Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 154: Có chữa khỏi được hay không khó mà nói được



Nghe vậy, Lục Ngôn Sầm cười nhẹ một tiếng, má lúm đồng tiền ở khóe miệng mang theo sự trào phúng nhàn nhạt: "Nhưng đối với kiểu bác sĩ như tôi mà nói, tài chính không phải vấn đề, có thể có được một việc mà anh hứa hẹn cũng chẳng phải chuyện gì đáng vui mừng."

Anh ấy quay đầu nhìn Mặc Tinh một cái, ngón tay chỉ xuống chân phải của cô: "So sánh ra thì, thời cơ tốt nhất để điều trị cho bệnh nhân càng có sức hút với tôi hơn, nhưng mà..."

Anh ấy lại nhìn sang Tiêu Cảnh Nam một lần nữa, chậm rãi nói: "Thời điểm tốt nhất để điều trị đã bị tổng giám đốc Tiêu làm mất rồi."

Mặc Tinh mím chặt môi, huyết sắc trên mặt từ từ biến mất, mặc dù ngay từ đầu, cô không ôm hy vọng quá lớn đối với chuyện chữa khỏi chân, nhưng giờ phút này nghe thấy Lục Ngôn Sầm nói như vậy, trong lòng cô vẫn có một chút thất vọng, cay đắng.

"Đối với tổng giám đốc Tiêu mà nói thì thời điểm tốt nhất để chữa trị là cái thá gì," Thím Lưu châm chọc: "Chân của Tinh Tinh đều là cậu ta đánh gãy!"

Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, lần này không có giãn ra nhanh: "Không cần nói với tôi nhiều như vậy, anh chỉ cần nói cho tôi biết là, có chữa khỏi được hay không."

"Xương cốt lệch rồi vẫn dễ bàn, phần tế bào hoại tử mới là vấn đề lớn." Lục Ngôn Sầm nhìn Tiêu Cảnh Nam: "Nhờ anh ban tặng, có chữa khỏi được hay không khó mà nói được."

Hầu kết Tiêu Cảnh Nam chuyển động, ánh mắt dần u ám, bàn tay đặt ở bên người khẽ nắm chặt, thả ra, rồi lại nắm chặt, lặp đi lặp lại.

Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc: "Nếu đã tệ như vậy, thì không phiền bác sĩ Lục nữa."

Cô không muốn điều trị một thời gian rất dài, sau đó bị báo cho biết là chân cô chỉ có thể như thế, chữa không khỏi nổi. Đối với cô mà nói, kết quả như thế chẳng có gì khác biệt so với lại nghe được là chân gãy rồi.

"Không phiền, con người tôi lại cứ thích thử thách." Lục Ngôn Sầm nhìn cô cười một cái, sau đó quay sang Tiêu Cảnh Nam, má lúm đồng tiền nhạt đi: "Theo lý mà nói thì tổng giám đốc Tiêu cũng không phải người nhà bệnh nhân, cũng không phải cấp trên của tôi hay là người thuê tôi, tôi không nên yêu cầu gì với tổng giám đốc Tiêu..."

Tiêu Cảnh Nam liếc mắt nhìn Mặc Tinh một cái, ánh mắt dừng ở cánh môi khô nứt của cô một chút, sau đó lại hồi ánh mắt, cắt ngang lời anh ấy: "Có yêu cầu gì, anh có thể cứ việc nói."

"Không cần." Mặc Tinh lên tiếng trước Lục Cẩn Ngôn một bước: "Tôi què hai năm sớm đã quen rồi."

Cô dừng một lát, giọng nói hơi có vẻ khàn khàn: "Không chữa nữa."

Cô thà què cả đời, cũng không muốn nợ Tiêu Cảnh Nam một tí ân tình nào.

Lục Ngôn Sầm nhìn cô, khẽ thở dài: "Nếu sớm đã quen rồi, sao cô Mặc còn ngụy trang mình thành người bình thường?"

Anh ấy liếc mắt nhìn chân phải của cô, lại thở dài một hơi: "Để cố gắng giống người bình thường, cô đã tốn không ít sức nhỉ?"

Thực ra, xương cốt lệch, cũng có một ít liên quan với cái này. Dù sao cô đã tàn tật rồi, còn muốn tư thế đi đường giống người bình thường, thì phải tiến hành sự điều chỉnh nhất định trên tư thế đi đường.

"Không có." Mặc Tinh rụt chân phải về sau, nhíu mày nói. Vết sẹo mà bản thân cô không muốn động vào, bị người ta vạch trần ở nơi đông người thế này, khiến cô rất không chịu nổi.

"Vô ý mạo phạm, cô Mặc thứ lỗi." Lục Ngôn Sầm áy náy nói một câu với cô, anh ấy quay sang Tiêu Cảnh Nam, còn chưa kịp mở miệng, thì đã nghe thấy Tiêu Cảnh Nam nói: "Có yêu cầu gì, anh có thể tùy ý nói."

"Nghe nói, hiện tại cô Mặc đang làm việc ở câu lạc bộ Dream à?" Lục Ngôn Sầm hỏi.

Tiêu Cảnh Nam liếc mắt nhìn Mặc Tinh, dừng một lát, gật đầ.

"Trong lúc cô Mặc điều trị chân, không thích hợp làm bất cứ công việc nào, cần phải tu dưỡng thật tốt." Lục Ngôn Sầm dịu dàng nói.

Tiêu Cảnh Nam cụp mắt, hàng mi dậm và cong chớp ra một cái bóng dưới mắt, anh suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Được."

Nghe vậy, Mặc Tinh nhíu mày, nói: "Không..."

"Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Tiêu." Thím Lưu đứng ra trước người Mặc Tinh, cắt ngang lời cô, sau đó nhỏ giọng cảnh cáo cô một câu: "Cháu yên lặng chút, đừng nói chuyện, cứ làm cho người ta lo lắng!"

Tiêu Cảnh Nam vượt qua thím Lưu, nhìn về phía Mặc Tinh đang ở sau lưng bà ấy, gật đầu nhẹ.

"Tổng giám đốc Tiêu thẳng thắn, nhưng mà tôi vẫn còn một yêu cầu". Lục Ngôn Sầm nói: "Tôi chỉ phụ trách chữa chân cho cô Mặc, về phần cô An, mời tổng giám đốc Tiêu mời người tài khác, tôi không chữa."

Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, ngay sau đó buông ra ngay: "Anh có chữa chân cho Sơ Tuyết hay không, không liên quan đến tôi."

Nghe thấy vậy, Mặc Tinh nhíu mày nhìn anh, sau đó cô thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn mặt đất.

Từ sau khi cô ra tù, đến xem và tiếp xúc với Tiêu Cảnh Nam với cả An Sơ Tuyết, anh không những không thích An Sơ Tuyết, anh còn hơi không hợp với cô ta. Vậy tại sao lúc trước anh còn phải vì An Sơ Tuyết mà đánh gãy chân cô, tống cô vào tù?

Có điều, vấn đề này chỉ xoẹt qua trong đầu Mặc Sơ mà thôi, cô cười tự giễu, trong đôi mắt nảy sinh hận ý.

Cô mãi mãi không đoán được tâm tư của Tiêu Cảnh Nam, nhưng bất kể rốt cuộc anh nghĩ như thế nào, anh đã đánh gãy chân cô là sự thật, anh tống cô vào nhà tù là sự thật, ép nhà họ Mặc cắt đứt quan hệ với cô là sự thật, khiến cô đến câu lạc bộ Dream làm việc sỉ nhục cô, cũng là sự thật!

"Thì ra là có người mượn danh nghĩa của tổng giám đốc Tiêu hành sự." Lục Ngôn Sầm cười cười, buông lỏng tay nói: "Tổng giám đốc Tiêu không ép buộc tôi chữa bệnh cho người ta, vậy thì tôi yên tâm rồi."

Tầm mắt Tiêu Cảnh Nam dừng trên người Mặc Tinh một lát, như có điều muốn nói: "Anh đã đồng ý chữa chân cho Mặc Tinh rồi, tôi không cần thiết phải ép buộc anh."

Mặc Tinh nhíu mày, nhếch môi, đi một bước về phía trước.

"Muốn làm gì vậy?" Thím Lưu túm cô lại, đè giọng nói: "Chuyện khác tùy cháu, chuyện chữa chân dì nói chữa là chữa, nghe thấy chưa?"

Thím Lưu nói rất nhỏ, nhưng phòng bệnh to thế này, lại rất yên tĩnh, Tiêu Cảnh Nam nghe thấy rõ mồm một. Nhưng mà anh cũng không có nói cái gì, thím Lưu khuyên Mặc Tinh, so với anh khuyên Mặc Tinh thì có tác dụng hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, anh khẽ nhíu mày, không nói rõ được trong lòng là tư vị gì... Trước đây, những lời mà anh nói với cô, có trọng lượng hơn bất kỳ ai.

Sắc mặt Mặc Tinh không dễ nhìn lắm, cô hơi do dự, thím Lưu đã cốc vào đầu cô một cái: "Cháu đừng quấy rối nữa, quyết định rồi nhá!"

Vừa dứt lời, một tiếng chuông điện thoại reo lên.

"Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại." Lục Ngôn Sầm bắt máy, ừ một tiếng, nói câu này xong liền đi qua, sau đó cúp điện thoại.

Anh ấy có hơi áy náy nhìn Mặc Tinh: "Tình hình chân của cô Mặc, tôi đã hiểu đại khái rồi, nhưng vẫn cần phải làm vài hạng mục kiểm tra cụ thể. Bây giờ tôi còn có chút việc phải đi xử lý, ngày mai tôi lại tới làm kiểm tra cho cô, như thế được không?"

"... Được." Dưới sự ra dấu liên tục không ngừng của thím Lưu, Mặc Tinh chần chừ trong chốc lát, rồi đồng ý.

Nghe thấy cô đồng ý, Lục Ngôn Sầm cong môi, trong hai má lúm đồng tiền mang theo ý cười say lòng người. Anh ấy nói câu "Cảm ơn cô Mặc thông cảm", sau đó chuyển sang thím Lưu: "Mẹ cháu đã đến sân bay rồi, cùng đi tiếp giá nhé ạ."

"Được được!" Thím Lưu đồng ý, bà ấy quay đầu lại véo nhẹ một cái lên cánh tay Mặc Tinh, trừng mắt rồi nói: "Nếu cháu dám nhân lúc dì không ở đây rồi nói liều, sau này đừng hòng có người thím này nữa!"

Nói xong, bà ấy nghiêng theo mắt Tiêu Cảnh Nam, lúc này mới phát hiện anh đang nhìn Mặc Sơ, ánh mắt có hơi... quá phức tạp, không dễ hình dung, tóm lại nhìn mà bà ấy nổi da gà.