Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 59: Thế giới đông người anh chỉ thấy riêng em



Tiếng nhạc ồn ào hòa cùng những âm thanh náo động của tiếng cười tiếng nói, tiếng phân trần nâng lên đặt xuống những món đồ thực phẩm, rõ ràng siêu thị chính là một cái chợ cấp cao cùng tiếng ồn ào lớn gấp ba lần…Vậy mà không hiểu tại sao Mạc Thiệu Khiêm lại cảm thấy hiện tại nơi này đối với anh là bình yên nhất.

Tựa cánh tay vào xe đẩy, Mạc Thiệu Khiêm ngắm Dung Âm cẩn thận chọn thực phẩm, gương mặt nở ra nụ cười dịu dàng mà chính bản thân anh cũng không nhận thấy. Ánh mắt anh lướt qua cần cổ thanh mảnh lấp lo sau những sợi tóc xõa tung khỏi búi tóc nặng, đôi mắt thanh tú trong vắt chăm chú đọc những thông tin in trên bao bì của một gói mì làm từ bột đậu nành và yến mạch…đắn đo một chút rồi đặt vào xe đẩy hàng.

_ Để anh!

Mạc Thiệu Khiêm vội đưa tay ra đỡ gói mì của cô, và cũng không biết là vô tình hay cố ý...những ngón tay mạnh mẽ của anh khẽ chạm vào những đầu ngón tay thanh mảnh của cô.

Như thể có một luồng điện chạy qua những đầu ngón tay run rẩy ấy, Dung Âm giật mình rụt mạnh bàn tay lại...Đôi mắt xao động của cô hướng xuống, hàng mi dài của cô rũ xuống, che đi ánh mắt nóng ấm bỏng cháy của Mạc Thiệu Khiêm đang khao khát tìm ánh mắt cô...

Dòng người hối hả lướt qua, vội vàng như đang đua với tiếng tích tắc của đồng hồ...Những gương mặt, những bóng hình lướt qua...nhưng đối với Mạc Thiệu Khiêm chỉ là những chiếc bóng vô hình...

Giữa thế gian vội vã, giữa thế gian đông người, trong đôi mắt sâu thẳm chất chứa thâm tình của anh, duy nhất chỉ thấy riêng cô...

***

Nồi nước dùng trong vắt của Dung Âm lười biếng sôi trên bếp lửa liu riu, mùi hương thơm phức từ hành tây, hành tím và gừng nướng xém bung tỏa trong căn bếp nhỏ của cô...Dung Âm đảo nhẹ nồi nước dùng, khi đôi mắt của cô nhìn về phía Mạc Thiệu Khiêm khi anh đang bận rộn giúp cô lau chụp đèn bụi mờ.

Động tác vươn tay của anh khoe trọn cả dáng người khỏe khoắn mạnh mẽ, ánh mắt nghiêm túc và quai hàm hơi siết lại...Biểu cảm của anh mỗi lần tập trung làm việc luôn có một sức hút rất mãnh liệt.

Đột nhiên Dung Âm mơ hồ suy nghĩ, khoảng khắc này không phải là hình ảnh bình dị của hạnh phúc trong những bộ phim gia đình hay sao? Chồng sửa đồ hỏng, vợ đứng nấu bếp...Không gian an tĩnh chỉ có những tiếng động nho nhỏ vang lên, và mùi thức ăn thơm ngon tỏa hương ngào ngạt...

Mạc Thiệu Khiêm lắp lại hộp đèn, rồi cẩn thận bước xuống.

_ Được rồi đấy!

_ Xong rồi ạ...em cám ơn!

Dung Âm nhẹ giọng nói với Mạc Thiệu Khiêm cùng với đôi mắt dưới ánh sáng đèn lấp lánh...

_ Nhờ anh mà cả căn phòng bừng sáng...

_ Không chỉ là nhờ anh đâu...!

Thanh âm trầm thấp của Mạc Thiệu Khiêm vang lên, khi lòng mắt đen đậm sâu thẳm của anh nhìn vào đôi mắt trong vắt của Dung Âm, và dừng lại trên đôi môi căng mọng đang nở nụ cười xinh xắn của cô...

Dung Âm khẽ giật mình quay đi, đôi mắt có chút hoảng hốt chẳng biết nhìn đi đâu...thế nào lại nhìn đúng vào bàn tay đang dính đầy bị bẩn của anh.

_ Tay anh bẩn hết rồi...anh đi rửa tay trước đi!

Mạc Thiệu Khiêm nhìn Dung Âm lách người khỏi không gian của anh, nhẹ nhàng tiến về phía nồi nước dùng đang sôi, vờ như chăm chú nấu ăn.

Hàng lông mày của Mạc Thiệu Khiêm khẽ nhướn nhẹ lên, trong đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên chút tính toán nho nhỏ.

Tiếng xả nước vang lên phía sau lưng, Dung Âm đảo đảo nồi nước hầm mà trong tâm tríchẳng tập trung vào món ăn, lửng lơ tận đâu đâu...Dung Âm cũng không biết mình đang nấu món gì, cũng không nhớ mình đã cho gia vị hay chưa...

_ Âm nhi!

Tiếng gọi của Mạc Thiệu Khiêm bất chợt vang lên đằng sau lưng, khiến cho cô giật thót mình.

_ Sắn tay áo giúp anh với!

Mạc Thiệu Khiêm chìa ra hai bàn tay đã được rửa sạch ra, Dung Âm nhìn cổ tay áo ướt đẫm nước của Mặc Thiệu Khiêm, rồi lại ngước lên nhìn gương mặt điển trai ướt nước của anh...

Những giọt tí tách nhỏ xuống từ tóc của anh, rơi xuống gương mặt góc cạnh, và cả đôi môi sắc nét...

Hàng mi dài của anh bết nước, càng làm cho đôi mắt đẹp đẽ của anh nổi bật lên thu hút...

Dung Âm thở dài, lắc đầu khi những ngón tay của cô cởi cúc cổ tay áo của anh ra...

_ Thật là...anh làm gì thế này? Rửa tay hay là tranh thủ tắm luôn vậy?

_ Tại anh không muốn ôm em bằng đôi tay và hôn em bằng đôi môi dính đầu bụi...

Thanh âm trầm thấp ấy vang lên, mang theo sự ngọt ngào khao khát...Khi lời nói của Mạc Thiệu Khiêm vừa thốt ra...Những ngón tay nhỏ nhắn của Dung Âm dừng khựng lại, ánh mắt cô lộ ra tia ngỡ ngàng và đôi môi bật mở hoảng hốt...

_ Sao...ạ...?

Giọng nói nhỏ nhỏ thốt lên...và cách mà Mạc Thiệu Khiêm đáp lại lời cô nói...là sự cuồng nhiệt tới cháy bỏng...1

Vòng ôm của anh thít cô trong dữ dội và trong cả bình yên của tình yêu đang bùng lên trong từng hơi thở, trong từng ánh mắt, và trong cả đôi môi nóng ran lên đang áp lên đôi môi cô.

Những đầu ngón tay tóm chặt lấy vải áo sơ mi, tiếng nhịp tim mạnh mẽ tới mãnh liệt của anh dội vào trong đầu ngón tay cô tới run rẩy…Đôi môi hoảng hốt bị nhốt trong nụ hôn sâu thẳm nồng cháy, như ánh mắt của ai kia, như tình yêu của ai kia…

Mùi hương Cam thảo đen sâu lăng gảy vào từng phím tơ đàn tình giữa hai người, mơn man thổi lên khao khát bùng cháy mãnh liệt của hai trái tim khao khát yêu thương…

Bàn tay mạnh mẽ lướt lên lưng cô, vải lụa cũng mềm mại như da thịt của cô…Sự phản kháng yếu ớt như thể cổ vũ thêm cho niềm say đắm khao khát đang bùng cháy lên trong trái tim anh…

Mạc Thiệu Khiêm tha thiết và cuồng nhiệt, trong cả ánh mắt và trong cả nụ hôn…Anh đã chờ cô quá lâu và nhớ cô quá nhiều…Tình cảm nồng cháy âm ỉ như một đốm lửa vĩnh cửu, chỉ cần một ngọn gió thổi qua cũng làm bùng lên cả một đám cháy dữ dội…

Bế bổng cô lên và anh đặt cô ngồi trên thành bếp, những đầu ngón tay lướt lên làn da mềm mại nơi hõm cổ cô, nhẹ nhàng kéo vai áo cô xuống…

Hõm vai khiêu gợi, cùng xương quai xanh tinh tế ẩn ẩn hiện hiện…Đôi môi của anh lướt qua gò má mịn màng, xuống quai hàm xinh xắn…và giữ lấy hõm vai gợi cảm của cô…

_ Thiệu Khiêm…!

Tiếng rên rỉ nỉ non của Dung Âm vang lên, nức nở như cầu xin, lại như cổ vũ…khiến cho Mạc Thiệu Khiêm nguyện tâm nguyện trí hiểu nhầm ý tứ trong tiếng run rẩy ấy của cô…

Mùi hương nữ tính cuồng say, da thịt mát rượi ngọt ngào đã quá lâu anh không được nếm thấy….Lòng mắt của anh tối thẫm lại như trời đêm sâu thẳm…Và anh cứ vùi mãi, vùi mãi vào hõm cổ tinh tế của cô…

Bàn tay cô đặt lên bả vai mạnh mẽ của anh, cố sức đẩy con người đang cuồng nhiệt hôn cô như bão tố như cuồng phong kia ra…Nhưng cho dù cô có cố gắng tới mức thế nào cũng chẳng khác gì châu chấu đá xe, không thể làm cho thân thể như bức tường thành vững chãi ấy di chuyển.

_ Thiệu Khiêm! Buông em ra…em không thể!

Mái tóc mềm mại của anh cọ lên làn da nóng rẫy của cô…Đôi môi cô đỏ rực lên, và dường như gò má của cô còn đỏ hơn nữa…nóng bừng tới mức cô tưởng như mình đang phát sốt rồi!

_ Thiệu Khiêm….!

Tiếng gọi thảng thốt bất lực vang lên…và đột ngột, ngay lúc tưởng như mọi chuyện không thể cản lại, thì tiếng chuông điện thoại của cô đột nhiên ầm ĩ vang lên…

Thanh âm đột ngột vang lên, khiến cho động tác trên tay anh cũng dừng lại…và cả nụ hôn cháy bỏng ấy nữa…

Hơi thở dồn dập của anh thấm vào da thịt cô, bàn tay cô nắm chặt lấy thành bếp tới mức đau nhức, mái tóc búi gọn đã sớm lỏng ra, những sợi tóc vương trên gương mặt cúi gằm của cô…

Cảm giác nồng nhiệt đã giảm đi nhưng vẫn còn vương vấn….khi bàn tay anh vẫn giữ chặt lấy hai cánh tay của cô không buông…

Tiếng chuông diện thoại vẫn dồn dập vang lên…Dung Âm cảm thấy cơ thể mình chẳng còn chút sức lực khi cô khẽ lách người khỏi anh, đôi chân run rẩy bước xuống đất tìm điện thoại….

_ Vâng…

Thanh âm khàn đặc khô khốc như người lạc ngoài sa mạc đã quá lâu không tìm thấy ốc đảo. Dung Âm phải vịn vào thành ghế để giữ cho cơ thể mình không khụy ngã…

_ Âm nhi…

Tiếng cha cô vang lên hối hả trong điện thoại, và có lẽ cảm xúc hoảng loạn rối bời đã khiến ông không còn đủ nhạy cảm để nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của cô…Thay vào đó, là tiếng nói dồn dập của ông vang lên:

_ Tuấn Phúc…Chú Mộ của con…tỉnh lại rồi!

****

Chúc các tình yêu kỳ nghỉ lễ 30.04 ~ 01.05 hạnh phúc bên những người thân yêu ❤️

Thư Kỳ🍀