Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 172: Vào đi, bên ngoài lạnh



Khi nhìn thấy người đang đứng ở ngoài cửa là Mặc Tinh, đuôi mày Tiêu Cảnh Nam mới thả xuống một chút, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng đã dịu đi một chút: "Cô tìm tôi?"

Mặc Tinh run run hít thở sâu một hơi, cố gắng kìm chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng: "Tôi nói tôi và An Thiếu Sâm không có quan hệ mập mờ gì hết, anh bảo anh tin tôi, vụ tai nạn hai năm trước, anh cũng nói là không trách tôi, đúng không?"

"Vào đây đi, bên ngoài lạnh." Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn quần áo bệnh nhân đơn bạc trên người cô, anh bước sang bên cạnh.

Bàn tay đang đặt ở bên người của Mặc Tinh nắm chặt, bất động, cô lại hỏi một lần nữa:"Anh bảo anh tin tôi, đúng không?"

"Ừ." Trong đồng tử của Tiêu Cảnh Nam phản chiếu thân ảnh cô, anh thản nhiên ừ một tiếng.

Mặc Tinh run run hít thở sâu một hơi, nhìn chằm chằm anh: "Chính miệng anh nói với tôi, sau này tôi không cần đi làm ở câu lạc bộ Dream nữa, đúng không?"

"Đúng." Tiêu Cảnh Nam nói.

Dám chắc là anh không làm cho Mặc Tinh cảm thấy vui mừng, trái lại cơn giận càng tăng: "Anh nói với tôi, sau này không cần đến câu lạc bộ Dream làm việc nữa, nhưng anh lại nới với anh trai tôi rằng anh sẽ không buông tha tôi... Tiêu Cảnh Nam, đùa bỡn tôi thú vị lắm sao?"

Trên hành lang hơi lạnh, lửa giận thiêu đốt khiến cho cô ấy khô nóng.

Tiêu Cảnh Nam cụp mắt nhìn cô, đáy mắt tĩnh mịch, hầu kết chuyển động một chút, sau đó không nói gì cả.

"Sao anh không nói gì!" Toàn bộ tế bào trong người Mặc Tinh đang buộc chặt, lửa giận và hận ý cơ hồ muốn lao ra khỏi cơ thể: "Nếu anh đã biết chuyện đó là hiểu nhầm, tại sao vẫn không chịu buông tha tôi?"

Thủy Thanh Lan đứng bên cạnh nhìn hai người, vẻ mặt cũng không tốt lắm.

Một cơn gió thổi tới, bộ quần áo bệnh nhân dính sát vào người Mặc Tinh, trông cô có vẻ gầy yếu.

Tiêu Cảnh Nam nhìn vết sẹo ở đuôi mày và cơ thể gầy gò của cô, trái tim tựa như bị cái gì đó đâm vào: "Có ở lại bên cạnh tôi hay không, đối với cô nó là một loại tra tấn sao?"

"Anh nghĩ sao?" Trên vầng trán Mặc Tinh lộ ra vẻ châm chọc và giễu cượt, giọng nói vì cất cao quá mà có vẻ hơi chói tai: "Nếu anh bị người ta hiểu nhầm, sau đó người đó đã đánh gãy chân của anh, tống anh vào tù, bắt anh bán rẻ nam sắc đi bồi phụ nữ, còn lột sạch anh ném ra ngoài, chà đạp tôn nghiêm của anh trước mặt tất cả mọi người, khiến anh không thể tìm kế sinh nhai, chỉ có thể sống cho qua ngày đoạn tháng đến hết đời."

Cô tiến lên một bước, nhìn anh chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu anh bị ép ở lại bên cạnh người đó, anh nghĩ đó có là tra tấn không?"

Mỗi khi Mặc Tinh nói một câu, sắc mặt của Tiêu Cảnh Nam lại tái đi vài phần, mỗi một chữ mà cô nói đều như dao sắc đâm vào trái tim anh.

Anh mím môi, nơi lồng ngực như có một khối đá đè lên: "Tôi không thể buông tha em."

"A!" Mặc Tinh cười lạnh một tiếng, cơn phẫn nộ cơ hồi muốn thiêu đốt cô: "Anh..."

"Đời này, em chỉ có thể ở bên cạnh tôi thôi, Mặc Tinh." Tiêu Cảnh Nam đưa tay ra, dịu dàng vuốt ve vết sẹo trên đuôi mày cô, nơi trái tim như bị bịt một cục bông tẩm nước, nặng nề, áp lực, mỗi một hô hấp đều cực kỳ khó khăn.

Trên hành lang có mấy ô cửa sổ chưa đóng, một cơn gió thu thổi tới, cảm giác mát lạnh ngấm vào người.

Lời nói của Tiêu Cảnh Nam như một gáo nước lạnh, dội từ đầu xuống chân Mặc Tinh, cơ thể cô lạnh lẽo, nhưng lửa giận trong lòng lại hừng hừng thiêu đốt.

Lạnh và nóng cùng tồn tại, khiến cô khó chịu đến cực điểm, cơ hồ muốn xé tung cô ấy ra thành hai nửa.

"Tiêu Cảnh Nam!" Mặc Tinh đẩy bàn tay của anh ra, con ngươi đỏ rực: "Nửa đời trước của tôi đã bị anh phá hủy, anh cứ phải phá hủy nốt nửa đời sau của tôi sao? Rốt cuộc tôi và anh có thù gì oán gì mà anh phải đối xử với tôi như vậy? Hả?"

Mấy cánh cửa phòng bệnh ở bên cạnh cũng đã mở ra, có vài người nhô đầu ra, sau khi nhìn rõ tình hình thì là một trận than phiền.

"Sao lại là mấy người nữa vậy? Nơi này là bệnh viện, các người nhỏ tiếng chút được không hả?"

"Sao người trẻ bây giờ không có ý thức gì vậy?"

"Các cậu có chuyện gì thì đi ra ngoài bệnh viện rồi nói, hoặc không thì đi vào trong phòng bệnh mà nói đi? Thật vô ý thức!"

Bà cụ mà vừa nãy từng nói Mặc Tinh và Thủy Thanh Lan cũng đã mở cửa đi ra, nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam đang đứng đưa lưng về phía bà ấy, bà ấy nhíu mày thở dài, sau đó lại đẩy cửa đi vào.

Chuyện này là bọn họ không đúng thật, Thủy Thanh Lan vội vàng mỉm cười nhận lỗi với mấy người nhà bệnh nhân đó, sau đó nắm lấy cổ tay Mặc Tinh rồi nói: "Có chuyện gì, chúng ta đi vào rồi nói."

Mặc Tinh đẩy Thủy Thanh Lan ra, bất động, nhưng đôi mắt đỏ ngầu lại đang nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Nam, gằn giọng hỏi: "Tại sao cứ phải đối xử đối tôi như vậy?"

"Bởi vì tôi đã yêu em mất rồi." Tiêu Cảnh Nam nói rất thong thả, nhưng mỗi một tế nào trên người đều đang căng thẳng, ánh mắt thu thập từng động tác nhỏ của Mặc Tinh.

Cơ thể Mặc Tinh cứng đờ, qua một lúc lâu mới hồi thần.

Cô đã vô số lần ảo tưởng nghĩ về hình ảnh Tiêu Cảnh Nam tỏ tình với cô, nhưng chưa bao giờ đoán được là sẽ được tỏ tình ở dưới loại tình huống này, khiến cho người ta thấy kinh ngạc, lại buồn cười.

"Anh nói anh đã yêu tôi rồi ư?" Mặc Tinh cười đến nỗi nước mắt chảy ra: "Tiêu Cảnh Nam, một thời gian trước anh vừa mới lột sạch rồi ném tôi ra ngoài, bây giờ anh lại bảo anh yêu tôi."

Nước mắt lăn vào trong miệng, mặn sáp: "Cách anh yêu người ta, thật đúng là làm cho người ta 'thụ sủng nhược kinh'!"

Thủy Thanh Lan cũng không ngờ sẽ là câu trả lời này, cô ấy rất ngạc nhiên, một lúc lâu mà miệng vẫn chưa khép lại.

"Xin lỗi." Tiêu Cảnh Nam chưa bao giờ nói xin lỗi, nhưng hôm nay anh lại nói rất nhiều lần với Mặc Tinh, mà mỗi một lần nói, cảm giác đau đớn trong lòng lại tăng thêm vài phần.

Ánh mắt anh ảm đạm đi một chút, hầu kết lăn lộn một chút: "Sau này sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa."

Nước mắt trên mặt Mặc Tinh đâm đến đau mắt anh, anh đưa tay ra, muốn lau nước mắt bên khóe mắt cho Mặc Tinh.

Nhưng Mặc Tinh quay đầu đi, tránh sự tiếp xúc của anh, sau đó lùi về sau vài bước rồi nói với gương mặt chán ghét: "Sẽ không có sau này!"

"Em muốn đi?" Tiêu Cảnh Nam thu tay về, hơi hơi híp mắt, trong giọng nói đã mang theo vài phần lạnh lùng.

Mặc Tinh không có biểu cảm gì, không lên tiếng, ngầm thừa nhận.

"Em là người trêu chọc tôi trước." Tiêu Cảnh Nam hơi khom lưng, nhìn thẳng vào mắt cô: "Bây giờ mới muốn rời đi, muộn rồi."

Hai người hô hấp gần nhau, khoảng cách gần đến mập mờ, nhưng lại không có nửa phần hơi thở kiều diễm.

"Anh nghĩ anh không cho tôi đi, thì tôi không đi nổi chắc?" Trước kia, Mặc Tinh say mê điên cuồng với vẻ vô cảm vui giận bất thường của anh, nhưng hiện tại cô lại cực kỳ chán ghét cái vẻ tự cho mình là đúng này của anh.

Anh thật sự cho rằng, anh là chủ tịch tập đoàn Tiêu Thị, thì có thể tùy tiện điều khiển cuộc đời của cô sao?"

Sự chán ghét trong mắt Mặc Tinh khiến Tiêu Cảnh Nam cảm thấy đau đớn, anh khẽ nắm chặt nắm tay, thẳng người dậy, thản nhiên nói: "Em nghĩ em có thể rời đi, nhà họ Mặc có thể rời đi sao?"

"Anh uy hiếp tôi?" Hô hấp của Mặc Tinh đa dồn dập hơn bình thường rất nhiều, ánh mắt tức giận.

Tiêu Cảnh Nam thu hết hận ý ủa cô vào mắt, nắm tay đang nắm chặt thả ở hai bên chân bất giác gõ vào sườn chân: "Em ở bên tôi, tôi có thể cho em tất cả mọi thứ mà em muốn."

"Tôi muốn không ở bên anh, anh có cho được không?" Phẫn nộ, hận ý, không cam lòng và cả bất lực luân phiên tranh đoạt trong cơ thể Mặc Tinh, cơ hồ muốn xé rách cô.