Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 114: Có thể chịu khổ vì nhà họ Mặc không?



Mặc Tinh nói chuyện không nể nang tí nào.

Nghe vậy, nước mắt của Vu Tĩnh Vận lại tràn mi, bà ấy nhìn con gái rồi nức nở nói: "Mặc Tinh, con thật sự... thật sự phải phân rõ ranh giới với bố mẹ...."

"Nếu không phải mày làm ô uế danh thanh nhà họ Mặc, mày nghĩ chúng tao sẽ đến cái nơi này tìm mày à?" Mặc Vệ Quốc cắt ngang lời bà ấy, ông ta nhìn Mặc Tinh với ánh mắt cực kỳ chán ghét, cương quyết nói: "Hôm nay tao nói luôn này: Mày phải rời khỏi cái câu lạc bộ này, rời khỏi thành phố B, ngoài ra mãi mãi không được quay về nơi này nữa!"

Nước mắt của Vu Tĩnh Vận đọng ở trên lông mi, bà ấy vươn tay ra túm lấy ống tay áo của ông ta: "Chỉ cần để Mặc Tinh rời khỏi cái câu lạc bộ này là được, tại sao ông còn phải bắt con bé rời khỏi thành phố B cơ chứ? Con bé mới hai mươi tuổi, trong tay chỉ có tấm bằng trung học, ông đuổi con bé ra khỏi thành phố B, con bé ăn gì uống gì hả?"

"Mẹ hiền thì con hư!" Mặc Vệ Quốc giận dữ nhìn bà ấy: "Chính tại bà đã chiều nó vô điều kiện, nên mới làm nó ra thế này!"

Vi Tĩnh Vận không lên tiếng nữa, nhưng nước mắt lộp bộp chảy xuống.

"Mặc Tinh, những lời tao nói mày đã nghe rõ chưa?" Mặc Vệ Quốc lại nhìn về phía Mặc Tinh một lần nữa, giống như là đang nhìn món đồ bẩn thỉu gì đó vậy.

Lâm Hiểu nắm chặt nắm tay, cô ấy muốn tiến lên nói giúp Mặc Tinh mấy câu, nhưng lại sợ đắc tội nhà họ Mặc, sợ mích lòng họ, cô cứ do dự mãi, đứng yên tại chỗ.

Mặc Tinh bật cười, cô xì một tiếng, gương mặt hiện lên vẻ trào phúng: "Tôi đã không còn là người nhà họ Mặc nữa rồi, tôi ở đâu làm cái gì, tổng giám đốc Mặc không có tư cách quản lý. Vả lại, thành phố B không phải của nhà họ Mặc, ông dựa vào cái gì mà bắt tôi rời khỏi?"

Thấy Mặc Vệ Quốc lại sắp nổi giận, Vu Tĩnh Vận lo lắng cho sức khỏe của ông ta, bà ấy vội vàng bước lên một bước rồi nói: "Mặc Tinh, một cô gái như con ở lại câu lạc bộ Dream làm việc, con có biết người ngoài nói con như thế nào không? Coi như con nghe lời mẹ khuyên một câu, rời khỏi nơi này đi."

Bà ấy toàn nói lời khuyên bảo, nhưng đáy mắt lại là vẻ không đồng ý không hiểu, thậm chí còn có quở trách và xấu hổ.

Nói cho cùng, thái độ mà bà ấy đối với việc Mặc Tinh làm việc ở câu lạc bộ Dream, thực ra là giống với Mặc Vệ Quốc, bà ấy cũng nghĩ rằng đứa con gái này mất mặt, chẳng qua là nói uyển chuyển hơn mà thôi.

Mặc Tinh nhìn hai vợ chồng này, phẫn nộ, kiềm nén và đau đớn đang chạy tán loạn trong huyết mạch, phảng phất như một giây sau sẽ phá tan mạch máu, phá thủng cơ thể mà xông ra.

Cô tự giễu cười cười, vừa oán giận lại vừa bất đắc dĩ: "Nếu không phải Tiêu Cảnh Nam lấy nhà họ Mặc để uy hiếp tôi, các người nghĩ tôi sẽ ở lại cái nơi như câu lạc bộ Dream sao?"

Rõ ràng cô biết rằng không nên ôm hy vọng với bố mẹ nữa, nhưng ánh mắt mà cô nhìn bọn họ, vẫn ôm một tia may mắn.

Biết đâu sau khi bọn họ biết chân tướng, bọn họ sẽ hiểu ra, cảm thấy thẹn với cô, thương cô thì sao?

Tuy rằng hy vọng này rất mong manh, nhưng mà... nhưng mà dù sao bọn họ cũng bố mẹ của cô, biết đâu thì sao, biết đâu bọn họ vẫn còn một ít tình thân với cô thì sao?

"Không biết hối cải!" Mặc Vệ Quốc chỉ tay vào cô, gương mặt giận dữ biến thành màu đỏ, cơ thể còn đang không ngừng run run: "Cái loại người chỉ biết đòi tiền trong nhà, gây rắc rối chỉ biết vứt cho người nhà giải quyết như mày, có thể chịu khổ vì nhà họ Mặc sao?"

"Tao thấy mày là sau khi ra tù không về được nhà họ Mặc nữa, không có tiền tiêu, lại không tìm được công việc tốt, nên mày đến câu lạc bộ Dream kiếm tiền nhanh! Bây giờ bảo là mày làm những việc này đều là vì nhà họ Mặc, đúng là nói dối còn chưa chuẩn bị bản nháp!"

Những lời này giống như hắt một chậu nước lạnh lên người Mặc Tinh, rõ ràng cô đang đứng ở trong ký túc xá, nhưng lại giống như đang mặc quần áo ướt đứng đang gió lạnh, cả người từ trên xuống dưới lạnh lẽo không còn một tia độ ấm.

Thấy thế, Lâm Hiểu lo lắng đi tới, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô lắc lắc mấy cái: "Mặc Tinh, cô.. không sao chứ?"

Mặc Tinh nhìn cô ấy rồi lắc đầu, vẫy tay cô ấy ra, cô đi đến trước mặt Vu Tĩnh Vận, sắc mặt bà ấy đang biến đổi thất thường, cô thấp giọng hỏi: "Bà Mặc thì sao? Bà giống tổng giám đốc Mặc, bà nghĩ rằng những lời tôi vừa nói đều là bịa chuyện nói bậy sao?"

Vu Tĩnh Vận nhìn cô, rồi lại nghiêng đầu nhìn Mặc Vệ Quốc một cái, sau khi ấp úng nửa ngày, bà ấy né ánh mắt cô rồi nhỏ giọng nói: "Bố con đã tiếp xúc với nhiều người như thế, ông ấy sẽ không... sẽ không nhìn sai."

"À!" Mặc Tinh cười một tiếng, cô mỉm cười, nước mắt liền chảy xuống.

Cô thật ngốc mà, vậy mà cô vẫn còn ôm hy vọng với bố mẹ...

Vu Tĩnh Vận thấy cô như thế, trong lòng chẳng có tư vị gì, giống như là dao cắt vậy: "Mặc Tinh, con nghe mẹ khuyên một câu: Câu lạc bộ Dream không phải chỗ tốt đẹp gì, bây giờ con trẻ trung xinh đẹp, ở loại địa phương này còn có thể kiếm được ít tiền, thế đợi con già rồi thì sao, đến lúc đấy..."

"Tổng giám đốc Mặc và bà Mặc cơ trí hơn người, đúng là khiến cho người ta khâm phục, tôi còn tưởng cái lý do tôi bịa vừa nãy có thể lừa được hai người cơ." Mặc Tinh lau khóe mắt, nhếch môi, ngoại trừ đôi mắt hơi hồng ra thì không nhìn ra vết dấu là cô đã khóc.

Bâu giờ cô sẽ ở lại câu lạc bộ Dream, thực sự không phải là vì nhà họ Mặc, chẳng qua là bì anh trai và chị dâu mà thôi, không liên quan đến bố mẹ.

Mặc Vệ Quốc hừ lạnh một tiếng: "Đã ngồi hai năm ngục tù, mày vẫn không đổi cái tính xấu đấy, sớm muộn gì cũng có một ngày, mày sẽ bị chính mình chơi chết!"

"Bị chính mình chơi chết ư? Lẽ nào không phải ông vì lợi ích đã ép con gái ruột của mình đi chết à?" Nghĩ đến nhưng lời mà dì Lưu nói vào ngày sinh nhật đó, độ cong trào phúng bên khóe miệng Mặc Tinh càng ngày càng lớn.

Ánh mắt Mặc Vệ Quốc lóe lên, hiếm khi ông ta không nói gì.

Còn Vu Tĩnh Vận thì ngược lại, bà ấy rất bất mãn về câu này của cô: "Mặc Tinh, con giết người không thành, bố con muốn bảo vệ con cũng không bảo vệ nổi. Hơn nữa Cảnh Nam còn yêu cầu bố con lựa chọn giữa con và nhà họ Mặc, bố con cũng bị ép nên mới từ bỏ con!"

"Vậy sao, tổng giám đốc Mặc?" Mặc Tinh mắt lạnh nhìn Mặc Vệ Quốc.

Vu Tĩnh Vận không nhìn nổi nữa, trong đôi mắt sưng đỏ tràn ngập trách cứ: "Mặc Tinh, chính con đã gây ra chuyện sai trái, sao con lại đổ hết lỗi lầm lên người bố con? Đến ngay cả nhận thức cơ bản nhất con cũng không có sao?"

"Tôi ngứa tai lắm rồi đấy!" Vẻ mặt Lâm Hiểu biến đổi thất thường, sau khi do dự một lúc cô ấy vẫn đứng ra, phẫn nộ nói: "Khoảng thời gian trước, Mặc Tinh làm nhân viên vệ sinh, một ngày nghỉ ngơi chẳng được mấy tiếng đồng hồ, làm việc gấp mấy lần người khác, tiền lương nhận được vẫn ít hơn người khác, đây chính là kiếm tiền thoải mái nhanh chóng mà hai người nói hả?"

"Tôi nói chuyện không bùi tai, cậu chủ Mặc, không, cứ nói về mợ chủ Mặc đi, cô ấy là một người khong có quan hệ máu mủ với Mặc Tinh, mà cô ấy đối xử với Mặc Tinh còn tốt hơn người làm bố mẹ các người! Không nói cái khác, tối thiểu thì cô ấy sẽ không giống như các người, đến đây liền ngậm máu phun người! Tôi thật sự hoài nghi liệu các người có phải bố mẹ ruột của Mặc Tinh không đấy!"

Nhà họ Mặc gia nghiệp lớn, tuy so ra thì không bằng nhà họ Tiêu, nhưng cũng là nhà quyền quý tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố B.

Cộng thêm nguyên nhân Mặc Vệ Quốc làm từ thiện quanh năm, bất kể là ở trong giới thượng lưu hay là ở chỗ người bình thường, hai vợ chồng đều có địa vị cực cao, bọn họ chưa từng gặp phải người năm lần bảy lượt chỉ trích bọn họ giống như Lâm Hiểu.

Vu Tĩnh Vận luôn luôn dịu dàng, chưa từng quát tháo ai ở bên ngoài, lúc này lại bị tức đến nỗi không nói nên lời.

Sắc mặt của Mặc Vệ Quốc cũng khó coi giống bà ấy, nhưng sự giáo dục của gia đình lại không cho phép ông ta cãi vã với một vãn bối xa lạ, ông ta tức giận đến cực điểm, hừ lạnh một tiếng, ông ta không muốn dây dưa với hai người Mặc Tinh, Lâm Hiểu nữa.

"Tao thiện ý khuyên mày, mày không nghe, vậy thì đừng trách tao ra tay ác độc!" Ông ta nói xong, quay người liền bước đi.