Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 120: Tôi không có ý định đổi tính



Mặc Tinh không chịu nổi em gái yếu đuối đáng yêu làm nũng, cuối cùng bị cô ấy nhõng nhẽo nên là vẫn đồng ý.

Ba người cùng đi về phía phòng bệnh, cả ngườ Hứa Thư Di gần như là treo lên người Mặc Tinh, líu rít liên tùng tục.

Trương Hàn liếc mắt nhìn hai người mấy lần, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng anh ta đen mặt đi qua, cứng rắn kéo Hứa Thư Di xuống khỏi người Mặc Tinh.

"Thầy làm gì vậy?" Hứa Thư Di trừng mắt nhìn anh ta.

Trương Hàn đẩy mắt kính gọng vàng, trả lời với vẻ mặt chân thành: "Con béo quá rồi, con sắp áp đảo cô Kiều rồi đấy."

"!" Hứa Thư Di trợn tròn mắt, vội vàng hỏi Mặc Tinh: "Thật à?"

Mặc Tinh liếc mắt nhìn gương mặt có thái độ thù địch của người đàn ông, cô thở dài, gật đầu.

Cô gái đầy sức sống Hứa Thư Di thấy vậy, trong nháy mắt tựa như quả cà tím bị nhiễm sương giá, đi một bước thở dài ba cái ở đằng sau hai người, trái lại cả người không còn treo lên người Mặc Tinh nữa.

Ba người đi vào phòng bệnh, căn phòng bệnh rộng rãi sáng sủa lập tức có thêm vài phần hơi người.

Tiêu Cảnh Nam ngồi trên giường bệnh, ánh mắt đi qua Trương Hàn dừng ở trên người Mặc Tinh, lóe lóe, sau đó thần thái tự nhiên thu lại ánh mắt: "Sao cậu lại tới?"

"Thay mặt cho đông đảo quần chúng đến xem xem cậu đã chết hay chưa." Trương Hằng đi về phía cái bàn, ngửi ngửi cái cặp lồng giữ nhiệt vẫn còn nóng: "Canh gà mua ở đâu đấy, ngửi thấy không tệ lắm."

Canh gà trong bát chưa động tí nào, vẫn còn nóng, anh ta cầm lên uống hai ngụm: "Uống vào cũng khá ngon."

Tiêu Cảnh Nam liếc anh ta một cái: "Mũi chó cũng chưa chắc đã linh như cậu."

"Cảm ơn lời khen, cái này cậu ghen tị cũng không được." Trương Hàn nói một lúc, lại uống hai hớp nữa: "Sao tôi nghe Vân Mân bảo, cậu suýt thì đâm đến động mạch, cậu xuống tay với chính mình ác thế hả?"

Tiêu Cảnh Nam không lên tiếng, chỉ là đưa mắt lên nhìn về phía Mặc Tinh.

Mặc Tinh làm như không nhận thấy, cô cúi mặt tránh được ánh mắt của anh.

Thu động tác nhỏ của hai người vào mắt, Trương Hàn chậc chậc hai tiếng, đặt bát canh trong tay xuống, anh ta tâm xấu nói: "Thực ra, đâm vào đùi cũng chẳng có tác dụng với lão nhị của cậu, sao cậu..."

Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam quá có tính áp bức, anh ta khụ một tiếng, không tiếp tục nói về đề tài này nữa.

Hứa Thư Di vẫn luôn ở sau lưng Mặc Tinh chợt thò đầu ra, lời nói làm cho người không chết không ngừng: "Đúng thế, Cảm giác đau ở * của đàn ông là dữ dội hơn chỗ khác, không cần đâm, anh tự nhéo một chút, chắc là... ưm ưm ưm!"

Trương Hàn xanh mặt đi đến trước mặt cô ấy, bịt mồm cô ấy lại: "Con im miệng cho thầy!"

Mặc Tinh yên lặng đứng ở bên cạnh, cô không có tham gia vào cuộc đối thoại của mấy người.

"Tôi chưa định đổi tính." Tiêu Cảnh Nam lành lạnh liếc mắt nhìn Trương Hàn: "Nếu cậu muốn đổi tính, tôi rất vui lòng cung cấp tiền giải phẫu."

Trương Hàn: "..."

Anh ta từ chối luôn "ý tốt" của Tiêu Cảnh Nam.

Chủ đề này đã trôi qua, Hứa Thư Di lại rút về sau lưng Mặc Tinh, nhỏ giọng phàn nàn cùng cô: "Mỗi lần núi băng cười lên, tôi cảm thấy không phải chuyện tốt, lúc anh ta không cười, tôi cũng cảm thấy không có chuyện tốt."

Mặc Tinh thờ ơ ừ một tiếng, chuyên tâm nhìn sàn nhà.

Hứa Thư Di khoa trương sợ run cả người, hai tay vòng qua ngực, lảm nhảm: "Thực ra gọi là núi băng cũng không phù hợp, anh ta rất thích cười, tuy cười lên rất giả tạo, nhưng cười đến nỗi rất giả đấy... ay ya, anh ta đang nhìn tôi! Có phải anh ta đã nghe thấy tôi nói anh ta rồi không?"

Cô ấy nhảy một mét cao ba bước chân, trực tiếp ngồi chồi hỗm trên mặt đất, cả người rụt lại sau lưng Mặc Tinh.

Mặc Tinh bị cô ấy dày vò như vậy, thẻo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam, vừa khép gặp phải đôi mắt đen như mực của anh. Cô ngẩn người, ngay sau đó đã hồi thần, cúi mặt nhìn nền nhà.

Sau khi bị anh lột sạch trần truồng ném ra ngoài, cô đã định cá chết lưới rách, nhưng cho dù ngôn ngữ hành động hơi láo xược so với ngày thường một chút, trong lòng cô đúng là vẫn còn... sợ anh.

Kiểu sợ đó là kiểu khắc sâu vào trong xương tủy, lại trải qua hơn bảy trăm cơm ác mộng vào đêm khuya chồng chất, e rằng cả đời cũng khó mà phai mờ.

Tiêu Cảnh Nam thu lại ánh mắt, anh nhìn về phía Trương Hàn: "Không dám khen ánh mắt của cậu."

"A!" Trương Hành cười giễu cợt, giữ gìn học trò kiêm bạn gái tương lai: "Cậu mắt mù."

Tiêu Cảnh Nam cười nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Tôi mắt mù, cho nên tìm phải một người anh em như cậu."

Trương Hàn: "..."

"Thầy, lúc nào chúng ta đi ạ?" Hứa Thư Di đứng ngồi không yên, cô ấy ngồi chồm hổm đi về phía Trương Hàn trông rất buồn cười, dịu dàng làm nũng: "Hay là thầy ở lại đây bồi núi băng, con với Mặc Tinh đi ăn cơm trước nhá?"

Cô ấy chớp chớp mắt, còn thường căng thẳng lén liếc Tiêu Cảnh Nam.

Trương Hàn bị cái dáng vẻ dự tính của cô ấy làm cho hơi tức giận: "Muốn đi trước à?"

Hứa Thư Di gật đầu như con gà con mổ thóc.

"Không được!" Trương Hàn cười xấu xa hung hăng vò cái đầu cô, thưởng thức sự thay đổi nét mặt của cô.

Trong khoảng khắc khuôn mặt tràn ngập ao ước của Hứa Thư Di nghe thấy hai chữ 'không được', gương mặt cô hiện ra vẻ bi thảm, cô đứng lên, than vắn thở dài đi về phía Mặc Tinh.

"Có phải cậu không chỉ đánh gãy chân của Mặc Tinh, cậu còn đánh gãy chân của Thư Di nữa phải không? Sao cô ấy sợ cậu thế?" Trương Hàn trông thấy dáng vẻ của học trò nhà mình thì vừa tức vừa buồn cười.

Nghe vậy, hai bàn tay đang buông xuống đặt ở hai bên người của Mặc Tinh nắm chặt từng chút một, những cảnh mà cô cố gắng quên đi đó không chịu khống chế quay về trong đầu, tấn công vào lồng ngực làm cô thấy khó chịu.

Cô không nói gì hết, quay đầu đi ra ngoài.

Hứa Thư Di túm cô lại từ phía sau, luôn luôn cảnh giác cô chạy trốn: "Cô đi làm gì?"

"Tôi ra ngoài gọi điện thoại." Mặc Tinh day day mi tâm đang phát đau, lấy một cái cớ lấy lệ.

Hứa Thư Di lén nhìn Tiêu Cảnh Nam, tiến đến bên tai cô nói nhỏ: "Tôi cũng đi ra ngoài cùng cô, tôi bảo đảm, sau khi ra ngoài tôi sẽ cách xa cô, tuyệt đối không nghe cô nói chuyện điện thoại."

Mặc Tinh cúi đầu ừ một tiếng, đi ra ngoài, cái đuôi Hứa Thư Di dường như là nhắm mắt theo đuôi đi đằng sau cô.

Đợi sau khi bọn họ đi ra ngoài, Trường Hàn đi qua đóng cửa lại, lúc này anh ta mới hỏi: "Lần này, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nói là Mặc Tinh câu dẫn cậu, nói là Mặc Tinh tìm cậu trả thù, nói là cậu quy tắc ngầm với Mặc Tinh... nói kiểu gì cũng có, sao cậu còn tự đâm mình vào bệnh viện nữa vậy?"

"Mặc Lôi thả thuốc ngủ và thuốc kích dục vào trong ly rượu mà tôi uống." Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, ngay sau đó lại giãn ra, trả lời ngắn gọn.

"?" Trương Hàn vừa nghi hoặc lại cảm thấy buồn cười, còn hơi giật mình nữa: "Thủ đoạn xấu xa như vậy, thế mà cậu lại trúng chiêu hả?"

Tiêu Cảnh Nam nghịch nết uốn trên bộ quần áo bệnh nhân, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, rồi lại cúi đầu: "Không ngờ anh ta sẽ chơi ám chiêu, không phòng bị."

Mặc Lôi, người này ghét nhất là những thủ đoạn xấu xa đó, từ trước đến nay anh ấy thấy ai không vừa mắt, muốn chỉnh ai thì đều làm chính diện, cũng không giở thủ đoạn sau lưng.

Trương, Mặc, trưởng bối của hai nhà quan lại thân thiết, nhưng Trương Hàn và Mặc Lôi thì luôn không hợp nhau, hau người đều không ưa nhau.

"Mặc Lôi một người thẳng tính, ở giữa không có chỗ quanh co nào, cậu không đề phòng cũng là bình thường." Trương Hàn đẩy cái mắt kính gọng vàng xuống, mỉm cười nói: "Con hàng này gần đây cũng không biết là uống lộn thuốc gì mà chạy đến tập đoàn Mặc Thị giữ một cái chức vị, còn bắt chước đi ra ngoài nói chuyện làm ăn, kết quả đến cả hợp đồng cũng không biết xem, còn bị người ta lừa nữa."