Xin Đỉnh Lưu Đứng Đắn Chút Đi

Chương 39: “Tim ba bị lệch đúng không…



Chu Tư Ức kiếm cớ, lấy lý do cần “Bàn bạc công việc” yêu cầu Bùi Như Niệm nói chuyện riêng với mình.

Phim trường phim cổ trang không có chỗ thích hợp để nói chuyện riêng, Ngô Toàn trực tiếp dọn sạch khuê phòng của hoa khôi trong “Thanh lâu” để tiện cho hai người nói chuyện với nhau.

Chu Tư Ức chậm rãi vẫy vẫy tay với ông cha nhà mình, bảo ông mang hai đĩa trái cây lên lầu.

Chu Hạo bị con trai của mình sai vặt nhưng vẫn rất vui sướng, cầm theo hai đĩa trái cây nhanh chóng mang qua.

Sau khi đóng cánh cửa gỗ của khuê phòng lại, lúc này Bùi Như Niệm mới không diễn nữa, buồn cười hỏi hai người rốt cuộc đang làm trò gì.

“Ba à.” Bùi Như Niệm nói thẳng: “Nhìn ba không giống tài xế chút nào hết.”

“Không giống sao?” Chu Hạo cúi đầu nhìn kỹ bộ đồng phục của nhà hàng mình đang mặc.

Chu Tư Ức lắc đầu: "Không giống chút nào."

Thôi bỏ đi, Chu Hạo ỉu xìu nghĩ: Con đường trở thành Ảnh đế của mình hết hy vọng rồi.

Chu Hạo đã lâu không gặp con gái nhưng bình thường vẫn nhắn tin hoặc call video nên bây giờ cũng không có chuyện gì thực sự cần nói với cô, có nói cũng chỉ là những chuyện vặt vãnh hằng ngày.

“Niệm Niệm, gần đây con với tên bạn trai cũ của con thế nào rồi?”

“Không có gì hết, tụi con chỉ làm việc chung bình thường thôi.” Bùi Như Niệm nói nhưng có chút chột dạ.

Trong lòng cô hiểu rõ "làm việc chung" giữa cô và Khanh Khả Ngôn đã vượt ra khỏi phạm vi “Bình thường”.

Chu Hạo biết cô không nói thật lại bắt đầu tỏ ra đáng thương với khuôn mặt mãnh nam dữ tợn của mình: “Ai, đúng là con gái lớn không còn thân thiết với ba nữa, ngay cả chuyện tình cảm cũng không chịu kể cho ba biết luôn.”

Chu Tư Ức lười biếng chế giễu: “Ba tỉnh lại đi, ngày nào ba cũng hối thúc con tìm bạn gái, chỉ cầu mong con ngày mai yêu ngày kia kết hôn, bảo sao Niệm Niệm có thực sự đang yêu cũng không dám nói với ba cơ chứ.”

Chu Hạo hung dữ trừng mắt liếc Chu Tư Ức: “Con thì biết cái gì? Hai đứa không giống nhau. Con gái là áo bông nhỏ của ba mẹ, ba không muốn gả Niệm Niệm đi quá sớm.”

“Ba?” Chu Tư Ức trợn to hai mắt, không thể tin được hỏi: “Hình như tim ba bị lệch đúng không?”

Nghe Chu Tư Ức hỏi vậy, Chu Hạo sờ sờ lên vị trí tim mình, nói: “Không lệch.”

Bùi Như Niệm đang ăn nho cười suýt nữa thì phun ra, ho sặc sụa.

Kỳ thực nếu so về tuổi tác thì Chu Tư Ức chỉ lớn hơn Bùi Như Niệm một tuổi.

Tuổi của hai người gần nhau như vậy chủ yếu cũng vì Bùi Thục Lễ muốn có một đứa con gái.

Hai anh em cùng nhau lớn lên, được cha mẹ cưng chiều, trải qua một tuổi thơ vô lo vô nghĩ.

Từ khi Chu Tư Ức bắt đầu có nhận thức chưa bao giờ nghe cha mẹ nói “Em gái còn nhỏ nên con phải nhường nhịn em.”

Cha mẹ chỉ nói với Chu Tư Ức: “Con là đàn ông, em gái là phụ nữ, con phải có trách nhiệm bảo vệ con bé.”

Vì thế từ khi còn nhỏ Chu Tư Ức đã dần dần hình thành khái niệm về giới tính, biết con gái phải chịu nhiều cực khổ hơn con trai nên anh phải bảo vệ em gái mình thật tốt.

Từ nhỏ đến lớn ba mẹ chưa bao giờ thiên vị đứa nào về cả vật chất lẫn tinh thần, nhưng họ rất che chở cho Bùi Như Niệm.

Dù vậy Chu Tư Ức cũng không để ý, bởi vì anh cũng muốn bảo vệ cho em gái mình.

“Con chịu thua.” Chu Tư Ức trợn mắt xem thường, nói đùa: “Đúng là con không có địa vị trong cái nhà này mà.”

Bùi Như Niệm nín cười, nói ra sự thật phũ phàng: “Không đúng, ba mới là người không có địa vị trong nhà.”

Chu Hạo:???

Con giỏi lắm, ba chết tâm rồi.

Nhà họ Chu có tổng cộng bốn người, người có địa vị cao nhất tất nhiên là Bùi Thục Lễ, kế sau đó chính là nàng công chúa nhỏ được cả nhà nâng như trứng Bùi Như Niệm.

Chu Tư Ức miễn cưỡng có thể xếp thứ tư bởi vì xếp thứ ba là Pikachu yêu thích của Bùi Như Niệm. Chu Tư Ức vẫn luôn tự an ủi bản thân: Không sao hết, dù sao Chu Hạo vẫn đứng sau mình.

“Đổi đề tài khác đi.” Chu Hạo xót xa nói.

Thời gian nghỉ trưa kết thúc, hai cha con vẫn ở lại phim trường để xem hai cảnh quay của cô công chúa nhà mình.

Bùi Như Niệm đi đến trước máy quay, cô như thay đổi thành một con người hoàn toàn khác, toàn thân tỏa ra một vầng hào quang sáng chói.

Chu Hạo liên tục tán thưởng, xúc động nói: “Kỹ năng diễn xuất của Niệm Niệm tốt như vậy liệu có thể trở thành Ảnh Hậu không?”

“Ba từng thấy Ảnh Hậu nào diễn vai nữ ba chưa?”

“Khi nào thì con bé mới có thể trở thành Ảnh Hậu?”

“Sớm thôi.” Chu Tư Ức nói chắc như đinh đóng cột: “Chỉ cần Niệm Niệm nhận đóng vai nữ chính thì chắc chắn có thể trở thành Ảnh Hậu.”

Hai cha con tự tin vào cô công chúa nhỏ của nhà họ một cách khó hiểu.

Tất cả nhân viên trong đoàn phim cũng tràn ngập tự tin vào Bùi Như Niệm, ngay cả Từ Mân tính tình cao ngạo bình thường không bao giờ mở miệng khen ngợi ai thỉnh thoảng cũng nói với Bùi Như Niệm “Diễn không tệ”.

Cuối cùng người duy nhất không tự tin lại chính là bản thân Bùi Như Niệm.

Mấy ngày gần đây cô đã bỏ rất nhiều thời gian lựa chọn thật cẩn thận, cuối cùng cũng chọn được một kịch bản ưng ý.

Kịch bản dự kiến sẽ có tên là [Giết chết mùa xuân]. Lúc Bùi Như Niệm nhận kịch bản, cô đã phân vân rất nhiều vì cái tên này.

—— Vì sao muốn giết chết mùa xuân?

Đến khi cô đọc xong toàn bộ kịch bản thì mới hiểu ý nghĩa của giết chết mùa xuân là gì.

Nữ chính của bộ phim này tên Lâm Quy, là một bác sĩ, khi còn trẻ cô đã từng là bác sĩ làm việc tại một bệnh viện hạng ba.

Vẻ ngoài xinh đẹp, lại có công việc ổn định khiến rất nhiều người ái mộ theo đuổi cô.

Cuộc sống êm đềm của Lâm Quy kết thúc ngay khi bắt đầu bộ phim, một bệnh nhân đã chết trên bàn mổ của cô.

Trong bệnh viện phẫu thuật thất bại cũng là chuyện bình thường, ngày thường vẫn luôn có một số người vĩnh viễn nhắm mắt lại trên bàn mổ. Nhưng Lâm Quy chỉ phụ trách một ca phẫu thuật nhỏ, một ca tiểu phẫu gần như không có xác suất tử vong.

Người nhà bệnh nhân vô cùng giận dữ, kêu gào khản giọng đòi Lâm Quy phải ra mặt giải thích, những đồng nghiệp khác trong bệnh viện thì bàn tán xôn xao, nghi ngờ năng lực chuyên môn của Lâm Quy.

Không bao lâu sau cô bị đuổi khỏi bệnh viện vì những việc không đáng, những bệnh viện khác không dám nhận cô. Một bác sĩ mổ chính từng rất có triển vọng bây giờ chỉ có thể lủi thủi làm việc trong một phòng khám nhỏ.

Cho dù vậy thì Lâm Quy vẫn chưa bao giờ từ bỏ suy nghĩ muốn trị bệnh cứu người, vẫn kiên cường bám trụ. Một ngày nọ, cô nghe nói có một nam bác sĩ rất nổi tiếng cũng vì một sự cố rất nhỏ trong lúc chữa bệnh khiến bệnh nhân tử vong gây chấn động cả dư luận.

Sau khi hỏi thăm nhiều người Lâm Quy biết được vị bác sĩ này lúc trước cũng chịu trách nhiệm cho một ca phẫu thuật, và tai nạn trong lúc phẫu thuật của anh ta cũng giống hệt ca phẫu thuật của cô.

Một lần là trùng hợp, còn hai lần thì sao?

Lâm Quy cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, trong lòng cô nảy ra một ý tưởng khá táo bạo…

Nửa sau câu chuyện, Lâm Quy tìm được vị bác sĩ gặp sự cố giống cô kia và bắt đầu hợp tác với anh ta để tìm ra chân tướng sự việc.

Nhưng không ngờ kết quả lại chạm phải một chuỗi âm mưu cực thâm độc, lọt vào tầm ngắm của một “Ông trùm nổi danh” khiến cô thậm chí không thể trở lại phòng khám làm việc.

Nam bác sĩ liều mình vạch trần chân tướng thì bị người trả thù rất tàn ác, thi thể anh còn bị quăng đến trước cửa nhà nữ chính.

Từ đó nữ chính bắt đầu hắc hóa, liều sống cố chết, cuối cùng cũng vạch trần được, hành vi phạm tội của đám người ăn bánh bao máu nhân thịt người càng ngày càng sáng tỏ.

Kết thúc bộ phim không có hậu, kết cục của nữ chính vô cùng thê thảm.

Nhưng chính vì kết cục thê thảm như vậy mới chân thực và lay động lòng người.

Kết thúc, nữ chính biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên đã để lại một câu:

Chỉ có giết chết mùa xuân thì mùa hè mới có thể đến.

Bùi Như Niệm xem xong kịch bản thì điên cuồng say mê nhân vật nữ chính này.

Nhưng cô biết kinh nghiệm xã hội của cô không đủ, rất khó có thể tìm được những trải nghiệm tương tự nữ chính nên cô sợ mình không thể diễn tròn vai này.

Lúc trước Khanh Khả Ngôn giúp Bùi Như Niệm chọn kịch bản đã nhìn thấu được những lo lắng của cô, anh chỉ nhàn nhạt nói: “Em nghĩ sai rồi. Chúng ta là diễn viên, không phải người trải nghiệm cuộc sống. Nhiệm vụ của một người diễn viên là cho dù bản thân chưa trải qua cũng phải diễn ra được những trải nghiệm đó.”

“Một diễn viên ưu tú thực thụ là người có thể diễn được nghề nghiệp, tuổi, thậm chí cả giới tính. Sau này em sẽ còn nhận được rất nhiều vai diễn khác nhau, không thể vai diễn nào cũng phải dựa vào cuộc đời em.” Khanh Khả Ngôn nói: “Em phải nhớ kỹ, không có vai diễn nào xấu, chỉ có diễn viên không chịu thoát ra khỏi vùng an toàn mà thôi.”

“Cảm ơn thầy Khanh đã chỉ bảo.” Bùi Như Niệm khâm phục anh từ tận đáy lòng, tự nhủ: Không có vai diễn nào xấu.

Sau vài ngày suy nghĩ kỹ lưỡng, Bùi Như Niệm quyết định nhận kịch bản [Giết chết mùa xuân]. Khi cô liên lạc với đoàn phim, bên kia cực kỳ kích động, nói tất cả thành viên của đoàn phim đã đông đủ hết rồi, chỉ còn chờ ngày bấm máy nữa thôi.

Bùi Như Niệm tò mò hỏi: “Nam chính đã định người rồi sao? Là ai vậy?”

Giọng nói của người bên kia đột nhiên tăng lên đến quãng tám, phấn khích nói: “Là thầy Khanh đó! Anh ấy nói chỉ cần cô nhận lời bộ phim này thì anh ấy cũng sẽ nhận.”

“Cái gì?” Trên đầu Bùi Như Niệm lại chậm rãi hiện ra một loạt dấu chấm hỏi.

Nhân vật nam chính của bộ phim [Giết chết mùa xuân] là một người rất hòa đồng, tốt nghiệp tại một trường y danh giá, là một thiên tài trong giới y học. Lẽ ra anh xứng đáng phải có một cuộc sống thật hạnh phúc, nhưng kết quả cả bộ phim anh chỉ có thể dùng một chữ “Thảm” để hình dung.

Hơn nữa cô xem phần giới thiệu nhân vật thì tên của Lâm Quy được xếp ở vị trí đầu tiên.

Tất cả diễn viên đều biết tên xếp ở vị trí càng cao thì lượng fan hâm mộ sẽ càng nhiều. [Giết chết mùa xuân] là một bộ phim nữ chủ, Khanh Khả Ngôn đóng vai nam chính nhưng thật ra chỉ là hỗ trợ cho cô.

Một Ảnh Đế lại diễn vai hỗ trợ, anh ấy đang nghĩ gì vậy?

Bùi Như Niệm vội vàng gọi điện thoại cho Khanh Khả Ngôn, hỏi anh rốt cuộc đang làm gì.

Khanh Khả Ngôn đường đường chính chính trả lời rằng vì anh thật sự rất thích nhân vật nam chính này.

“Nhưng đó là vai nam thứ?” Bùi Như Niệm nhắc nhở: “Từ sau khi ra mắt anh chưa bao giờ phải diễn vai nam thứ mà.”

“Công việc của anh là diễn viên chứ không phải tranh vai diễn.” Khanh Khả Ngôn nói vô cùng có lý: “Lúc học giáo viên có nói: Dù chỉ là một vai diễn nhỏ nhưng vẫn có thể làm rung động lòng người.”

Anh nói lại lời của giáo viên khiên Bùi Như Niệm không biết phải phản bác lại như thế nào.

Bên Khanh Khả Ngôn vang lên tiếng nhân viên thúc giục, anh ra hiệu bảo người đó im lặng rồi mới nói với Bùi Như Niệm: “Ngày mai gặp nhau rồi chúng ta nói tiếp.”

“Được, anh cứ làm việc trước đi.” Bùi Như Niệm cúp điện thoại, tính tính thời gian, chợt nhận ra mai là ngày ghi hình “Hôn nhân mô phỏng”.

Khanh Khả Ngôn nói “Gặp nhau” ý muốn nói đến buổi ra mắt sản phẩm mới đầu xuân của MoMe.

Trong vòng hai năm trở lại đây MoMe đang từng bước chuyển mình thành một thương hiệu cao cấp. Ngoại trừ những dòng sản phẩm may sẵn bên ngoài thì việc kinh doanh dòng sản phẩm váy cưới cũng đang trên đà phát triển.

Mặc dù độ nổi tiếng của nó không thể so sánh với những thương hiệu xa xỉ chính thống khác, nhưng may mắn những nhà thiết kế của MoMe có khiếu thẩm mỹ rất tuyệt vời nên mỗi bộ váy được thiết kế ra đều rất đẹp và được rất nhiều nghệ sĩ hạng ba hạng bốn săn đón. Còn đối với địa vị của Bùi Như Niệm hiện tại, mặc những bộ váy này không khác gì được mang cà phê (*).

(*) được nâng lên một vị trí mà bản thân vẫn chưa đạt đến cấp độ đó, hiểu nôm na nghĩa là lăng xê nghệ sĩ.

Ngày ra mắt sản phẩm mới MoMe đã tặng cho Bùi Như Niệm một bộ váy trễ vai màu đỏ tươi. Chiếc váy dài thướt tha, tà váy bên hông xẻ tương đối cao, khi đi lại vừa lộ ra đôi chân thon dài, vừa tôn lên vẻ đẹp vốn có của cô.

Bùi Như Niệm phải thừa nhận rằng bộ lễ phục MoMe gửi đến thật sự rất đẹp, màu sắc và kiểu dáng rất hợp với cô.

Nhưng mà…

Cô mở di động ra xem lịch.

Ngày 10 tháng 11, vừa qua lập đông được ba ngày.

Cô mặc bộ váy lộ chân bước trên thảm đỏ sẽ không chết cóng chứ?

Bùi Như Niệm vẫn thường thấy những nữ minh tinh khác mặc áo ngắn tay, hở ngực bước trên thảm đỏ giữa mùa đông giá rét, lúc ấy cô cũng chỉ tỏ ra đồng tình.

Thời thế đổi thay, cô hoàn toàn không ngờ có một ngày lại đến lượt mình.

“Trời ơi, bộ váy này có mỏng quá không vậy? Thảm đỏ của MoMe lại đặt ngoài trời, còn phải chụp hình và phỏng vấn tận mười phút.” Quách Hân giật giật tà váy, lo lắng hỏi: “Như vậy có ổn không?”

“Chắc là em có thể chịu đựng một lúc.” Bùi Như Niệm vô vọng nói.

Thảm đỏ lần này là một sự kiện thuộc giới thời trang mời hơn bốn mươi nghệ sĩ nổi tiếng, trong đó hơn phân nửa là nữ minh tinh.

Cư dân mạng ăn dưa không mấy quan tâm đến những sản phẩm mới đình đám, mà chỉ hứng thú với những nữ minh tinh bước trên thảm đỏ. Mỗi lần đến đoạn này ở hiện trường luôn có những tay nhà báo thiếu đạo đức vì hơn thua tốc độ đưa tin mà đưa cả ảnh gốc chưa qua P (*).

(*)Ảnh P: ảnh đã qua chỉnh sửa pts

Máy ảnh họ sử dụng có độ phân giải rất cao, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy mụn, quầng thâm, mảng phấn không sót thứ gì, có thể nói đây chính là ác mộng của các nữ minh tinh.

Hơn nữa thảm đỏ luôn là chiến trường để các nữ minh tinh phô bày vẻ đẹp của mình, ai mặc áo cổ thấp, váy ngắn, mang giày cao gót thì đều sẽ trở thành chủ đề bàn tán của cư dân mạng.

Chủ đề bàn tán còn chưa bắt đầu mà diễn đàn nào đó đã mở sẵn, như diễn đàn của Mỹ Thiết chỉ chực chờ để giẫm đạp lên nhan sắc của các nữ nghệ sĩ.

Trong danh sách khách mời dài dằng dặc thì vị trí của Bùi Như Niệm được xếp khá thấp.

Nhưng dựa theo quy tắc cấp bậc quan trọng thì cô được xếp vào nhóm người bước trên thảm đỏ đầu tiên.

Một chiếc xe hơi màu đen dừng trước thảm đỏ, cửa xe mở ra, một đôi chân thon thả xinh đẹp bước xuống.

Cô khẽ nâng váy, thong thả bước xuống xe, thoải mái đối mặt với vô số ống kính, vẫy vẫy tay chào.

Trên người Bùi Như Niệm toát ra khí chất của một người nổi tiếng, thần sắc lạnh lùng. Ngay cả khi được sắp xếp bước trên thảm đỏ đầu tiên nhưng cả người cô vẫn phát ra ánh hào quang như các minh tinh màn bạc trên toàn thế giới.

Mấy tay thợ săn ảnh bấm máy tanh tách liên tục, sau đó vội vàng đăng ảnh lên, toàn bộ cư dân mạng đều kinh ngạc thốt lên---

A a a bọn em đổ chị mất thôi!