Xin Chào, Anh Chu

Chương 7



Ngày hôm sau lúc Ôn Nhu thức dậy, Chu Ngạn đã rời đi từ sớm, trên cửa có thêm sự xuất hiện của một tờ giấy note.

“Nhớ đóng cửa kỹ.”

Ôn Nhu thêm một câu bên dưới:

“Cảm ơn anh Chu.”

Lúc này trời vừa sáng không bao lâu, mặt trời còn chưa lên, ngày mới vẫn chưa bắt đầu. Ôn Nhu cởi áo blouse trắng, thu dọn đồ của mình rồi ra chào anh cả để về.

Anh cả phẫn uất nhìn cô: “Tối hôm qua em ngủ ở văn phòng anh Chu phải không?”

Ôn Nhu gật đầu, giải thích: “Tối hôm qua vừa đúng lúc anh Chu về, tiện thể cho em nghỉ ở văn phòng anh ấy một lát.”

“Sao anh ấy chưa bao giờ cho anh vào đó ngủ một chút?” Anh cả không kìm được sự ganh tị của mình, than trời than đất: “Khi nào tôi mới được vào hưởng thụ đây!” Giường ở phòng trực ban cứng gần chết.

Ôn Nhu dở khóc dở cười.

“Vì sao anh ấy lại cho em vào thế?” Anh cả có chút tò mò, anh ta luôn cảm thấy đàn anh Chu đối xử với Ôn Nhu không giống bình thường!

“Chắc là,” Ôn Nhu nghĩ nghĩ: “Cảm thấy em quá đáng thương?”

Đại sư huynh nhìn bóng lưng của cô, nói thầm một câu: “Sao có thể được?”

——

Trở về phòng ngủ, cô rửa mặt chải đầu, thay quần áo rồi ra ngoài ngay. Thứ sáu, thứ bảy mỗi tuần cô đều phải đến cửa hàng tổng hợp làm nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ bán thời gian, cô chủ yếu phụ trách khu giặt giũ, hoá chất và các món linh tinh như mỹ phẩm, dưỡng da, tắm gội.

Có điều chỗ này cách bệnh viện hơi xa, như những lần khác, Ôn Nhu đi xe bus qua đó, vào trong cửa hàng lại đi quẹt thẻ, bắt đầu bày biện kệ trưng sản phẩm, lặp lại các hoạt động mà tuần nào cô cũng phải làm.

Thương hiệu Ôn Nhu phụ trách chính là BJ, một công ty chuyên về đồ dùng vệ sinh cá nhân. Nhãn hiệu này cũng được xem là lâu đời, nên về cơ bản không cần cô đi quảng cáo, chỉ cần lúc khách hàng đến, cô có thể giới thiệu rõ chiết khấu của cửa hàng, hỗ trợ chỉnh sửa lại kệ hàng, nghe thì có vẻ nhiều nhưng thật ra không có gì khó.

Quảng cáo sản phẩm nói chung đều được để ở chỗ tương đối dễ thấy, ví dụ như lối đi của cửa hàng, hay trước cửa thang máy, một vài nhãn hiệu sẽ bày hết ở những điểm này.

Nhãn hiệu Ôn Nhu phụ trách này có vài món có danh tiếng lẫn doanh số không tồi, mỗi lần bày biện đều là xếp ở phía mặt tiền, theo sau đó là các sản phẩm khuyến mãi, quảng cáo các kiểu. Khu này cũng không phải chỉ mình cô, có rất nhiều bạn cũng là sinh viên giống cô, cũng có một vài dì khoảng 40 tuổi.

Buổi sáng thứ sáu nào cũng vậy, cửa hàng không được nhiều người lắm, đến buổi tối mới bắt đầu nhiều người, còn thứ bảy và chủ nhật là ngày nghỉ nên đông đúc nhất. Ôn Nhu ngáp một cái, mệt rã rời, tựa đầu vào kệ hàng.

“Ôn Nhu.” Cô gái đẩy mạnh tiêu thụ phía sau lại đây vỗ vai, đưa mắt ra hiệu với cô: “Tôi đi vệ sinh chút, cậu giúp tôi canh một chút nha.”

Ôn Nhu gật gật đầu, kiểu nói đi vệ sinh này, ngoại trừ thật sự muốn đi, thì phần lớn đều là lười biếng, dẫu sao khu giặt và hoá chất này không giống khu thực phẩm, có chỗ còn bắt mặc đồ thú, quy định đối với nhân viên toàn thời gian cũng rất gắt gao, thời gian đi ra ngoài không được vượt quá mười lăm phút, bằng không bị bắt được sẽ trừ tiền lương.

Bên các cô thì nhẹ hơn nhiều, đạt doanh số bán hàng sẽ có khen thưởng, không đạt đến thì không khen thưởng, nhưng cũng không trừ tiền.

Dù sao Ôn Nhu chỉ đi làm thêm, trước giờ có khen thưởng cũng được, không thì cũng vậy, cô rất ít khi đi cướp khách hàng, nhưng người khác thì không nghĩ thế.

Ở đây thường xuyên có chuyện cướp khách thẳng mặt. Ví dụ như khách hàng đang xem sản phẩm bên nhà A, nhân viên tiêu thụ bên này giải thích cặn kẽ với khách, thậm chí chiết khấu cũng đã xem xong. Cuối cùng vừa quay người một cái thì nhân viên nhà B đã lôi người ta đi mất rồi; Còn có chuyện đặc sắc hơn nữa, vốn dĩ khách đã lấy sản phẩm nhà A bỏ vào xe đẩy, chuẩn bị thanh toán, nhân viên nhà B lại đến quấy rối trước khi họ tính tiền.

Bởi vậy, chỗ này hay thấy những cảnh xâu xé nhau, tuy không đến mức động tay động chân, nhưng không ít lần châm chọc nhau một cách quái gở.

Mỗi lần như vậy, Ôn Nhu đều im lặng ở một bên hít drama. Bình thường cô sẽ không chủ động đi cướp khách, vì ở đây cũng có mấy chị làm toàn thời gian, khác với kiểu làm bán thời gian như cô. Nếu cô cứ ngồi yên thì thi thoảng họ sẽ chủ động kéo vài khách qua cho, nhưng nếu chị cấp trên làm toàn thời gian ở đây, cô không thể cứ như vậy được.

Ngoài việc phải hăng hái chủ động kéo khách, lúc cần thiết còn phải tranh với mấy chị thân mình cường tráng.

“Ôn Nhu.” Đang suy nghĩ miên man, người lãnh đạo trực tiếp của cô – chị Lý đã đến, Ôn Nhu vội đứng thẳng dậy chào: “Chị Lý, chị nói đi ạ.”

“Hôm nay có thể lãnh đạo sẽ qua đây thị sát.” Chị Lý vỗ bàn dặn dò: “Em phải chú ý một chút nhớ chưa.”

“Vâng.” Ôn Nhu ngoan ngoãn gật đầu, “Em biết rồi ạ.”

Lòng cô bây giờ chỉ muốn phát nổ thôi, hở một tí là đi kiểm tra, không hổ danh là lãnh đạo!

——

Biệt thự Ngự Cảnh Loan.

Mặt bàn bằng pha lê trong suốt ánh lên ánh sáng trắng, Chu Ngạn day day giữa mày, anh nhìn đống ảnh đang được xếp ra một cách khá là bất lực, không biết nên khen mẹ Chu có hiệu suất cao, hay là nói bà quá rảnh rỗi nữa.

Tối hôm qua anh chỉ thuận miệng nói thôi mà bà đã lập tức tìm cho anh nhiều cô gái như vậy rồi?

“À, đúng rồi,” Mẹ Chu bỗng nhớ ra: “Nhà dì Trương con có một đứa cháu gái, hai đứa xê xích nhau không bao nhiêu, còn ở nước ngoài, nhưng tháng sau sẽ về, đến lúc đó hai đứa gặp mặt một lần, được không con?”

Được không á? Chẳng được cái gì cả!

“Trả lời đi.” Mẹ Chu thúc giục anh: “Con thích ai?”

Chu Ngạn không nói tiếng nào, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Mẹ Chu lôi anh lại: “Con đi đâu đó? Chẳng lẽ trong nhóm này con không chọn được ai?”

Chu Ngạn kiếm cớ bỏ chạy: “Chờ con quay về rồi tìm thời gian bàn bạc sau đi mẹ, bây giờ chúng ta không nhắc đến nữa được không?”

“Sao lại không nhắc đến?” Mẹ Chu cáu lên: “Con xem con kìa.”

“Mẹ, mẹ, mẹ.” Chu Dĩnh đi từ trong phòng ra, vội đến khuyên: “Mẹ đừng tức giận, đừng tức giận, để con nói với Chu Ngạn, không phải mẹ nói muốn tự mình xuống bếp làm cá sao?”

Nửa nói nửa cố kéo Chu Ngạn ra cửa.

Mới vừa ra cửa, trong người Chu Ngạn không còn một tí kiên nhẫn nào sót lại: “Khi nào hai người về?”

Chu Dĩnh giả vờ tức giận đáp lại: “Em ăn nói kiểu gì đó?”

Chu Ngạn nhìn cô.

Chu Dĩnh: “Được được, sợ em rồi, tối nay bọn chị về.” Nói xong cô ấy ném chìa khoá xe cho Chu Ngạn: “Lái xe đưa chị đến tiệm cà phê cách đây một con phố đi, chị hẹn người ta bàn chuyện kinh doanh.”

Chu Ngạn nhìn cô một cái, trả lời lại vỏn vẹn một câu: “Bàn bạc xong thì chị về thành phố C đi.”

Rất nhanh đã đến nơi, Chu Dĩnh bước xuống xe hỏi Chu Ngạn: “Giám đốc công ty chi nhánh, em muốn gặp không?”

“Không ạ.” Chu Ngạn từ chối thẳng thừng, anh không có hứng thú với mấy chuyện này.

“Được thôi.” Chu Dĩnh cũng không ép anh, cô ấy nhìn một vòng rồi chỉ vào trung tâm thương mại đối diện: “Nếu không vậy em đi dạo một vòng trung tâm mua sắm đi? Chị chỉ nói vài câu, nhanh lắm, đến lúc ra chị gọi điện thoại cho em.”

——

Thật ra anh rất hiếm khi đi dạo trong trung tâm mua sắm, nghiêm túc mà nói thì số lần anh ở siêu thị gần bệnh viện chắc sẽ nhiều hơn một chút vì gần chỗ anh ở. Cứ mỗi cuối tuần nào anh có thời gian, Chu Ngạn sẽ vào đó mua một chút hải sản về tự nấu ăn.

Đẩy xe đi dạo chậm rì rì, anh cũng chưa nghĩ ra mình nên mua gì, chủ yếu là do trong nhà không thiếu. Hai bên đường có không ít nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ hò hét, Chu Ngạn chỉ nhìn lướt qua, không có chút hứng thú để cầm lên.

Bỗng dưng, anh dừng chân lại.

Chu Ngạn híp mắt, nhìn một cô gái cách đó không xa. Cô mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen, dây giày màu trắng thắt nơ lỏng lẽo, tóc búi nửa, dây buộc có hình một con bướm màu đỏ.

Nhìn lướt qua, suýt chút anh đã không nhận ra.

“… Loại này thích hợp dùng trong nhà.” Ôn Nhu vừa giới thiệu vừa vặn nắp chai ra, ngửi một cái: “Mùi này thì khá nhạt, nếu chị muốn dùng mùi nồng hơn một chút thì chọn loại màu tím này, hương tử linh lan(*)…”

(*) Tử linh lan: hoa violet Châu Phi

Điểm quan trọng không phải cái này, Chu Ngạn nhíu mày, quan trọng là tối hôm qua cô vừa trực ca đêm, không phải hôm nay nên về nhà nghỉ ngơi sao? Sao lại chạy đến đây? Nhìn bộ dạng này, hình như đang … Làm thêm?

“Mỗi loại lấy một chai phải không ạ?” Ôn Nhu dứt lời liền lấy sữa tắm khách chọn bỏ hết vào xe đẩy,

“Được rồi, nhiêu đây là được chị nhỉ.”

“Đi thong thả ạ.” Ôn Nhu cười nói, vừa quay người lại,

“A!!!” Cô sợ đến mức cả người mềm nhũn, suýt chút đã ngã ra đất, vội vịn lấy một bên kệ để bình tĩnh lại. Cô vuốt ngực, thở hổn hển, nhìn chàng trai bỗng ló đầu trước mặt mình, tức giận mắng:

“Anh Chu, anh định hù chết tôi phải không?”

Không nói câu nào, bất thình lình đứng sau lưng người ta, cho dù có to cao ngon giai thì cô cũng hú vía một trận chứ!!!

Khi bình tĩnh lại, Ôn Nhu đột nhiên nhớ ra.

“Sao anh lại ở đây?”

“Sao cô lại ở đây?”

Hai người, hai cái miệng đồng thanh hỏi.

Chu Ngạn: “Đây là trung tâm mua sắm, tôi đến dạo xem thì có vấn đề gì à?”

“…… Đương nhiên không thành vấn đề.” Ngoài mặt Ôn Nhu giả bộ cười, trong lòng không khỏi lẩm bẩm. Chỗ này khá xa bệnh viện, không phải là anh Chu sống gần đó sao? Đi xa đến vậy để mua sắm, anh tính bỏ láng giềng gần để chơi với bà con xa à? Có điên không vậy!

“Ngược lại là cô.” Nét mặt Chu Ngạn hơi lười nhác, thờ ơ nói tiếp: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay là thứ sáu, chắc cô phải ở bệnh viện làm việc chứ không phải ở đây, đúng không?”

Ôn Nhu không chút hoảng hốt, mím môi rồi cười trả lời: “Tối hôm qua tôi trực đêm, hôm nay được nghỉ ngơi, chẳng lẽ anh quên rồi sao? Anh, Chu!” mấy chữ cuối này có cảm giác như cô nghiến răng nghiến lợi để nhấn mạnh.

Chu Ngạn cười: “Tôi không quên, nhưng dựa vào quy định của bệnh viện và khoa, thực tập sinh trực đêm phải được chủ nhiệm khoa ký tên đồng ý, ngày nghỉ phép hôm sau cũng phải như thế.”

“Chắc là tôi…” Chu Ngạn dừng lại: “Chưa ký tên cho cô phải không?”

Cái rắm nhé! Nào có lý do chó má như vậy!

Ôn Nhu cắn chặt răng, suýt nữa đã chửi lộn tại chỗ, trước khi trực đêm anh cả cũng nói, chỉ cần báo số thẻ ngân hàng lên trên là được. Chỗ này là địa bàn anh cả quản, chỉ cần anh cả thống kê lại là được, nào có phức tạp như Chu Ngạn nói, còn phải tìm anh ký tên? Nực cười!

Không phải ngày thường anh bận đến nỗi không thấy bóng người đâu sao? Anh còn có thời gian quản cái này à?

Ôn Nhu mím môi, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được cái cớ nào hay hơn, cô đành phải thành thật khai báo:

“Tôi đang đi làm thêm.”

“Vừa xong ca đêm liền chạy đi làm thêm, người cô thật sự làm bằng sắt phải không?” Chu Ngạn cũng không biết nói gì với cô cho được, chiều hôm qua theo anh làm hai ca phẫu thuật, tối lại trực đêm, vậy mà hôm nay còn không quay về nghỉ ngơi cho khỏe, còn đi làm thêm, “Cô kiếm tiền phát điên rồi à!”

“Đâu có đâu.” Ôn Nhu nói thầm: “Tối hôm qua tôi ngủ khá ngon mà.”

Chu Ngạn cũng cạn lời với cô, muốn hỏi có phải cô thiếu tiền không, nhưng lại thấy không thích hợp, anh quét mắt một vòng, xung quanh không ít nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ, anh hướng mắt lên hình hàng hóa trên kệ, trong lòng không khỏi thở dài.

Với tay cầm mấy món lên, Chu Ngạn nhìn cô: “Tôi nhớ không ít sinh viên đi dạy kèm ở nhà, tiền lương chắc chắn cao hơn cái này, cô không thử đi dạy kèm đi?”

Ôn Nhu đi theo phía sau anh, thấy Chu Ngạn tuỳ tiện lấy mấy món trên kệ xuống, bỏ vào xe hết cái này đến cái khác, cô hơi do dự, cuối cùng vẫn không nói gì.

“Tôi có nhận dạy kèm tại nhà.”

Năm nhất đại học cô có nhận làm gia sư dạy kèm, nhưng mà cái đó cần khung thời tự do, linh hoạt, và cả thời gian để làm quen với học sinh. Cửa hàng bên đây thì cố định hơn một chút, chẳng qua khuyết điểm ở cửa hàng là kỳ hạn làm, một khi nhận tiêu thụ bất kỳ sản phẩm nào, về cơ bản là không thể xin nghỉ. Kỳ hạn làm của cô ở chỗ hiện tại đã sắp hết, chờ đến khi chấm dứt, cô sẽ tạm thời không làm bên đây nữa.

Chu Ngạn ngừng lại: “Làm thêm hai chỗ?”

“Vâng.” Ôn Nhu thất thần đáp, cô ló đầu nhìn xe đẩy của Chu Ngạn càng ngày càng nhiều, trong lòng vừa rối vừa đắn đo, cô chỉ chỉ xe của anh, thật cẩn thận dò hỏi: “Anh Chu, anh mua nhiều vậy sao?”

Chu Ngạn bực dọc liếc cô: “Không phải mỗi ngày các cô đều có mục tiêu tiêu thụ cần đạt được sao?” Anh dừng lại một chút, rốt cuộc vẫn không nói ra cái mình nghĩ: “Làm công kiểu này lương rất thấp, nếu có cơ hội thì cô tìm cái nào thích hợp hơn đi.”

Vừa nói anh vừa cẩn thẩn suy nghĩ, bây giờ sinh viên đại học thì đi làm thêm gì nhỉ? Anh cũng không biết rõ, gia cảnh nhà Chu Ngạn rất tốt, lúc anh ra nước ngoài du học đã ở căn chung cư đắt nhất, dù cho không làm bác sĩ, hoa hồng mỗi năm của công ty cũng đủ để anh ăn xài phung phí.

“Vâng vâng.” Ôn Nhu thuận miệng trả lời: “Không lâu nữa tôi cũng nghỉ mà.”

Đang nói, điện thoại trong túi rung lên, Chu Ngạn nhìn nhưng không bắt máy mà quay qua chuẩn bị trả tiền.

“Anh Chu.” Ôn Nhu nhịn không được duỗi tay níu áo anh, cô cắn môi dưới, do dự xin xỏ: “Cái kia, cái kia.”

Hàm răng trắng tinh của cô gái nhỏ cắn vào bờ môi mềm mại, còn dùng đôi mắt sáng ngời nhìn anh, trong đó giống như có ngôi sao rơi xuống. Chu Ngạn bị lung lay, đột nhiên thấy không được tự nhiên, thầm nghĩ cô đừng mở mắt ra nữa. Anh không kìm được mà thấp giọng an ủi:

“Cô yên tâm, tôi sẽ không báo cho trường, bên bệnh viện cũng không cần lo.”

Không phải cái này!

Ôn Nhu chớp chớp mắt, bất đắc dĩ nói: “Anh Chu, đồ anh mua không phải tôi bán đâu!” Cô chỉ về phía quầy đối diện, vừa nói vừa chỉ cái bục không xa đằng kia: “Kia mới là tôi bán.”

Chu Ngạn: “…”

Tác giả có lời muốn nói: Rạp hát nhỏ:

Chu Dĩnh thấy sau xe bày đầy đồ dùng tẩy rửa, kinh ngạc hỏi anh:

“Em mua mấy cái này để làm gì?” Nói xong cô ấy cầm lên nhìn nhìn: “Vả lại em cũng không cần!” Mua chi nhiều vậy không biết

Chu Ngạn mím môi, lộ ra vẻ mặt không vui: “Em muốn mua!”

Chu Dĩnh: Này là vừa cãi nhau đấy à? Trông cơn tức này có vẻ cũng không nhỏ đâu à nha.