâng trào, lúc này móc ‘chuông chiêu hồn’ ra bước đến cạnh Trần Ngư “Trần đạo hữu đúng, sau khi chết cùng lắm là chúng ta luân hồi thôi, có gì phải sợ.”

Nói rồi, Lục Ninh đưa ‘chuông chiêu hồn’ trong tay cho Trần Ngư.

Trần Ngư nghi ngờ nhìn Lục Ninh.

“ Phát huy được uy lực vốn có của ‘chuông chiêu hồn’, em sử dụng nó tốt hơn.” Lục Ninh thản nhiên.

“Vậy tôi khách khí.” Trần Ngư cũng làm bộ, đưa tay nhận ‘chuông chiêu hồn’. Khi Trần Ngư cầm ‘chuông chiêu hồn’ trong tay, la bàn bay cũng vui vẻ rung lên hai lần.

“Đinh linh linh …” ‘Chuông chiêu hồn’ đáp lại la bàn, rung lên nhẹ nhàng.

Trần Ngư vung tay lên, ‘chuông chiêu hồn’ cũng bay lên trung, dừng lại bên cạnh la bàn lơ lửng cách đó xa.

“Mặc dù chưa từng nghĩ mình chết ở chỗ này, nhưng tối thiểu phải chiến đấu trận ra trò để phải tiếc nuối.” Lương Quang cầm kiếm gỗ đào, bước đến cạnh Lục Ninh.

“ Rất hay.” Thiệu Kỳ cười ha ha, cầm pháp khí trong tay đứng bên kia cạnh Trần Ngư.

Bốn người mắt sáng như đuốc, chằm chằm nhìn vào tảng đá sắp vỡ vụn.

Tần Quan Hải thấy thế, cũng nắm kiếm gỗ đào đứng cạnh sư huynh nhà mình, kiếm gỗ đào của Lương Vũ bị họ cướp mất, cũng chỉ có thể cầm lá bùa đứng lên.

Lương Quang ghét bỏ nhìn em họ đứng bên cạnh “Chút tu vi ấy của em vẫn nên đứng bên ngoài đợi, đừng làm vướng chân vướng tay mọi người.”

“ …”

Lương Vũ đỏ mặt lên, vừa muốn cãi lại nghe Lương Quang “Em với Quan Hải trốn ra xa chút, khi bọn đấu với cương thi mà trận pháp có xuất lỗ thủng, hai đứa tranh thủ chạy nhanh ra ngoài.”

“…” Vẻ mặt Lương Vũ kinh dị nhìn họ nhà mình “ … Chẳng lẽ lo cho tôi sao?”

“Mẹ nó, ai lo cho cậu!” Lương Quang khó chịu “Còn cút nhanh lên!”

Lương Vũ ngốc, mặc dù lời của họ có chút khó nghe, nhưng ấy vì cậu cân nhắc an toàn. Lúc này, tự nhiên cậu cảm thấy có chút quen, người họ từ gây nhiều phiền phức cho cậu, vẫn luôn dòm ngó pháp khí của mình bỗng nhiên lại lo lắng quan tâm đến cậu sao?

Mà bên kia, Thiệu Kỳ cũng với Tần Quan Hải giống vậy “Quan Hải, em với Lương Vũ tránh.”

“Sư huynh!” Trong lòng thiếu niên Tần Quan Hải cảm thấy việc mọi người đến khe núi này là bởi vì do cậu ta, nếu cậu ta tránh ra bên lương tâm cậu làm sao mà yên ổn đây.

“Em nghe lời. hứa với sư phụ là bảo vệ an toàn cho em. Với lại, với tu vi của em đúng là giúp được gì đâu.” Thiệu Kỳ.

Thiếu niên cắn môi, đỏ mặt lên, nhưng không muốn rời.

“Cũng có thể giúp đỡ được chút đó.” Trần Ngư bỗng nhiên lên tiếng, dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người, chỉ vào kiếm gỗ đào trong tay thiếu niên “Có thể cho tôi mượn kiếm gỗ đào.”

Tần Quan Hải sững người, kiếm gỗ đào này là khi sinh nhật cậu, ba cậu phải tốn rất nhiều tiền mới tìm mua trong trang mạng mua bán của giới huyền học. Nghe đây là pháp khí có cấp độ rất cao, nhưng tu vi của cậu còn thấp quá, chưa thể phát huy uy lực của kiếm gỗ đào. Nhưng nếu như thanh kiếm này do Trần Ngư sử dụng, chắc chắn hữu dụng hơn nhiều so với cậu ta.

Tần Quan Hải do dự chút rồi đưa kiếm gỗ đào cho Trần Ngư.

Trần Ngư nhận kiếm gỗ đào, “Cương thi sắp ra tới rồi, các cậu tranh thủ trốn xa chút, nếu như may mắn thoát khỏi kiếp này, khi ra ngoài tôi nhất định trả kiếm này lại cho cậu.”

Thanh kiếm gỗ đào này Trần Ngư cũng biết, xếp thứ ba trong danh mục các pháp khí bảng xếp hạng của mạng huyền học, giá trị hai ngàn vạn (hai mươi triệu). Trần Ngư cũng thích từ lâu nhưng nỡ bỏ tiền ra mua.

“Gào gào …” Lại là hai tiếng gầm thét, cuối cùng tảng đá chịu được vỡ vụn hoàn toàn, lộ ra cái lỗ sâu hoắm, đen ngòm. Từ dưới cái lỗ, từng cột khói đen ngừng bốc lên như ống khói, sát khí cuồn cuộn xông lên làm tầm nhìn trong khe núi vốn hạn chế nay càng trở nên mờ mịt.

“ Chạy mau!” Lương Quan và Thiệu Kỳ đưa tay đẩy Lương Vũ và Tần Quan Hải, đồng thời nâng pháp khí sẵn sàng đón quân địch.

Lương Vũ và Tần Quan Hải cũng tự biết nếu các cậu còn ở đây chỉ liên lụy mọi người, hai người khó chịu cắn răng, cắm đầu hướng ra phía ngoài chạy.

“Ầm!” tảng đá vỡ bị nguồn lực to lớn xung kích đánh bay thành vô số hòn đá bay về phía bốn người đứng cách đó xa.

Bốn người vội vàng lách mình né tránh, lúc quay đầu nhìn lại, thấy dáng người cao lớn từ lòng đất bò lên, đôi mắt đỏ ngầu phát ra ánh sáng đỏ rực làm lòng người sợ hãi, bầu sát khí trong khe núi bởi vì xuất của cương thi mà càng trở nên đáng sợ.

Trừ Trần Ngư, ba người còn lại có khi nào mà được gặp cương thi ngàn năm, lại thêm bị bầu sát khí khủng bố như thế áp xuống, tay cầm pháp khí còn vững nữa, chỉ có thể cắn răng chống đỡ.

Trần Ngư hoàn toàn sợ sát khí của cương thi, trong nháy mắt khí cương thi xuất, tay trái khẽ động pháp quyết, la bàn và ‘chuông chiêu hồn’ lập tức chuyển hướng về phía cương thi, chính cầm kiếm gỗ đào nhảy lên đâm về phía cương thi.

“Coong, coong …”

“Đinh linh linh …”

“Răng rắc …”

Vừa mới tỉnh ngủ, cương thi bị tấn công ba lần, hơi ngơ ngẩn cúi đầu, ánh mắt rơi vào kiếm gỗ đào Trần Ngư đâm vào eo nó, tiện tay vung lên, nguồn sức mạnh to lớn hất văng cả kiếm gỗ và Trần Ngư ra ngoài.

Trần Ngư xoay người trung, tiếp đất an toàn, nhịn được mà oán “Da dày thật!”

Nhưng mà thân thể cương thi vốn là "mình đồng da sắt", Trần Ngư cũng không nghĩ một kiếm của mình có thể gây tổn thương gì cho nó, cô điều khiển la bàn và "chuông chiêu hồn" không ngừng tấn công liên tiếp về phía cương thi.

La bàn chuyển động không ngừng, tỏa ra linh lực đánh liên tục lên người cương thi, định tìm ra điểm yếu nhất trên người nó.

"Chuông chiêu hồn" thì không ngừng rung lên bên tai cương thi, phát ra sóng âm có thể làm choáng váng những vật mang âm-sát khí.

Động tác của cương thi hơi khựng lại, nó bị hai pháp khí này giày vò mà cảm thấy phiền phức, đưa tay muốn đánh rớt chúng nhưng không làm cách nào mà bắt được hai pháp khí linh hoạt. Trần Ngư nhân cơ hội cương thi không chú ý, cầm kiếm chạy tới, đâm một nhát vào mu bàn chân cương thi.

"Phốc... Xì..." một kiếm dồn hết linh lực của Trần Ngư cũng chỉ có thể đâm xuyên qua giày của cương thi, làm lộ ra xương ngón chân đen nhánh của nó.

Trần Ngư thấy cương thi không để ý đến mình, thừa cơ lấy ra một lá bùa trừ ma cao cấp, dán thẳng lên chân cương thi. Bùa trừ ma cao cấp nổ tung trong nháy mắt, cương thi bị đau, bay lên đạp một cước về phía Trần Ngư. Trần Ngư nhanh nhạy lật nghiêng người vất vả né tránh.

"Trần... Đạo hữu..." Lục Ninh thấy chỉ có một mình Trần Ngư chiến đấu với cương thi, cố hết sức giương kiếm gỗ đào trong tay lên muốn hỗ trợ nhưng dưới bầu không khí nồng đậm sát khí như vậy thì không có cách nào tiến lên được một bước.

Hai người khác cũng không khá hơn Lục Ninh, bọn họ vận linh lực toàn thân cũng chỉ có thể ngăn chặn sát khí ăn mòn lí trí mà thôi, căn bản không thể động đậy.

"Đừng đứng ngay ở cửa hang!" (cái lỗ lúc cương thi tỉnh dậy bò ra) Trần Ngư tranh thủ thời gian quay đầu lại, phát hiện ba người đang đứng ngay chính giữa cửa hang, sát khí trong cửa hang rót thẳng vào người họ. Sát khí mà cương thi góp nhặt cả ngàn năm, mấy người họ có thể nhúc nhích mới là lạ.

Mấy người kịp thời phản ứng, cùng lui về phía sau mấy bước, thay đổi phương hướng chạy về phía cương thi, phát hiện đã không còn khó cử động như lúc nãy nữa, sau đó từng người giơ kiếm gỗ đào lên hỗ trợ.

Cùng với sự tấn công của "chuông chiêu hồn" và la bàn, bốn kiếm đâm của bốn người căn bản không đả động gì được tới cương thi, nó bực bội nhấc chân định đạp bay Thiệu Kỳ đang định tấn công nó.

"Linh lực của chúng ta quá yếu, căn bản là không thể gây tổn thương gì cho cương thi." Lương Quang thất bại nói.

Hai người khác cũng phát hiện vấn đề này, vẻ mặt cũng đều rất khó coi.

Trần Ngư cắn răng một cái, đem túi vải đựng bùa chú của mình ném cho Lục Ninh, nói"Bên trong có mấy bùa chú có thể dùng, mấy người giúp tôi phân tán sự chú ý của cương thi."

"Vậy còn em?" Lương Quang hỏi

"Tôi đi xuống hang của nó xem sao." Trần Ngư nói "không phải là Tần Quan Hải nóitrong này có pháp khí hay sao? Chắc chắn thanh pháp khí đó dùng để trấn áp con cương thi này, tôi đi tìm thử xem sao."

"Sát khí trong hang còn dày đặc hơn ngoài này đó." Lục Ninh lo lắng.

"Không sao, tôi không sợ sát khí." Trần Ngư điều khiển la bàn và "chuông chiêu hồn" dẫn cương thi rời xa cửa hang một chút, nói.

Mọi người cũng biết khả năng này bây giờ là biện pháp duy nhất, Trần Ngư đợi đến khí ba người đều cầm chắc bùa chú trong tay, thừa dịp cương thi đuổi đánh la bàn, nhanh chóng chạy về hướng cửa hang.

"Gào!!!"

"Cẩn thận!!!"

Trong nháy mắt khi Trần Ngư đến gần cửa hang, cương thi vẫn còn đang đánh nhau với la bàn, dường như bị cái gì đó chọc giận, quay người nhảy lên, vung quyền về hướng đầu Trần Ngư.

Trần Ngư phát giác nguy hiểm, hai đầu gối khẽ cong, gắng gượng lấy sức vọt tới trước, tránh được cú đánh của cương thi trong gang tấc. Nhưng cương thi không buông tha cho cô, dường như đã bị Trần Ngư chọc giận hoàn toàn, không quan tâm đến "chuông chiêu hồn" và la bàn nữa, tập trung tấn công Trần Ngư.

Trần Ngư bị cương thi truy đuổi vô cùng chật vật, sau mấy lần né tránh thành công, nhưng cũng bị sức ép của cương thi mà nằm ngửa trên mặt đất, khi một cánh tay của cương thi chuẩn bị đánh xuống thì la bàn bay tới, khó khăn lắm mới chặn được nắm đấm của cương thi.

"Vù vù..." La bàn xoay tròn nhanh chóng, linh lực quanh thân phát ra cực đại.

Trần Ngư còn chưa kịp thở ra một hơi, chỉ thấy một tay khác của cương thi vươn ra bắt lấy la bàn, một cái nắm tay thật mạnh, tiếng "răng rắc" vang lên, âm thanh rõ ràng truyền đến tai Trần Ngư.

"La bàn!" Trần Ngư biến sắc, cũng mất đi cảm ứng với la bàn.

"Đinh linh linh..." "Chuông chiêu hồn" rung lên mãnh liệt nhưng cương thi "mắt điếc tai ngơ", nó ném la bàn trong tay đi, lại vung một nắm đấm về phía Trần Ngư đang ngã xuống đất không dậy nổi.

"Trần đạo hữu!" Ba người Lục Ninh bị dọa mặt cắt khôn còn giọt máu, nhao nhao bay tới cứu người, ba tấm bùa trừ ma cao cấp dán hết lên người cương thi.

"Ầm ầm ầm!" Ba tiếng nổ cực lớn của linh lực cũng không thể ngăn cản động tác của cương thi, nắm đấm của nó vẫn bay về phía mặt Trần Ngư.

Trước khi ra ngoài đêm nay, một nửa linh lực trong cơ thể của Trần Ngư đã được dùng để đổi lấy sát khí trên người Lâu Minh nên linh lực trong người cô vốn không còn nhiều. Lúc nãy lại mới dùng để điều khiển pháp khí chiến đấu với cương thi một lúc lâu nên lúc này chắc còn chút linh lực dư thừa nào. Bây giờ nguy hiểm đang ngay trước mắt, theo bản năng, Trần Ngư chỉ có thể điều động sát khí hấp thu từ cơ thể Lâu Minh, giơ tay lên chặn cú đánh xuống của cương thi.

"Ầm!"

Sát khí đỏ như máu và sát khí đen kịt của cương thi va chạm với nhau, dưới ánh mắtkhông thể tin của ba người kia, Trần Ngư đã chặn được cú đấm của cương thi.

"Gào, gào!"

Hiển nhiên là cương thi ngàn năm không thể ngờ cú đấm của mình lại bị ngăn chặn, tưởng rằng sức đánh của mình chưa đủ lớn, sau khi thu tay về lại đánh thật mạnh xuống.

Tiếp theo là cú đánh thứ hai, cú đánh thứ ba...

Tuy rằng sát khí của Lâu Minh có thể chốn đỡ sát khí của cương thi nhưng sức lực của Trần Ngư lại căn bản không thể ngăn cản sức mạnh của cương thi. Sau khi chống đỡ được cú đánh thứ ba, Trần Ngư cảm thấy cánh tay của mình muốn gãy rời, nhưng cương thi không cho cô giây phút thở lấy hơi nào, cú đánh thứ tư tiếp tục rơi xuống...

Khốn kiếp... sao cứ nhằm vào mặt cô mà đánh thế này, muốn cô chết thật khó coi phải không?