Xin Chào, Chú Lâm!

Chương 28: Cố gắng lên



Để cô nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường lớn, anh lại chỉ im lặng nằm trên chiếc ghế nhỏ, vừa năm vừa cùng cô trò chuyện, kể chô cô nghe về quá khứ, về những chuyện xấu anh đã từng làm, nhưng cô lại chẳng hề chê trách, thậm chí còn nói với anh đó là việc phải lựa chọn giữa sự sống của mình và của người khác. Cô chưa bao giờ chê trách anh việc anh tàn nhẫn, bởi nếu nói ra người duy nhất đón được sự tàn nhẫn của anh có lẽ chỉ có mình cô.

Đến khi anh quay sang, đã thấy cô yên lặng chìm vào giấc ngủ. Cuối cùng anh vẫn là không kìm lòng được, lại giống như ba năm trước, đến ôm cô vào lòng cho đến hết đêm, sáng đến anh alij quay trở về chiếc ghế của mình cho cô có một cảm giác an toàn trước hết.

Dương Tử Nghi tình dậy nhìn Lâm Dật nằm co người trên chiếc ghế, thân người cao lớn khiến chân anh đặt xuống đất, trên người chỉ mặc chiếc áo phông mỏng, đường cơ ngực ẩn hiện sau lớp áo kia cũng khiến Dương Tử Nghi thoáng mơ hồ nghĩ đến, nhưng không phải là vui vẻ, mà là nỗi ám ảnh của ba năm trước, cũng là người đàn ông này, bàn tay này, khuôn mặt này, càng ngày càng sát vào gần cô, thậm chí vật kia còn tiến sâu vào trong người cô, nhưng cô không hề cảm thấy thoải mái, cô nhớ lại, cảm nhận từng cơn đau, mặc cho cô cầu xin, thậm chí càu xe vào ngực anh nhưng cũng không làm được anh ngừng lại.

Những hình ảnh cứ thoắt ẩn thoắt hiện khiến Dương Tử Nghi cảm thấy choáng váng, dần dần lại lùi từng bước, từng bước về phía sau, đến khi ngồi thụp xuống cạnh giường cô mới giật mình tỉnh táo lại.

Dương Tử Nghi ngước mặt lên nhìn Lâm Dật vẫn đang nhắm hờ đôi mắt. Cô bất chợt rơi xuống giọt nước mắt trong suốt xuống bàn tay. Miệng cô lại nhẹ nhàng nói như muốn để cho chính Lâm Dật nghe:

- Chú Lâm, làm sao bây giờ, thực ra tôi vẫn rất muốn theo đuổi chú, chỉ là mỗi lần nhìn thấy chú, tôi lại cảm thấy đau lắm, đau như nào tôi cũng không thể tả được, chỉ là rất đau, rất đau.

Sau đó, cô cứ như vậy ngồi vừa muốn đưa tay đến chỗ anh, xong lại buông đôi tay xuống, cho đến khi Lâm Dật nghiêng mình trở người, cô mới vội vàng đi vào phía trong nhà tắm, đánh răng rửa mặt, che đi khuôn mặt xấu xí lúc này của mình.

Lâm Dật quay lưng sang phía bên kia, nhưng thực tế ra là anh hiện tại thấy sợ đối mặt với câu nói vừa rồi của cô. Kể từ lúc thấy cô đứng dường như không vững, anh đã muốn bật dậy đỡ cô, nhưng anh biết đêm qua đã như vậy, chỉ mong cô không tự dằn vặt mình, ai ngờ khi cô ngã xuống rồi lại ỉ on nói những lời đó với anh, khiến nội tâm anh cũng trở lên chấn động. Anh thậm chí còn phải cố gắng kìm nén lòng minh để không cho giọt nước mắt trong khóe mắt kia rơi xuống. Nếu không cô nhất định sẽ biết rằng anh vờ ngủ.

Dương Tử Nghi quay ra thất Lâm Dật vẫn nằm trên ghế. Liền lên tiếng gọi anh dậy, chuẩn bị chút đồ đạc cùng mọi người đi tham quan đảo và đi lặn ở vịnh san hô. Lâm Dật lúc này luôn tỏ ra vẻ ga lăng, chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ, từ đồ ăn, đồ uống, thậm chí, những vật dụng lỉnh khỉnh như giấy ăn, dây buộc tóc, tất cả đều giống như thói quen của cặp đôi yêu nhau nhiều năm vậy.

Dương Thành Nghị ban đầu cũng rất khó chịu việc Lâm Dật đã làm với em gái mình, nhưng hiện tại thấy anh một bên chăm sóc em gái một bên cười đùa cùng con trai của hắn, anh mới biết bản thân bọn họ đã tự coi nhau là gia đình rồi. Ngoại trừ việc Lâm Dật không thể tự nhiên ôm hôn Dương Tử Nghi giống như Dương Thành Nghị và Thư Phàm thì bản chất là gia đình họ vẫn hạnh phúc hơn vợ chồng danh chính ngôn thuận nhà anh nhiều.

Vui chơi nửa ngày xong bọn họ liền ở lại đảo nhỏ thuê người dân địa phương nấu bữa trưa. Chỉ có Dương Tử Nghi là nằm đung đưa trên chiếc võng dưới gốc dừa ngủ. Đối với cô giấc ngủ là một loại tận hưởng vô cùng thoải mái tâm tư.

Lúc này mọi người đang cùng nhau tranh thủ học thêm cách người dân địa phương chế biến món ăn, Lâm Tư Dực cũng ngoan ngoãn ngồi chơi một bên, chỉ có Lâm Dật thi thoảng lại nhìn về phía Dương Tử Nghi đang nằm nghỉ, xem cô có bất kì phải ứng hay lại cùng mọi người nấu nướng không, nhưng anh cũng đánh giá quá cao cô gái của anh rồi, chạy nhảy một buổi sáng đối với cô đã là mệt mỏi. Cũng may ngày hôm nay Lâm Tư Dực lại quấn quýt bên cạnh Lâm Dật khiến cô đỡ mệt thêm được một chút.

Lúc này Hứa Minh Thành mới lên tiếng hỏi Lâm Dật:

- Sao rồi, cậu được bước vào phòng con bé rồi đúng không, vậy bước tiếp theo có phải sinh thêm một đứa nữa không?

Dương Thành Nghị nhìn thấy khuôn mặt Hứa Minh Thành liền tức giận quay sang lườm cậu ta thêm một cái. Em gái của anh có dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy anh cũng phải thách cưới thật lớn để đền bù những thiệt thòi vài năm nay em gái anh phải chịu đựng.

- Vũ, cô ấy, có cách nào điều trị được tốt hơn?

- Cậu cảm nhận được rồi đúng không? Thật ra chuyện này là bóng đen tâm lý của cô ấy, cần từ từ để giải quyết, không thể trị được bằng thuốc, cậu cũng biết mà, bệnh tâm lý thì phải điều trị bằng tâm lý mới được.

- Ừm, mình lo cô ấy tự dằn vặt bởi nỗi sợ của mình.

- Ba năm nay con bé vẫn sống trong dằn vặt đấy, cậu làm sao thấu.

- Nghị, đừng nói vậy, Dật, cứ cố lên, tôi tin hai người có tình nhất định sẽ hiểu được cho nhau. - Thư Phàm nhẹ nhàng ủng hộ Lâm Dật. Bởi chính bản thân cô những lần chăm sóc cho Dương Tử Nghi vẫn nghe thấy con bé trong cơn mê nhưng vẫn gọi tên người đàn ông đó, chính tỏ con bé rất để ý đến anh, cô không thể chỉ vì những điều đã sảy ra mà khiến con bé cùng người đàn ông này bỏ qua nhau.

Hai người đều nặng tình nặng nghĩa với nhau cả. Không thể nói buông là sẽ buông, thậm chí còn sợ rằng, hai người nếu có suy nghĩ để đối phương đi tìm người mới xong mới lo cho hạnh phúc của mình thì đến khi về già, tóc bạc răng rụng vẫn cô độc không ai trọn vẹn tình duyên.

Thấy Thư Phàm đứng lên ủng hộ Lâm Dật khiến Dương Thành Nghị nổi ra cơn ghen tuông nho nhỏ:

- Sao em không khuyên anh cố lên!

- Anh còn cần cố lên cái gì nữa? Anh có vợ rồi, công việc cũng ổn định, giờ anh còn cần em chỉ đường gì sao?

- Phàm, em không biết sao, nếu Lâm Tư Dực kia không phải con cậu ấy, đương nhiên cậu ấy vẫn còn muốn cố mà.

* * *

Thư Phàm lúc này cũng hiểu ra vấn đề:

- Được, vậy tối nay chúng ta cố thêm một chút.

- Ầy, hai người tính phát cẩu lương sao? - Hứa Minh Thành cùng hai cô gái đi cùng vui vẻ cười lên tiếng.

- Tiểu Lan, em thích bé trai hay bé gái, chúng ta cũng cố lấy một đứa, sau đó để cho bọn trẻ họi Thành là ông Hứa, chú Hứa, bác Hứa, đảm bao cậu ấy sẽ được cha mình cho cưới một cô vợ vừa đanh đá chua ngoa, lại vừa xấu xa hống hách.

Lục Triển Vũ nhìn Lâm Tiểu Lan nói với cô ấy như vậy, làm cô ấy đỏ bừng khuôn mặt nhỏ lên vì ngại ngùng. Lâm Tiểu Lan và Lục Triển Vũ cưới nhau cũng được được gần ba năm, nhưng mới chỉ có gần đây mới tiến triển đến bước thân mật. Lâm Tiểu Lan vẫn còn ngại ngùng e thẹn trước anh, hơn nữa tính cách cô cũng không hề hào sáng giống Dương Tử Nghi, không thể nào liều lĩnh giống cô gái kia được. Huống hồ dù sao đi nữa, Lâm Tiểu Lan cũng hiểu được tình cảm cảu Lục Triển Vũ dành cho Dương Tử Nghi, cô biết có lẽ phải đến khi nào Dương Tử Nghi yên bề gia thất Triển Vũ của cô mới một lòng bên cô được.

Nhưng đến chính Lâm Tiểu Lan cũng không sao hiểu được tại vì sao khoảng gần nửa năm trước, Lục Triển Vũ đi công tác ở nước ngoài xong về thái độ với cô thay đổi hẳn. Cô cảm nhận được từng lần quan tâm của anh với cô, thấy được sự dịu dàng chiều chuộng, hơn nữa, chuyện vợ chồng hai người hoàn toàn tự nhiên, không phải giống như chuyện mất kiểm soát mà làm liều. Vậy nên cô chấp nhận tin tưởng anh. Cho đến khi Dương Tử Nghi quay trở về cô mới biết, hóa ra cô bạn thân của mình quyết định tiếp tục gây sự với chu ba của cô rồi.

Lâm Tiểu Lan nhìn về phía Dương Tử Nghi đang ngủ chỉ có thể mỉm cười suy nghĩ, cho dù không có A Dực, cho dù năm đó cậu ấy không dời đi, thì có lẽ kết quả vẫn như này, hai người họ vẫn sẽ giống như hôm nay, ríu rít bên cạnh nhau vui vẻ và hòa đồng như vậy.