Xin Chào, Chú Lâm!

Chương 30: Phu nhân mới là nóc nhà



Đi thang máy lên đến tầng cao nhất của tòa nhà, mở cửa phòng làm việc của anh nhưng cũng không thấy có ai ở nơi này nữa, thư kí của anh lại nhẹ nhàng bước vào nói với cô:

- Tổng giám đốc của họ đang họp, phu nhân ngồi nghỉ ngơi đợi Lâm tổng một chút, tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn nhẹ giúp phu nhân, người uống trà hay cà phê ạ.

- Trà sữa được không?

- Dạ được, phu nhân tự nhiên, tôi xin phép đi chuẩn bị trước ạ.

Dương Tử Nghi nhìn xung quanh căn phòng một lượt nhìn ngó xung quanh rồi lại đến chiếc bàn dành cho khách, ở đây đã được chuẩn bị đầy đủ chính tỏ cuộc họp này của Lâm Dật xác định sẽ rất lâu mới có thể quay lại, cô cũng không biết lúc này có nên dời đi hay không nữa, chỉ là thi thoảng lại nhấc chiếc bánh ngọt lên ăn, sau đó uống một hụm trà sữa, liếc mắt nhìn đến máy tính và bàn làm việc của Lâm Dật. Trong đầu cô bỗng nảy lên một ý tưởng, sau đó vui vẻ tiến về chiếc ghế xoay đó.

Mở máy tính anh lên hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là chiếc kẹp cà vạt cô đã tặng anh, nhưng anh để mật khẩu. Cô vốn nghĩ mật khẩu anh sẽ không thể để những thứ quá quen thuộc được, cô liền đặt tay xuống bàn phím đánh lên hàng chữ Je t"aime vậy mà lại có thể mở được.

Dương Tử Nghi thầm nghĩ, Lâm Dật để mật khẩu máy tính quá đơn giản rồi, đến cô còn có thể mở được thì sớm muộn gì anh cũng bị trộm mạng trộm hết dữ liệu trong máy tính anh thôi.

Cô click chuột vào vài thư mục của anh nhưng cũng không có gì là nhiều, vậy cô có lên giúp anh xóa hết đi không? Ý nghĩ chợt làm Dương Tử Nghi nở một nụ cười ngọt ngào. Nhưng cuối cùng vẫn là không đành lòng xuống tay. Cô chỉ đanh mở trình duyệt web đọc vài mẩu tin tức, sau đó mở vài bài nhạc để nghe. Cuối cùng ngủ thiếp đi trên chiếc ghế xoay nơi bàn làm việc của tổng tài hắc ám.

Lâm Dật vốn tức tối trong cuộc họp quay về, nhìn căn phòng có đồ ngọt, anh muốn san bằng cả căn phòng cùng cô thư kí. Chỉ là khi anh muốn ném tập tài liệu xuống thì cô ấy nhanh chóng giữ lấy tay anh nhẹ nhàng chỉ về hướng bàn làm việc của anh rồi liên tục xin lỗi.

Anh quay lại phía bàn làm việc thấy cô gái nhỏ đợi anh đến ngủ gật liền nở nụ cười, quay sang nói với cô thư kí và Lã Chữ Minh:

- Tháng này tăng lương gấp đôi.

Khiến hai người kia nhanh chóng chạy ra khỏi phòng:

- Lã trợ lý, Tổng giám đốc nói là thật đúng không?

- Đúng.

- Trời ạ, vậy mỗi lần phu nhân đến đây tôi phải tận tình phục vụ phu nhân mới được.

- Rất thông minh.

- Quả nhiên phu nhân mới là nóc nhà, đế Lâm Tổng cũng phải nhìn sắc mặt.

Lã Chữ Minh cũng chỉ có thể mỉm cười, Lâm Dật từ ba năm trước đã cưng chiều Dương Tử Nghi ngoài mặt không nói ra nhưng trên thực tế luôn mượn tay cô chủ để cưng chiều phu nhân. Tỉ dụ như, chiếc váy hôm sinh nhật cô chủ. Những món ăn vặt luôn được cô chủ mua thêm một phần mang đến cho phu nhân. Tất cả những điều đấy chưa bao giờ ông chủ nói ra, nhưng bản thân Lã Chữ Minh cũng thừa hiểu. Ngày cưới của cậu chủ Dương, ông chủ mất tích cả một đêm, sáng hôm sau khi cậu chủ trở về với một cơ thể mệt mỏi, đôi mày nheo lại ủ rũ những đôi lúc lại cúi xuống mỉm cười, từ sau đó ông chủ lại liên tục những lần nói anh cử người bảo vệ cô ấy chứng tỏ một điều hai người họ đã sảy ra vấn đề, còn đặc biệt hơn nữa đó là, ông chủ trước đây không phải chi một lần bị hạ dược, những lần trước cho dù là ai cũng được, miễn sao sạch sẽ, nhưng lần cuối cùng lại là bắt buộc phải là phu nhân, vậy cũng đủ để hiểu ông chủ thay đổi rồi.

Có lẽ bữa tiệc đó chính là định mệnh của hai người.

Quay lưng nhìn lại cánh cửa đang đóng lại kia Lã Chữ Minh chỉ có thể mỉm cười, cầu nguyện cho phu nhân sớm khỏi bệnh, vậy thì ông chủ được giải tỏa đôi chút, đương nhiên anh cững sẽ tự giác được an nhàn rồi. Giống như lời Hứa thiếu nói, đàn ông là động vật suy nghĩ bằng vật phía dưới, nên nếu tích tụ lâu ngày chắc chắn sẽ cọc cằn khó chiều. Suy ra ông chủ của anh nhận nhịn đã ba năm, anh làm sao có thể không đề phòng cho được. Chỉ có thể nghĩ đến đó rồi quay bước dời đi, căn phòng này chắc từ giờ đến tối anh đều không cần phải quay lại.

Lâm Dật thì lại khác, anh nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài của cô gái nhỏ. Anh đã nghĩ từ hôm đi nghỉ dưỡng về đã vài ngày không gặp, không biết bao giờ cô ấy mới chịu đến tìm anh thì lại không ngờ cô ấy tìm đến anh nhanh vậy. Khẽ nhỏ giọng gọi cô dậy mong muốn cô có thể cùng anh nói chuyện, để anh có thể giải tỏa hết những nỗi kìm ném trong cuộc họp sáng nay. Nhưng cô ấy dường như ngủ rất say, anh gọi vài ba tiếng đều không đánh thức được cô, chỉ có thể đối mặt với cô và những hơi thở đều thật đều.

Cuối cùng Lâm Dật cũng phải chịu thua, bế cô đến phòng nghỉ phía sau lưng để cô tiếp tục giấc ngủ, chiếc ghế xoay cho dù mềm mại cũng không thể êm ái như chiếc giường lớn có sẵn chăn gối được. Sau đó anh lại tranh thủ quay trở lại chiếc ghế của mình để hoàn thiện nốt một vài công việc.

Khi anh quay trở lại căn phòng kia, Dương Tử Nghi vẫn ngủ ngon giấc, nhưng đôi lúc lại trở mình cựa quậy, khiến chiếc chăn mỏng đang đắp trên người cũng không tự chủ rơi xuống. Hôm nay cô mặc chiếc váy xòe rộng, chiếc chăm mỏng rơi xuống cũng là lúc đôi chân thon trắng trẻo lộ ra, Lâm Dật bỗng nhiên lại thấy chật vật mà phải cười khổ. Cô đúng là yêu tinh muốn hành hạ anh đây. Ba năm đợi cô anh đã phải đi tu, giờ đây cô ở trước mặt anh đương nhiên anh lại càng muốn cô, nhưng anh lại hiểu hơn rằng, nếu như anh giống ba năm trước miễn cưỡng cô thì có lẽ lần này sẽ còn khổ sở hơn trước rất nhiều.