Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 157: Cậu thích cô ấy rồi hả?



Hai người có gương mặt khí chất đều đặc biệt xuất chúng, lúc này lôi lôi kéo kéo như thế, nhân viên phục vụ với cả mấy khách hàng đều nhìn sang.

"Ngồi ngồi ngồi, ngồi xuống rồi... khụ khụ, nói tiếp!" Trương Hàn cười đến chảy cả nước mắt, anh ta gỡ kính xuống lau khóe mắt, sau đó lại đeo lên, chỉ vào chỗ ngồi.

Tiêu Cảnh Nam chưa bao giờ bị người ta cười nhạo như này, anh đứng yên không nhúc nhích, nhưng cuối cùng lại nhíu mày rồi vẫn ngồi xuống.

Trương Hàn thấy anh đã ngồi xuống, anh ta mỉm cười nói: "Cảnh Nam, cậu hỏi tôi vấn đề này là nghiêm túc hả?"

"Loại người như cậu mà cũng làm được luật sư kim bài, đúng là một kỳ tích." Tiêu Cảnh Nam liếc anh ta, vẻ mặt không khác gì trước kia, nếu như vành tai không đỏ.

Trương Hàn khụ một tiếng, thẳng người, tựa lưng vào ghế, nói với dáng vẻ đại lão: "Cái thái độ cầu người giúp đỡ này của cậu khiến tôi rất không sảng khoái. Như này đi, cậu gọi tôi tiếng anh, tôi sẽ nói..."

Thấy Tiêu Cảnh Nam đứng lên định đi, anh ta vội vàng đứng lên kéo người lại, chịu thiệt nói: "Tôi gọi cậu tiếng anh, này được rồi chứ?"

"Được." Tiêu Cảnh Nam lại ngồi xuống một lần nữa, anh gõ nhẹ lên mặt bàn một chút, rồi nói với anh ta: "Gọi đi."

"..." Trương Hàn thật sự không muốn gọi, nhưng vì để thỏa mãn lòng hóng hớt của mình, anh ta vẫn tâm không cam tình không nguyện gọi tiếng anh.

Đôi chân thon dài của Tiêu Cảnh Nam bắt cháo, hai tay đặt trên đầu gối, thản nhiên nói: "Tiếng nhỏ quá, chưa nghe rõ."

Trương Hàn hít thở một hơi thật sâu: "Anh!"

Âm thanh rất to, rất nhiều người đều nhìn lại.

"Lần này đã nghe thấy rồi chứ?" Trương Hàn hơi buồn bực và bất lực nói.

Tiêu Cảnh Nam gật đầu nhẹ.

"Tôi đúng là mồm thối, tự hố mình!" Trương Hàn thở dài, tùy cơ ho khan một tiếng, trong giọng nói kiềm chế kích động, anh ta hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi tôi cái vấn đề này? Có phải cậu nhận ra mình đã thích Mặc Sơ rồi đúng không?"

Hầu kết Tiêu Cảnh Nam lăn lộn, quay mặt sang phía khác không nhìn anh ta: "Tôi đang hỏi cậu mà."

"..." Trương Hàn không chiếm được một chút tiện nghi nào, đành phải đi theo tiết tấu của Tiêu Cảnh Nam: "Nói đơn giản chút, thích một người, chính là muốn buộc cô ấy ở dưới mít mắt mình, mỗi giây mỗi phút đều có thể nhìn thấy cô ấy."

Tiêu Cảnh Nam mím môi, cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, anh không nếm ra vị gì.1

"Không muốn thấy cô ấy bị người khác bắt nạt, người khác bắt nạt cô ấy, thì không nhịn được muốn giúp cô ấy giáo huấn người khác một trận." Trương Hàn đẩy gọng kính: "Người khác bắt nạt cô nhóc nhà tôi, chắc chắn tôi phải bắt nạt lại."

Tiêu Cảnh Nam nâng mí mắt nhìn anh một cái, rồi lại bưng cốc lên nhấp một ngụm. Lần này, cà phê hơi đắng, nhưng cũng có chút thơm, nói không ra rốt cuộc là đắng nhiêu hơn hay thơm nhiều hơn.

"Nói như thế phiền phức quá," Trương Hàn dừng câu chuyện, hỏi anh: "Cậu nghĩ xem nếu mà Mặc Tinh muốn kết hôn với người đàn ông khác, ví dụ như An Thiếu Sâm, thì cậu có thể chấp nhận không?"

Tiêu Cảnh Nam mím môi, đặt cốc trà xuống, tay đặt lên bàn, gõ một tí.

"Cái này có chút phiền phức rồi." Trương Hàn nhìn bàn tay gõ lên mặt bàn của anh, trong miệng nói là tiếc nuối, nhưng trên gương mặt tuấn tú lại tràn đầy vui sướng khi người gặp họa: "Trước đây lúc người ta thích cậu, cậu không biết quý trọng, bây giờ cậu xem... chậc, cậu muốn theo đuổi Mặc Sơ, khó!"1

Vị cà phê còn sót lại trong miệng dường như càng đắng thêm, Tiêu Cảnh Nam rũ mắt, hầu kết lăn lộn, sau đó anh đứng lên, nói: "Tôi đi trước đây."

"Cảnh Nam, cậu đừng đi, tôi còn có việc hỏi cậu đây này!" Trương Hàn uống một ngụm cà phê, rồi vội vàng nuốt xuống, sau đó hô to với bóng lưng của Tiêu Cảnh Nam.

Tiêu Cảnh Nam dừng bước, quay đầu nhìn anh ta một cái, nhếch môi: "Tôi cũng chưa nói là cần giải đáp."

"Tiêu Cảnh Nam, tiên sư cậu!" Trương Hàn tháo cái kính gọng vàng xuống, tức giận ném lên trên bàn.

"Tức giận dễ thành xấu." Tiêu Cảnh Nam nói: "Tạm biệt."

Nói xong, đi thẳng ra ngoài quán cà phê, để lại một mình Trương Hàn sầu não.

Tuần cuối của tháng mười, thời tiết còn chưa có quá lạnh. Trời rất xanh, vạn dặm không mây.

Bằng lái xe của Tiêu Cảnh Nam đã bị thu hồi rồi, không lái xe đi. Anh coi thường những người phụ nữ cứ líu rít thảo luận hoặc chụp ảnh anh, dọc theo ven đường đi lên phía trước, muốn đi đâu, ngay cả chính anh cũng không biết.

"Anh Cảnh Nam?" Một chiếc Mercedes Benz đi chậm ở sau lưng anh rất lâu rồi, sau đó dừng lại.

Tiêu Cảnh Nam dừng bước, quay đầu lại nhìn một cái. Người lái xe là An Thiếu Sâm, Đường Thiến ngồi ở ghế phó lái, còn An Sơ Tuyết thì ngồi ở ghế sau, cô ta đang ló ra ngoài cửa sổ gọi anh.

"Đúng là anh thật này, anh Cảnh Nam." An Sơ Tuyết mỉm cười: "Em thấy anh cứ đi bộ, em còn tưởng nhận nhầm rồi cơ."

Tiêu Cảnh Nam cười nhẹ một tiếng: "Tôi thì lại hy vọng cô đã nhận nhầm."

"Anh Cảnh Nam thật thích nói đùa." An Sơ Tuyết cười tít mắt, ân cần nói: "Bác sĩ Lục chữa chân cho Mặc Tinh thế nào rồi? Có thể bình phục giống như người bình thường không?"

Sau khi gặp Tiêu Cảnh Nam, sắc mặt An Thiếu Sâm cứ khó chịu, anh ta cũng không góp vào một câu nào.

Nhưng sau khi nghe thấy vấn đề mà An Sơ Tuyết hỏi, người anh ta giật giật rồi cũng nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam, chờ nghe câu trả lời.

Đường Thấy nhìn thấy động tác của anh ta, sắc mặt xanh mét. Có điều cô ta ngại Tiêu Cảnh Nam cũng đang ở đây, cô ta chỉ hừ mạnh một tiếng, không quá làm khó An Thiếu Sâm.

Đôi mắt Tiêu Cảnh Nam xoẹt qua một tia trào phúng, anh lạnh nhạt nói: "Cô cũng đã gặp bác sĩ Lục, nói với anh ta là tôi bảo anh ta chữa chân cho cô, lẽ nào cô chưa hỏi anh ta là chân của Mặc Tinh có chữa khỏi được không ư?"

"Anh Cảnh Nam hiểu nhầm em rồi." An Sơ Tuyết thở dài, nói: "Mẹ em nghe nói bác sĩ Lục y thuật cao siêu, nên mới tìm anh ta chữa chân cho em, có lẽ là sợ anh ta không đồng ý, cho nên mới nhắc đến tên của anh."

"Còn về Mặc Sơ, anh cũng biết, mẹ em không quan tâm Mặc Sơ bằng em, bà ấy không có hỏi bác sĩ Lục về bệnh tình của Mặc Sơ."

Tiêu Cảnh Nam xoa nếp uốn xuất hiện trên áo do đi đi lại lại: "Dì Lâm chỉ thuận miệng nhắc tên tôi một chút, liền có thể làm cho bác sĩ Lục nghĩ rằng tôi đang uy hiếp anh ta, cũng giỏi."

"Không phải mẹ em giỏi, chắc là bác sĩ Lục hiểu theo hướng khác thôi." An Sơ Tuyết nói: "Bác sĩ Lục y thuật cao siêu học thức uyên bác, nhưng thấy bệnh lại có một số yêu cầu đặc biệt đối với người bệnh. Nói cách khác, anh ta luôn có đặc biệt nhiều yêu cầu dành cho người có thân phận."

Ý ở ngoài lời, Lục Ngôn Sầm có tâm lý ghét kẻ giàu, lần này anh ấy nói với Tiêu Cảnh Nam như vậy là bởi vì muốn phỉ báng bà An, kẻ có tiền này.

"Ừ, bất luận là người nào, bác sĩ Lục đều đối xử bình đẳng, danh tiếng trong chỗ bác sĩ và người bệnh rất tốt." Tiêu Cảnh Nam nói.

Bị anh cố tình xuyên tạc ý tứ, nụ cười trên gương mặt An Sơ Tuyết cứng lại một chút, thì liền nghe thấy anh nói tiếp: "Lấy các bình luận về bác sĩ Lục đến để nói, thì không có khả năng anh ấy cố tình nói gì đó về dì Lâm, phải cho là dì Lâm giống với bình thường, quá hùng hổ dọa người, mới khiến cho bác sĩ Lục hiểu nhầm."

An Sơ Tuyết nở nụ cười, bất đắc dĩ nói: "Cũng không phải là hùng hổ dọa người, chẳng qua mẹ em là một người thẳng tính, có gì nói nấy, không giỏi giao tiếp."