Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 117: Khu vui chơi thẳng tiến



Lý Cảnh Phong cạn lời, anh không biết cô vợ của mình còn nghịch ngợm đến vậy. Lý Nguyên Vũ tuy rằng rất thông minh, nhưng có một vài ngôn ngữ mạng mà nhóc không thể hiểu bằng hỏi mẹ.

"Sao của mẹ lại là nóc nhà ạ?"

"Con yêu, mẹ hỏi con cái nhà quan trọng nhất phải có cái gì?"

"Mái nhà ạ, không có mái thì không thể che mưa tránh gió ạ."

"Cục cưng thông minh lắm, gia đình chúng ta chính là cái nhà và mẹ con chính là cái mái nhà con hiểu chưa?"

Lý Nguyên Vũ rất nhanh hiểu được ý mẹ muốn nói.

"Hiểu ạ, nghĩ là trong nhà mình mẹ quan trọng nhất ạ."

Trần Tuyết búng tay một cái.

"Chính xác, con đúng là thiên tài mà. Được rồi lên đồ đi chơi nào let go."

Một phút ba mươi giây sau, Trần Tuyết cùng con trai bước ra khỏi phòng. Lý Nguyên Vũ được mẹ mặt cho một chiếc quần jean kiểu yếm, chân mang giày thể thao, đầu đội mũ cao bồi cùng với chiếc áo thun ngắn tay màu lam được bỏ ngay ngắn trong quần yếm, hàng chữ phía sau lưng càng bắt mắt vừa đáng yêu vừa chất như nước cất.

Trần Tuyết mặt một cái chân váy bằng lụa màu đen hơi bung xoè nhẹ kiểu công chúa, kết hợp với áo thun cùng kiểu với con trai, chân mang giày thể thao, tóc tết thành hai bím tóc, trên tóc còn đính vài bông hoa nhỏ li ti, nhìn cứ như thiếu nữ xinh đẹp vô cùng.

Lý Cảnh Phong một thân quần tây phẳng phiêu, mặt cùng với áo thun tưởng không hợp mà lại hợp không tưởng, khoe ra đôi chân dài cùng dáng người đỉnh của chóp khiến cô ngẩn ngơ. Cơ mà đôi giày kia là sao.

"Ông xã anh không có giày thể thao à?"

"Có thì có nhưng mang không được quen lắm."

"Thôi được rồi không sao như vậy cũng đủ đẹp mê người rồi. Nào lại đây chúng ta hoá trang một chút."

Bây giờ cô đang rất hot trên mạng nha, nếu cứ để như vậy đi ra ngoài thì không ổn chút nào cả. Còn chưa kể Lý Cảnh Phong, mấy tháng trước còn chao đảo cả truyền thông, anh mới có nguy cơ bị nhận ra hơn cô ấy chứ.

Vậy cho nên dưới sự cưỡng chế của nóc nhà quyền lực, Lý Cảnh Phong bị bắt ngồi cho cô tray tray trắt trắt hết lớp này đến lớp khác lên mặt. Làn da vốn trắng sáng bỗng biến thành da nâu, đầu tóc còn bị uốn xoăn lên như mấy sợi mì. Cuối cùng cô hài lòng mang cho anh chiếc kính không tròng.

Nhìn mình trong gương Lý Cảnh Phong có ba phần bất lực, bảy phần bất an, anh phải mang cái tạo hình này cả ngày hay sao. Không phải là xấu, chỉ là một diện mạo bình thường không thể bình thường hơn. Thôi được rồi cô nói đúng, nếu bọn họ không hoá trang thì không thể tra ngoài vào lúc này được. Dù sao cũng được đi chơi cùng vợ, chút chuyện này không sao anh nhịn được tất.

Trần Tuyết cũng hoá trang cho mình thành một cô gái đen nhẻm, không quên chấm một rổ nốt ruồi lên trên mặt. Riêng cục cưng nhà cô thì không cần phải hoá trang, một nhà ba người chiến giáp sẵn sàng xuất phát về hướng khu vui chơi thẳng tiến.

Xe rất nhanh đến được khu vui chơi Disneyland Việt Nam, vì đặc thù nghề nghiệp cô chưa từng được đến khu vui chơi, cho nên cô vô cùng hào hứng. Hai mẹ con nắm tay nhau chạy nhanh về phía cổng bỏ quên cả ông chồng ở phía sau. Lý Cảnh Phong có chút bất lực, đây là dẫn con trai đi chơi sao, vì sao anh thấy cô còn ham chơi hơn cả con trai thế.

"Cục cưng con muốn chơi trò gì?"

"Con muốn đu vòng quay ngựa gỗ."

"Ok baby, vậy con có muốn đi tàu lượn siêu tốc không, còn cả trò xe đụng nè, nhà ma nữa nè chúng ta chơi hết luôn nhé?"

Nhóc định nói là trẻ con 4 tuổi thì không được chơi trò cảm giác mạnh, nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh của mẹ thì nhóc không nỡ từ chối, mẹ nói rồi mẹ là nóc nhà nghe mẹ tất.

"Vâng ạ, Bo siêu siêu thích luôn ạ."

Vậy lần đầu tiên trong đời nhóc được đi khu vui chơi với ba mẹ. Bên trái là ba, bên phải là mẹ cả hai người nắm lấy mỗi tay của nhóc, cảm giác này vô cùng vui vẻ. Nhóc cuối cùng cũng biết được nó là như thế nào, trước kia chỉ nghe các bạn trong nhà trẻ kể mà thôi. Lý Nguyên Vũ phấn khích co chân lên, không ngờ ba mẹ hai bên lại kéo tay nhóc, nhóc cười khanh khách.

Cả ba bắt đầu chơi vòng xoay ngựa gỗ vòng đầu tiên nhóc ngồi cùng mẹ, vòng thứ hai lại ngồi cùng ba, mẹ nói nhóc rất giống hoàng tử bé ngồi trên bạch mã. Nhóc và ba mẹ chụp rất nhiều ảnh, sau đó thì đi chơi xe đụng.

Nhóc cứ nghĩ chỉ có nhóc ham chơi thôi, nhưng nhóc sai rồi mẹ còn chơi vui quên cả đất trời hơn nhóc.

Đến khi đến nơi mua vé cho trò tàu lượn siêu tốc thì cô nhanh chân chạy trước, giao lại con trai cho Lý Cảnh Phong, kết quả nhân viên bán vé lại chỉ bán hai vé.

"Thật sự không thể bán sao ạ?"

"Chị à xin chị hiểu cho đây là quy định con nít 4 tuổi không được chơi trò này đâu."

"Có cha mẹ đi cùng cũng không được à, nếu vậy tôi không chơi nữa anh cho tôi trả vé. Làm sao tôi bỏ con trai lại một mình được."

"Thật xin lỗi vé đã xé rồi không thể trả lại được ạ."