Xin Chào, Chú Lâm!

Chương 21: Tiếng súng



Dương Tử Nghi không cách nào hô hấp nổi, cô càng cố gắng vùng vẫy, bàn tay không nhừng đập lên ngực anh, thậm chí không tiếc dùng thêm một chút sức lực cào lên tục lên cổ, lên ngực anh để có thể thấy anh ra khỏi cơ thể mình. Lâm Dật miễn cưỡng ngẩng lên nhìn lên khuôn mặt nhỏ của cô, cho cô một chút không khí để thở, nhưng khi nhìn lên khuôn mặt dời xuống bờ môi mọng lên vì bị anh hôn đến sưng đỏ, anh lại càng thêm gấp gáp.

Lâm Dật với những câu nói lấp lửng, kèm theo hơi thở nặng nề của cơn kích tình đang trong cơn khó chịu dâng trào, anh quả thật không thể kiềm chế được sau mỗi lần ôm cô động chạm, tay anh luận động khắp nơi nhưng càng không khiến anh vơi đi sự khó chịu trong lòng.

- Tử Nghi, anh không chịu được nữa, giúp anh.

- Đừng, chú Lâm, buông..

Lâm Dật chơi vơi nghe được sự từ chối của cô gái nhỏ, anh lại càng không chấp nhận, cô vì sao lúc trước theo anh đến vậy, hiện tại lại có thể từ chối anh sao?

- Xin em..

Đôi bàn tay Lâm Dật vẫn liên tục di chuyển nơi phần mềm mại phía trên thân cô gái, nhưng anh không hề để ý được rằng cô gái dưới thân anh đã bắt đầu rơi xuống những giọt nước mắt. Lâm Dật điên cuồng không hề muốn nghe thấy cô gái nhỏ liên tục cầu xin anh:

- Chú Lâm, xin đừng, xin đừng động vào cháu, không cần như vậy.

- Tử Nghi, một chút thôi sẽ thoải mái, thả lỏng ra được không?

- Đừng mà, cầu xin chú..

Lâm Dật đến hiện tại không chấp nhận nổi nữa, đám quần áo váy vóc kia của cô cũng chẳng đủ kiên nhẫn để có thời gian nghiêm túc cởi ra nữa, đối với sự vùng vẫy của Dương Tử Nghi anh cũng không có thời gian để cởi chính chiếc áo choàng tắm của mình, tất cả chỉ có thể vội vàng vén sang một bên bắt đầu cuộc truy hoan đầy hoang dại.

- Đừng mà, chú Lâm.. cháu đau, thực sự đau.

Anh cứ như vậy hung hăng đem vật dưới thân mình đi vào trong cô, càng lúc càng nhanh, cơn kích tình của thuốc càng khiến anh thêm bùng nổ. Anh tiếp tục luận động, lại càng ôm chặt cô vào lòng, thử qua đủ các loại tư thế, đủ mọi nơi, từ giường ngủ, đến bàn làm việc, sàn nhà rồi cả sô pha. Không hề dừng lại cho đến khi tác dụng của thuốc không còn là lý do nữa, mà chỉ còn là cơn hoan lạc của hai người.

Phía bên ngoài bữa tiệc, thời gian trôi thật nhanh khiến cho mọi người cũng tản dần ra dời khỏi, chỉ có lúc này Thư Phàm đến chỗ Dương Thành Nghị hỏi về Dương Tử Nghi, anh mới chợt nhận ra con bé không hề xuất hiện ở nơi này thật lâu rồi.

Lục Triển Vũ cùng Lâm Tiểu Lan cùng hai gia đình chính thức kết giao mong muốn một hôn lễ thật gần, bởi căn bản bốn nhà họ đã có nhà họ Dương thuận lợi cho con trai lấy vợ, vợ thằng bé đó không phải môn đăng hộ đối nhưng cũng đủ khiến gia tộc mở mặt vì một nàng dâu vừa giỏi vừa ngoan hiền.

Nhưng lần này lấy được cô con gái nhà họ Lâm, không khác nào nhà ông vớ được cục minh châu cực quý, Lục Triển Vũ cũng không bài xích chuyện này, hai nhà Lâm Lục chính thức kết thông gia đợi đến ngày tổ chức lễ cưới. Đến khi bước ra khỏi cửa liền thấy người nhà họ Dương hấp tấp chạy đến. Dương Thành Nghị nhìn về phía Lâm Tiểu Lan hỏi:

- Tiểu Lan, từ lúc bắt đầu bữa tiệc đến giờ, Tử Nghi có ở cạnh em.

Lâm Tiểu Lan chợt nhớ ra điều gì đó, Dương Tử Nghi từ khi trải qua kỳ thi trung học đã rất kỳ lạ, mọi lần cô luôn là tâm điểm của mọi bữa tiệc, chỉ là ngày hôm nay cậu ấy nói với cô rằng không thích ồn ào, còn nói sẽ lấy bánh ngọt ra ngoài vườn hoa ngồi, còn không quên căn dặn Lâm Tiểu Lan xong việc đến tìm cô ấy. Mà khi nghe được câu hỏi của Dương Thành Nghị cô cũng loáng thoáng có dự liệu xấu trong lòng.

Lâm Tiểu Lan không kịp trả lời liền nhanh chóng chạy ra phía vườn ngoài khuôn viên, khay đựng bánh còn vương vãi trên nền đất, đôi giày cao gót của cô trên mặt đất mỗi chỗ một chiếc, những chiếc bánh cũng bị rơi thật lung tung, nhìn trên cửa sổ tầng hai, cánh cửa đấy hoàn toàn không đóng, rèm cửa mỏng nhẹ vẫn được gió thổi bay phấp phơi trên bầu trời, Lâm Tiểu Lan không nói gì chỉ bất ngờ đưa tay lên che miệng mà khuôn mặt lại hiện rõ lên vẻ mặt lo sợ, miệng cô chỉ kịp thốt lên một tiếng thật nhỏ nhưng đủ để khiến những người bên cạnh nghe được:

- Chú ba.

Nhưng sau đó khi mọi người nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé đứng quay lưng về phía lan can, tiếng người đàn ông trần ấm hét lên thật lớn:

- Dương Tử Nghi.

Lâm Tiểu Lan nhìn thấy điều này chỉ có thể nhanh chóng chạy quay lại phòng khách, thật nhanh chạy lên cầu tháng tiến về phía căn phòng đó, trước mắt cô là cả dàn vệ sỹ đứng thành hàng nghiêm nghị. Thấy cô chủ chạy đến tiếp theo là những người khác Lã Chữ Minh liền đứng dạy cúi chào mọi người.

- Lã Chữ Minh ý cậu là sao?

- Cậu Dương, quả thực tôi chỉ làm theo mệnh lệnh.

- Cậu có biết em gái tôi đang ở trong đó không?

- Tôi biết.

- Vậy cậu có biết Lâm Dật đối với con bé là loại gì không?

- Thật xin lỗi cậu Dương, cho dù hôm nay dùng tính mạng này của tôi và những huynh đệ khác, tôi cũng nhất định phải ngăn cảm mọi người, tôi tin tưởng sau đêm nay chủ nhân của tôi nhất định cho cô chủ Dương công đạo.

- Công đạo cái gì chứ?

Dương Thành Nghị không còn bình tĩnh được nữa, đánh một đấm thật mạnh vào khuôn mặt Lã Chữ Minh nhưng anh vẫn đứng yên chịu đánh.

- Cậu chủ Dương, ngày hôm nay tôi cùng huynh đệ ở đây chỉ ngăn cản mọi người vào phòng, tuyệt đối không đánh lại.

Lúc này ba người đàn ông cuối cùng cũng phải hành động, ba người nhào lại đánh những người vệ sỹ tinh anh kia, nhưng bọn họ cũng đề phòng quả nhiên là người được rèn luyện, thậm chí Thư Phàm và Lâm Tiểu Lan muốn nhân hỗn loạn lẻn vào cứu Dương Tử Nghi cũng bị họ ngăn lại.

Trận chiến càng ngày càng mệt mỏi, những người vệ sĩ kia cho dù khuôn mặt bị đánh bê bết máu, người bị đấm đá đau đến thấu xương cũng nhất định tạo thành thành trì vững trãi chống lại sự phẫn nộ của ba người kia.

Đoàng..

Cho đến khi tiếng sung vang lên trong không trung, lúc này Dương Thành Nghị đã xác định được sự việc đã không còn đơn giản, Tử Nghi của anh, con bé nhất định sẽ không chịu nổi.

Bùm.

Bùm

- Tử Nghi.

Cùng theo tiếng hét của Lâm Dật là những tiếng động của mặt nước. Mọi người lại nhanh chóng chạy quay trở lại phía hồ bơi.

Chỉ thấy Lâm Dật hét một tiếng thật lớn:

- Chuẩn bị xe.

Điều này khiến cho mọi người có mặt ở đây đều hoang mang, nhận thấy thân hình Lâm Dật ôm Dương Tử Nghi trong lòng ngồi thật nhanh vào chiếc xe thể thao đi phóng thật nhanh ra khỏi Lâm viện, họ chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo trong sự hoang mang hoảng loạn vô cùng