Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 17: Tiêu Cảnh Nam sẽ không dễ dàng để cô rời đi như vậy



“Đừng làm bẩn quần áo.” Mặc Tinh cởi áo khoác âu phục ra, đưa tới trước mặt anh ấy.

Cô quét dọn nhà vệ sinh, rửa sạch những thứ người khác nôn mửa, trên người rất bẩn.

“Làm bẩn cái rắm ấy!” Tròng mắt Mặc Lôi đỏ hoe, anh ấy đột nhiên nắm lấy áo khoác âu phục, thô lỗ khoác lên người cô: “Em nói linh tinh làm anh tức giận đấy!”

Mặc Tinh cảm nhận được nhiệt độ trên quần áo, cười cười, cũng không từ chối nữa.

“Em cũng đừng làm lao công dọn vệ sinh nữa!” Mặc Lôi lôi ví ra, rút ra một tấm thẻ ngân hàng, trực tiếp nhét vào trong tay cô: “Em cầm lấy cái này trước đã, không đủ thì nói với anh!”

“Không cần, em làm lao công dọn vệ sinh rất tốt.” Mặc Tinh đẩy tấm thẻ ngân hàng về.

Mặc Lôi không nhận lại thẻ, anh ấy nhìn cô, đau lòng lại khổ sở: “Tinh Tinh, có phải em giận anh hai năm trước không giúp em đúng không, cho nên em mới không muốn nhận tiền của anh? Anh…”

“Không phải, anh đừng nghĩ lung tung.” Mặc Tinh ngắt lời anh ấy, đáy mắt cố che giấu sự chua xót: “Nếu để cho bố mẹ biết anh cho em tiền, họ nhất định sẽ nổi giận, tim của bố lại không được tốt.”

Mặc Lôi nắm chặt tay thành nắm đấm rồi lại buông ra, lại nắm chặt một lần nữa, cuối cùng cũng cầm thẻ ngân hàng về: “Được rồi, em không nhận thẻ cũng được, anh sẽ tìm cho em một công việc tốt, chuyện này được chứ?”

“Không cần đâu anh trai.” Giọng nói Mặc Tinh rất thấp: “Em làm ở câu lạc bộ Dream, không đi được.”

Tiêu Cảnh Nam sẽ không dễ để cô rời đi như vậy.

Sắc mặt Mặc Lôi trắng bệch ngay lập tức, một lát sau, anh ấy cắn chặt răng, trên trán nổi đầy gân xanh: “Tiêu Cảnh Nam bắt em làm nhân viên dọn vệ sinh?”

Mặc Tinh gật đầu một cái.

“Tên khốn kiếp này!” Mặc Lôi nới lỏng cà vặt, trong mắt xuất hiện tia máu: “Anh ta khiến em ngồi tù hai năm còn chưa đủ sao, bây giờ còn muốn làm cái gì? Anh đi tìm anh ta!”

Nói xong anh ấy muốn đi ngay lập tức.

“Anh.” Mặc Tinh dùng sức kéo anh ấy lại, vẻ mặt mệt mỏi: “Anh đấu không lại anh ta đâu, chỉ khổ mình thôi.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ để anh trơ mắt nhìn anh ta giày vò em sao?” Anh ấy nắm tay đấm lồng ngực, gằn từng chữ trong cổ họng ra: “Anh ta không phải là người à?”

Tiếng vang bên này quá lớn, Lâm Hiểu không yên tâm, đi tới đứng bên cạnh Mặc Tinh.

“Nhìn lại anh đi, đừng làm việc gì quá kích động.” Lâm Hiểu đang ở đây, Mặc Tinh không muốn nhiều lời: “Trời không còn sớm nữa, em đi về trước đây.”

Nói xong, cô kéo Lâm Hiểu rời đi.

“Tinh Tinh!” Mặc Lôi ở phía sau gọi cô một tiếng, đáy mắt tràn đầy sự rối rắm và áy náy.

Mặc Tinh dừng bước lại nhưng không xoay người.

“Thật xin lỗi…” Mặc Lôi nắm thật chặt tay thành nắm đấm, do dùng quá sức mà đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

“Nếu có trách thì trách em yêu thương sai người, không liên quan gì đến anh.” Giọng nói Mặc Tinh đột nhiên thấp xuống, có chút khàn khàn: “Bố mẹ, bọn họ có… Có hỏi gì đến em không?”

Đáy mắt Mặc Lôi tràn đầy sự chột dạ, mở miệng mấy lần nhưng lại không lên tiếng.

“Anh, muộn… Yên tâm, nhớ kỹ, đừng kích động.” Mặc Tinh cố gắng nhịn sự chua xót ở khóe mắt, chạy chậm đến chiếc xe taxi đang dừng ven đường, chui vào.

Bố mẹ không tha thứ cho cô.

Nhưng đến cả tư cách trách bọn họ, cô cũng không có, chỉ có thể trách bản thân cô, yêu người không nên yêu, tin người không đáng tin.

Lâm Hiểu ngồi xuống theo, có một đống câu hỏi muốn hỏi nhưng cuối cùng chỉ đưa cho cô một tờ giấy: “Lau đi, đừng để người khác cho rằng tôi bắt nạt cô.”

Hai người trở về ký túc xá, đèn đã tắt hết.

“Hai người các cô nửa đêm không ngủ, còn ồn ào, có chút tình người không? Không để cho người khác ngủ hả?” Tưởng Na Na khó chịu nói: “Được rồi, coi như tôi chưa nói gì, một người mang tội giết người, một người là cô chủ, tôi làm gì có tố chất gì mà yêu cầu mấy người chứ?”

“Tưởng Na Na, cô hãy tự hỏi lại lương tâm mình xem.” Lâm Hiểu giận đến đỏ rần mặt: “Người mà ngày nào cũng gọi điện đến rạng sáng không để cho người khác ngủ là ai chứ?”

Hơn nữa ai là cô chủ?

Cô ấy và Tưởng Na Na đều là nhân viên tiếp khách, lại không thể nào không giao dịch với người ta!

“Bình thường tôi gọi điện thì sao? Hôm nay tôi không gọi, tôi muốn đi ngủ sớm một chút không được à?” Tưởng Na Na trợn trắng mắt nói.

Lâm Hiểu chỉ tay vào cô, ngón tay cũng run rẩy: “Lúc chúng tôi đi vào, cô vẫn đang chơi điện thọai!”

“Tôi chơi điện thoại nên buồn ngủ, đang định bỏ điện thoại xuống đi ngủ thì các cô quay về, lịch kịch làm ầm ĩ lên.” Tưởng Na Na hừ một tiếng: “Yêu cầu của tôi cũng không quá đáng, làm sai chuyện thì khom lưng chín mươi độ nói lời xin lỗi là được, khó đến vậy sao?”

Cô ta không biết xấu hổ khiến Lâm Hiểu tức giận nói không ra lời.